Rể Quý Rể Hiền

Chương 3002

Chương 3002

“Chắc chắn gia chủ Cao Phong còn bận tâm chuyện trước kia đúng không? Vậy thì hôm nay tôi nói lại với gia chủ một lần, chúng tôi đối phó với khối tập đoàn Đế Phong là vì mệnh lệnh của cấp trên! Chung quy chúng tôi chỉ là người hầu của nhà họ Cao, chỉ có thể làm việc theo mệnh lệnh.” Ông già này lại nói tiếp.

Nghe đến đây, cuối cùng Cao Phong cũng ngẩng đầu: “Thế nên ông muốn nói gì?” Sau đó anh nhìn thoáng qua vẻ mặt của mỗi người, hỏi: “Các ông lại có ý gì?”

“Chúng tôi… Chúng tôi cảm thấy đúng là gia chủ Cao Phong đã trở thành chủ nhân của nhà họ Cao, nhưng chuyện trước kia chúng tôi không thể tự quyết định. Trước kia là bọn Cao Anh Hạo cai quản nhà họ Cao, thế nên chúng tôi không thể không làm theo lời họ.”

Thấy Cao Phong không có vẻ giận dữ, mọi người lập tức nảy sinh ý nghĩa khác, bảy mồm tám lưỡi thi nhau lên tiếng. Cao Phong vẫn không nhiều lời, mặc cho họ nói huyên thuyên, trong lòng lại cười nhạo, họ cảm thấy mình còn trẻ nên cậy già lên mặt, thậm chí lôi cống hiến trước kia ra nói sao? Đúng là nực cười hết sức.

“Tôi hiểu, ý của các ông là các ông không có lỗi.” Cao Phong nghiêng người về phía trước, ngón tay kẹp điếu thuốc, bình tĩnh nói.

“Đương nhiên rồi! Chúng tôi có lỗi gì đâu!” Lão già kia dứt khoát nói thẳng. Biểu hiện của Cao Phong không hề cường thế, cho nên nỗi sợ hãi trong lòng họ dần dần tan biến. Thậm chí có người cho rằng Cao Phong vẫn còn quá trẻ, không phải là đối thủ của đám cáo già như họ.

“Gia chủ Cao Phong, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi. Bây giờ Cao Anh Hạo đã bị ngài giết chết, nên dừng tay lại thì dừng đi. Dù gì chúng tôi cũng từng làm việc cho nhà họ Cao bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao, gia chủ thấy được rồi thì dừng tay lại đi. Ngài phải hiểu rằng nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.” Mọi người bảy mồm tám lưỡi nói, như thể muốn đảo khách thành chủ áp chế Cao Phong, thậm chí bày tỏ ý kiến tốt nhất Cao Kình Thiên nên thức thời một chút, đừng đắc tội bọn này, bằng không bọn này sẽ hợp tác với nhau lật đổ cậu.

Nghe họ nói, Cao Phong chỉ bình tĩnh gật đầu. Mãi tới khi họ đã nói xong, Cao Phong mới đặt tay lên bàn.

“Tôi rất khó hiểu, ai cho các người lòng tự tin mạnh mẽ đến thế? Tôi thậm chí còn giết cả Cao Anh Hạo, tại sao lại không thể giết các người?” Cao Phong gõ mặt bàn, bình tĩnh nói.

Chỉ một câu nói, gần trăm người đều sững sờ. Rất nhiều người âm thầm nuốt nước miếng, sau đó đưa mắt nhìn nhau, thành thật im lặng.

“Ông nói ông không có lỗi đúng không?” Cao Phong trấn áp mọi người, sau đó nhìn lão già kia.

“Đúng, không có lỗi!” Lão già vuốt râu, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Ông có phải là người nhà họ Cao không?” Cao Phong trầm giọng hỏi.

Nghe vậy, lão già sửng sốt, vội gật đầu đáp đúng. Ông ta không dám trả lời chậm.

“Điều thứ hai trong gia quy của nhà họ Cao là gì?” Cao Phong trầm giọng hỏi tiếp.

Lão già lại sửng sốt, trả lời: “Lấy nhánh chính nhà họ Cao cầm đầu, không được bất kính với bề trên.”

“Vậy thì các ông đã làm những gì? Nói cho tôi nghe đi! Phá hủy khối tập đoàn Đế Phong của tôi, giết người quản lý chi nhánh của Đế Phong, hợp sức với nhà họ Phạm đưa nhân viên của Đế Phong vào tù! Các người sai chỗ nào?” Nói tới đây, ánh mắt Cao Phong trở nên tàn nhẫn, đồng thời còn cảm thấy thất vọng. Anh chịu gặp mặt đám người này rõ ràng là muốn cho họ cơ hội, nhưng xem ra họ không muốn quý trọng cơ hội này, thậm chí còn cậy già lên mặt, khoe khoang cống hiến của mình. Đã vậy thì Cao Phong cũng không muốn nói nhiều.

Sai chỗ nào? Câu hỏi này khiến mọi người nghẹn họng.

“Nói tôi nghe xem, các người sai lầm ở đâu?” Cao Phong hừ lạnh, đập bàn đứng dậy. Lúc này anh đã bộc lộ khí thế, giống như một thanh gươm báu được rút ra khỏi vỏ, xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhận thấy khí thế mạnh mẽ của Cao Phong, mọi người đều kinh hãi hoảng sợ. Một người đàn ông trung niên nhanh chóng quỳ xuống, thậm chí cúi đầu xuống sàn nhà ngay trước mặt Cao Phong. Ngay sau đó, lại có thêm mấy người đàn ông trung niên vội đứng lên quỳ xuống, cúi đầu trước Cao Phong. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, gần trăm người hầu như đều quỳ xuống. Tuy nhiên vẫn còn nhiều người cắn răng, ngồi yên trên ghế.

Bầu không khí trong phòng họp thoáng chốc trở nên gay gắt. Cao Phong chống tay lên bàn, ánh mắt tàn nhẫn, nhíu chặt mày. Lúc này, mấy trăm binh sĩ Phong Hạo được vũ trang hạng năng đang chờ bên ngoài, chỉ cần anh nhẹ nhàng ném vỡ ly nước, họ sẽ đạp cửa bắn chết những người trong phòng này.

Không cần biết lý do, chỉ vì họ là người hầu của nhà họ Cao, biết rõ khối tập đoàn Đế Phong là cơ nghiệp của Cao Phong mà còn ra sức chèn ép hãm hại. Chừng đó đã là tội chết! Xúc phạm người bề trên, muốn chèn ép gia chủ, tội nào cũng không thể tha thứ.

Nhưng giờ khắc này, Cao Phong chậm rãi đối diện với mọi người, bỗng cảm thấy mệt mỏi. Anh thật sự không muốn giết người nữa. Anh muốn chậu vàng rửa tay, muốn dẹp yên mọi sự hỗn loạn. Thành phật hay thành ma đều dựa vào một ý niệm. Cao Phong biết rõ tay anh đã dính đầy máu tươi, không thể thành phật, anh cũng không hy vọng xa vời được thành phật. Nhưng vì Kim Tuyết Mai và đứa bé còn chưa chào đời, vì lòng trắc ẩn cuối cùng còn sót lại, anh càng không thể thành ma.

“Các người đi đi. Từ nay về sau rời khỏi nhà họ Cao, không còn liên quan tới nhà họ Cao. Sản nghiệp ở các thành thị cũng sẽ có người tiếp nhận.” Cao Phong chậm rãi nói, sau đó muốn cất bước rời đi.

“Cậu… Cậu không thể làm vậy! Chúng tôi cống hiến biết bao nhiêu cho nhà họ Cao, nhà họ Cao có được quy mô như ngày nay chẳng phải đều nhờ sự cố gắng của chúng tôi hay sao? Cao Kình Thiên, bây giờ cậu muốn đá chúng tôi đi, cậu có thấy cắn rứt lương tâm không?”

Bình Luận (0)
Comment