Rể Quý Rể Hiền

Chương 2857

Chương 2857

Lòng dạ Cao Anh Hạo độc ác đến mức, làm cho người ta khiếp sợ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt lúc ánh sáng kia lóe lên, đột nhiên Cao Anh Hạo lại thay đổi họng súng hướng về phía Cao Phong bên này, điên cuồng bóp cò.

“Cậu Phong! ” Lâm Vạn Quân hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xông lên phía trước.

“Pằng pằng pằng!”

Cao Anh Hạo liên tục bóp cò, một mạch bắn hết băng đạn mà vẫn không thấy anh ta ngừng bắn.

Sau một trận ầm ĩ, tim gan tất cả mọi người bỗng nhiên thắt chặt lại.

Nhưng ngay sau đó, rất nhiều người đứng sau Cao Phong thở dài một hơi.

“Này! Ông đây đã đề phòng thứ ngu xuẩn nhà mày rồi mà! Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đừng hòng phản kháng, không có tác dụng gì đâu.”

Long Tuấn Hạo cười nguy hiểm, vỗ vỗ vào tấm kính chống đạn được lắp trên chiếc xuồng máy rồi tháo nó xuống.

Vừa nãy đúng lúc Cao Anh Hạo bóp cò khẩu súng, đồng tử Long Tuấn Hạo ngừng lại nhưng ngay trong chớp mắt liền lấy tấm kính chống đạn chắn trước thân người Cao Phong.

Trên chiến trường, Cao Phong chính là sĩ quan chỉ huy cốt cán, ai có thể chết chứ riêng anh ta không thể chết.

Về điểm ngay, Long Tuấn Hạo vô cùng nắm rõ.

Vì thế, bảo vệ Cao Phong, tất nhiên cũng không được để có bất kỳ góc chết nào.

“Cao Anh Hạo! Mẹ kiếp! Mày giết cha mẹ tao! Cái đồ súc sinh nhà mày!”

“Cao Kình Thiên, chính Cao Anh Hạo đã giết chết ông cụ, chính là hắn ta!” Cao Bằng hét lên phẫn nộ, trực tiếp tiết lộ ra bí mật của Cao Anh Hạo.

Cao Anh Hạo nghiến răng phẫn nộ mắng chửi, sau đó mạnh mẽ vung tay, vài binh sĩ nhà họ Cao, nhanh chóng lao về phía Lâm Thục Lan.

“Bắn.” Ánh mắt Cao Phong rét lạnh.

Lâm Thục Lan lúc này đang đẩy bà cụ Cao, mà mặt đất trên chiến trường đã bị bắn phá cho lồi lõm không bằng phẳng, vì vậy xe lăn đi rất chậm.

Đây chính là cơ hội cho Cao Anh Hạo

“Lộc cộc. lộc cộc.”

Binh sĩ Phong Hạo lập tức bóp cò, ngăn chặn Cao Anh Hạo ra tay.

Nhưng cũng không dám tùy ý làm loạn.

Dù sao thì Lâm Thục Lan và bà cụ Cao cũng đang ở đó, hơn nữa binh sĩ nhà họ Cao đang ở phía sau họ, nếu bắn loạn rất dễ dẫn đến bắn nhầm.

“Hừ!”

Ánh mắt Cao Phong rét lạnh, ngay lập tức muốn lao về phía trước, nhưng Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo cùng lúc ôm chặt giữ lấy Cao Phong, gần như không để cho anh qua đó.

Trong lòng họ, Lâm Thục Lan và bà cụ Cao không là gì cả, họ chỉ nhất quyết bảo đảm an toàn tính mạng cho Cao Phong.

“Anh Phong, anh nghỉ ngơi đi, để tôi!”

Liễu Tông Trạch không nói hai lời, trực tiếp xông lên phía trước, bộc phát ra tốc độ chưa từng có trước đây.

“Bốp!”

Gần đến phía trước, Liễu Tông Trạch tung ra một cú đấm, đánh trực diện vào một binh sĩ nhà họ Cao, sao đó nhận alays xe lăn từ trong tay Lâm Thục Lan và nhanh chóng đẩy đi.

“Bà chạy trước đi, chạy trước đi.”

Liễu Tông Trạch quay người lại đẩy Lâm Thục Lan, nghiến răng đẩy xe lăn tiến về phía trước.

Lúc này hai bên không ai bắn cả.

Bên Cao Anh Hạo đã hết đạn, còn phía Cao Phong không ai nắm chắc một trăm phần trăm bắn trúng được binh sĩ nhà họ Cao.

Trong chớp mắt, Lâm Thục Lan bị Liễu Tông Trạch đẩy đi rất xa, sau một thoáng do dự đã chạy về phía bên này, đầu cũng không ngoảnh lại.

Lúc này nến bà có ở lại cũng không giúp được gì mà lại còn làm liên lụy đến họ,

Cao Anh Hạo tức giận nghiến răng bóp cò, nhưng súng của anh ta sớm đã không còn đạn nữa.

Chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn theo bóng Lâm Thục Lan đang chạy về phía Cao Phong.

“Cạch!”

Một tiếng động vang lên, bánh xe lăn đã bị một hòn đá làm cho kẹt cứng.

“Mẹ kiếp.”

Bình Luận (0)
Comment