Rể Quý Rể Hiền

Chương 3602

Chương 3602

Trông Cao Phong như vậy có thể thấy rõ anh còn mạnh hơn Nhậm Viễn Kim nhiều, cho nên chuyện này chưa biết chừng thật sự có thể đàm phán được.

“Người từ xa tới là khách, mời hai vị dùng trà.”

Cao Phong phất nhẹ tay, hai tách trà thơm đã được đưa đến trước mặt anh em Đỗ Ngọc Minh.

Anh em Đỗ Ngọc Minh lại liếc nhìn nhau lần nữa, trong lòng rốt cuộc cũng thoải mái hơn nhiều.

So với Nhậm Viễn Kim thì hành vi của tay Kim Phong này đúng là khiến người ta dễ chịu hẳn!

Từ khi Cao Phong tới, Nhậm Viễn Kim liền chỉ ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể chẳng quan tâm đến chuyện này nữa.

“Danh tiếng của ngài Đức Khánh, tôi cũng đã nghe nói đến.”

“Có người nói ở đất Nam Cương, dưới quyền của ông ấy có vô số tinh binh hùng tướng, lại còn có mối quan hệ không tệ với rất nhiều thế lực khác.”

“Nếu có thể tiến thêm một bước cao hơn, thì xưng tôn ở Nam Cương không phải việc gì khó.”

“Ngài Đức Khánh có thể phái người đến đây, tôi và anh Kim đều vô cùng vui mừng.”

Cao Phong chậm rãi ngồi xuống, lời nói hết sức thận trọng kín kẽ, khen nịnh một cách kín đáo, không gây phản cảm.

Lời này của anh lần thứ hai khiến anh em Đỗ Ngọc Minh cảm thấy thư thái trong lòng hơn chút nữa.

“Ha ha, anh Phong, anh quá khen.”

“Ngài Đức Khánh đúng là có năng lực không tầm thường, nhưng chung quy lại thì năng lực của một người chỉ có hạn mà thôi.”

“Có rất nhiều chuyện, có lòng đấy nhưng không có sức mà làm.”

Đỗ Ngọc Minh cười khục khặc, lặng lẽ quan sát sắc mặt Cao Phong.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

“Nghe ý các vị thì dường như ngài Đức Khánh gặp chuyện gì khó xử ư?”

Cao Phong uống một ngụm trà, chủ động hỏi một câu.

Đỗ Ngọc Minh thoáng do dự hai giây, sau đó nhanh chóng âm thầm hạ quyết định.

Anh ta nghĩ, gã thanh niên tên Kim Phong này quả thực đúng là đối tượng có thể đàm phán một phen xem sao.

“Anh Phong, không biết thái độ của các anh đối với khối tập đoàn Phong Hạo là như thế nào?”

Đỗ Ngọc Minh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tay vịn của ghế, hỏi một cách khá là tình cờ.

“Một núi không thể chứa hai hổ.”

“Tam Giác Vàng này, chỉ có thể có một người đứng đầu, đó chính là anh Kim của chúng tôi.”

“Cho nên, đợi khi chúng tôi nghỉ ngơi lấy lại sức rồi, lực lượng cũng tập hợp đủ, sẽ tập trung dốc sức đánh khối tập đoàn Phong Hạo một trận đến tan mới thôi.”

Cao Phong nói những lời này không một chút do dự, giọng điệu càng chắc nịch như đinh đóng cột.

Thần thái vẻ mặt và giọng nói kết hợp với nhau cực kì hài hòa.

Bất kể là ai nhìn vào đều sẽ không hề có ý hoài nghi suy nghĩ này của anh.

Đỗ Ngọc Minh thả lỏng cảnh giác, vội vàng hỏi thêm: “Không biết anh Phong đây có kế hoạch gì không?”

Cao Phong ngẩng đầu nhìn Đỗ Ngọc Minh một cái, không mở miệng nói gì thêm.

Lúc này, Đỗ Ngọc Minh cũng hiểu ý, hắng giọng một cái để che giấu cơn xấu hổ, nói: “Là như vầy, anh Phong, mong anh đừng hiểu lầm.”

“Đầu tiên, bọn tôi không hề có bất cứ quan hệ gì với khối tập đoàn Phong Hạo.”

Đỗ Ngọc Minh nói rõ lập trường của mình đầu tiên, sau đó mới nói tiếp: “Thực ra, ngài Đức Khánh của bọn tôi vô cùng kính nể tốc độ phát triển của khối Tập đoàn Vũ Nặc.”

“Ông ấy nói với chúng tôi rằng, khối Tập đoàn Vũ Nặc nhất định đã xuất hiện người có đại tài, cho nên mới phái hai người bọn tôi tới đây, chào hỏi một phen trước.”

“Khi chúng tôi tới đây, ngài Đức Khánh cũng nhắn nhủ chúng tôi thêm đôi câu…”

“Nếu khối Tập đoàn Vũ Nặc có cần trợ giúp gì, các vị cứ việc mở miệng, ngài Đức Khánh của chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để trợ giúp.”

Nghe đến đó, sắc mặt Cao Phong vẫn không có gì thay đổi nhưng trong lòng đã cười lạnh liên tục.

Bao việc anh bố trí mấy ngày nay, bao gồm cả những tin tức thả ra ngoài, rốt cuộc cũng có tác dụng rồi đây!

Mồi câu đã thả ra, sớm muộn cũng có cá cắn câu thôi.

Mục đích của ngài Đức Khánh này cũng không nằm ngoài dự liệu của Cao Phong.

“Anh Phong? Hôm nay chúng tôi tới đây, còn mang theo chút quà lễ cho khối Tập đoàn Vũ Nặc.”

“30 cây súng máy hạng nặng, 500 cây súng tự động, 20 hòm đạn.”

Bình Luận (0)
Comment