Rể Quý Rể Hiền

Chương 3001

Chương 3001

“Đúng vậy, suy nghĩ của cháu với ông nội hoàn toàn khác nhau.” Cao Phong khẽ gật đầu.

Đại đạo ba ngàn, Cao Phong chỉ muốn vâng theo nội tâm của mình, bước lên con đường của riêng mình. Cho nên vứt bỏ tệ đoan hiện tại của nhà họ Cao, biến nhà họ Cao trở thành nơi độc tài của mình là điều tất yếu. Bởi vì dù anh đưa ra quyết định sai lầm, thậm chí rất có khả năng sẽ làm hại nhà họ Cao, rước lấy họa lớn cho dòng họ, nhưng ít ra anh sẽ cố gắng bảo vệ người chung quanh mình được an toàn. Song nếu anh ủy quyền thì không thể bảo đảm là sẽ không xảy ra chuyện khác. Chung quy có nhiều lúc mọi người sẽ đưa ra yêu cầu bỏ nhỏ bảo vệ lớn, đây là chuyện rất bình thường.

Đã trải qua quá nhiều chuyện, Cao Phong không muốn tùy tiện chuyển giao quyền lực. Giống như lúc trước ở Hà Nội, Phạm Thanh Nhiên đại náo Hà Nội, vận dụng tất cả lực lượng muốn ép Cao Phong chịu thua, thậm chí rất nhiều thành viên của khối tập đoàn Đế Phong đều cảm thấy Cao Phong nên coi trọng đại cục mà ruồng bỏ Kim Tuyết Mai, đến với Phạm Thanh Nhiên.

Nếu không phải một mình Cao Phong trấn áp ý kiến của mọi người thì chẳng phải anh sẽ thật sự từ bỏ Kim Tuyết Mai hay sao? Cao Phong không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Thế nên anh biến nhà họ Cao thành nơi độc tài của mình. Nắm chặt quyền lực trong tay mới có thể yên tâm ngủ ngon. Không phục? Không phục thì nhịn!

“Gia chủ à, bất kể là lúc nào, chỉ cần giữ vững cái tâm của mình thì đều không sai. Không quên ước nguyện ban đầu thì mới được như ý muốn.” Lâm Vạn Quân trịnh trọng nói.

Cao Phong gật đầu, sau đó nói: “Về sau chú đừng gọi cháu là gia chủ Cao Phong nữa. Cháu thật sự không quen.”

“Vậy thì… Tôi cứ gọi cậu là cậu Phong nhé.” Lâm Vạn Quân gật đầu.

Hai người cùng nhau rời phòng, đi đến phòng họp của nhà họ Cao.

Trong phòng họp, Lâm Vạn Quân và Cao Phong còn chưa tới, nhưng đã có gần trăm người ngồi trong phòng. Những người này đều mặc tây trang đi giày da, tuổi tầm trung niên, phong thái như những doanh nhân thành đạt. Tuy nhiên biểu cảm của họ đều không được tốt cho lắm, một đám cúi đầu ủ rũ không lên tiếng, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.

Sự trừng phạt từ Cao Phong có lẽ sẽ đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ không diễn ra

“Cạch… Cạch…”

Tiếng bước chân dần dần vang lên từ ngoài cửa. Gần trăm người trung niên đều ngồi thẳng lưng, vẻ mặt và thân thể đồng thời trở nên căng thẳng. Không lâu sau, bóng dáng Cao Phong đã xuất hiện ngoài cửa. Lần này mọi người đều đứng dậy, vẻ mặt cung kính.

“Gia chủ Cao Phong!”

Gần trăm người đồng thanh cung kính chào. Cao Phong chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước cửa, chậm rãi nhìn lướt qua khuôn mặt của mỗi người trong phòng. Ở đây có rất nhiều người, vậy mà không một ai dám cả gan đối diện với Cao Phong. Chỉ cần Cao Phong nhìn lướt qua, họ sẽ lập tức cúi đầu giống hệt học sinh tiểu học đối mặt với phụ huynh khi phạm lỗi.

Cao Phong từng gặp một số người trong căn phòng này, nhưng nhiều người lần đầu tiên anh thấy. Họ đều là người quản lý chi nhánh của nhà họ Cao ở các thành phố, nói là chư hầu một vùng cũng không khoa trương. Tuy nhiên không quan tâm trước kia thân phận của họ là gì, bây giờ toàn bộ nhà họ Cao đều do Cao Phong cầm đầu, quy tắc trước kia cũng nên thay đổi.

Cao Phong gật đầu, sau đó chắp tay sau lưng, lững thững bước vào phòng. Lâm Vạn Quân hơi khom người đi đằng sau. Chờ đến khi Cao Phong vào phòng, mọi người lại rụt cổ. Cao Phong cứ bình thản đi qua trước mặt họ, nhưng mỗi bước đi đều mạnh mẽ vững chắc, ẩn chứa khí thế vô cùng đáng sợ. Mọi người âm thầm run rẫy, vẫn khom lưng nghênh đón Cao Phong.

Cao Phong bước đến ghế chính, sau đó ngồi xuống, đặt hai tay lên bàn họp.

“Ngồi đi.” Cao Phong thản nhiên nói. Không ai dám đáp lời, cũng không ai dám ngồi xuống. Ánh mắt Cao Phong lóe lên một tia bỡn cợt. Không làm chuyện đuối lý thì không sợ ma ghé thăm, những người này xem ra đều không thành thật.

“Gia chủ Cao Phong, chúng tôi chỉ làm việc thôi. Chúng tôi không thể thay đổi quyết định của cấp trên, chỉ có thể chấp hành. Cho nên có một số việc, mong ngài đừng trách cứ…” Không chờ Cao Phong lên tiếng, một người đàn ông trung niên đứng dậy nói bằng giọng đường hoàng, hơn nữa còn nhanh chóng phủi sạch quan hệ, ẩn ý là bất kể ai làm chủ nhà họ Cao, chúng tôi chỉ là cấp dưới, nghe mệnh lệnh từ cấp trên. Cho nên dù trước kia chúng tôi từng đối phó với anh thì anh cũng phải chịu đựng.

Cao Phong thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên này, khẽ gật đầu.

“Tôi nói, ngồi xuống.” Cao Phong khoát tay.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó nhanh chóng ngồi xuống. Những người khác hơi chần chờ, sau đó cũng ngồi xuống.

“Nói đi. Tôi thấy các ông có rất nhiều lời muốn nói, vậy thì tôi sẽ cho các ông cơ hội để nói. Dù gì cũng coi như từng làm không ít việc co nhà họ Cao, tôi cũng không thể tước đoạt quyền phát ngôn của các ông.” Cao Phong châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người lớn tuổi đứng dậy. Ông ta khẽ nhíu mày hỏi: “Gia chủ Cao Phong, không biết ngài tìm chúng tôi có chuyện gì?”

Mọi người đều nhìn Cao Phong. Song anh chỉ lẳng lặng hút thuốc, khẽ híp mắt như thể không nghe thấy câu hỏi của ông già đó. Biết rõ mà còn cố hỏi, anh thật sự không muốn lãng phí thời gian trả lời.

Bình Luận (0)
Comment