Rể Quý Rể Hiền

Chương 2856

Chương 2856

Cao Anh Hạo vừa nói, đột nhiên cha của Cao Bằng nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó rút súng lục ra, nhắm ngay đầu của Cao Anh Hạo.

Chỉ cần nhấn xuống thì một viên đạn trí mạng có thể được bắn ra bất cứ lúc nào.

“Soạt!”

Tình hình giữa sân nháy mắt xảy ra thay đổi, tiếng cười của Cao Anh Hạo im bặt.

Lúc này, Cao Anh Hạo bị cha của Cao Bằng lấy súng chỉ vào đầu, anh ta đứng yên, không dám cử động.

“Ông muốn chết phải không?” Sắc mặt Cao Anh Hạo âm trầm nói.

“Cậu Anh Hạo, xin lỗi, tôi chỉ muốn cứu con của tôi.”

“Bây giờ cậu đưa nó lại đây, chúng ta cùng nhau chống lại Cao Kình Thiên, không phải cậu còn có vũ khí bí mật sao?” Cha của Cao Bằng cắn răng nói.

Trong mắt Cao Anh Hạo cực kỳ không cam tâm, rõ ràng có thể khiến cho Cao Phong quỳ xuống, bây giờ lại bị cha của Cao Bằng khống chế?

Trong mắt Cao Phong lúc này lại tràn đầy ý khiêu khích.

Này đúng là, chó cắn chó, một miệng đầy lông mà!

Xem ra, đám người nhánh phụ của nhà họ Cao cũng không phải người hiền lành.

Cha của Cao Bằng cũng dám lấy súng chĩa vào đầu Cao Anh Hạo ?

Lúc trước Liễu Tông Trạch tức giận đến mức này cũng không dám dùng súng nhắm vào Cao Phong.

Cao Anh Hạo, gia chủ của nhà họ Cao tự cho là đúng, thật là vô dụng.

“Được! Được! Thả bọn họ!”

Cao Anh Hạo nghiến răng ken két, sau đó cất dao găm đi.

Lâm Thục Lan thở phào một cái, lúc này xoay người đẩy xe lăn của bà cụ Cao, chuẩn bị đi về hướng Cao Phong bên này.

Lần cuối cùng Cao Phong rời đi, từng hỏi bà có đi không, nhưng bà từ chối.

Mà lúc này, lại còn chủ động đi về hướng này.

“Đưa con tôi lại đây.” Cha của Cao Bằng hét lớn một tiếng.

“Hừ!” Một gã binh sĩ Phong Hạo đảo cặp mắt trắng dã, sau đó thúc Cao Bằng đi về phía trước.

“Cao Bằng, Cao Bằng!”

Cha của Cao Bằng vội vàng buông súng lục, tiến về phía Cao Bằng.

“Đi chết đi!”

Đúng lúc này, Cao Anh Hạo đột nhiên gầm lên giận dữ, giật khẩu súng lục từ tay cha của Cao Bằng.

Sau đó không nói hai lời, trở tay nhắm ngay người cha của Cao Bằng: “Pằng Pằng” hai phát.

“A.” Trong miệng cha của Cao Bằng phun ra máu tươi, sau đó ánh mắt trừng lớn, bịch một tiếng té ngã xuống đất.

“Cha!” Cao Bằng rống to một tiếng, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

“A! Cao Anh Hạo, mày là kẻ máu lạnh, mày giết chết chồng tao!”

Mẹ của Cao Bằng quá sợ hãi, sau đó giống như người điên vọt lên.

“Tao cũng đưa mày đi luôn!”

Lúc này Cao Anh Hạo đã mất hết lý trí, không nói hai lời, bắn vào mẹ của Cao Bằng hai phát súng.

“Ầm! Ầm!”

Khoảng cách gần như vậy, cho dù là nhắm hai mắt cũng có thể bắn trúng.

Mẹ của Cao Bằng trúng đạn ở ngực, phù phù vài tiếng rồi ngã xuống bên người cha của Cao Bằng, khóe miệng chảy máu tươi, trừng lớn ánh mắt với cha của Cao Bằng ở đối diện.

Tình cảnh này làm cho người khác phải cảm thán.

Nó tiết lộ một sự thật sâu sắc, đi theo một người nào là rất quan trọng.

Nếu đi theo sai người có thể chết bất cứ lúc nào.

Lúc này cha mẹ của Cao Bằng thực sự đáng thương, rất đau xót, nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.

“Cha! Mẹ! !”

Ánh mắt Cao Bằng trừng lớn, gào thét xé gan xé phổi.

“Mày cũng đi cùng với cha mẹ mày đi!”

Trên mặt Cao Anh Hạo trên mặt tràn đầy sự u ám, sau đó không chút do dự thay đổi họng súng nhắm ngay Cao Bằng.

Nhìn dáng vẻ của anh ta là muốn giết toàn bộ một nhà ba người sao?

Bình Luận (0)
Comment