Rể Quý Rể Hiền

Chương 3603

Chương 3603

Đỗ Ngọc Minh thấy Cao Phong nói không lời nào, bấy giờ mới tung thêm trái ngọt tiếp theo.

Nhậm Viễn Kim nghe nói vậy lập tức mở bừng mắt, trong lòng đã phừng phừng lửa giận.

Khi Cao Phong chưa xuất hiện, hai người này không hề nhắc một lời đến chuyện bên đó tặng vũ khí cho khối Tập đoàn Vũ Nặc.

“Nếu ngài Đức Khánh đã có thành ý như vậy, tôi xin được thay mặt anh Kim nói sơ qua về kế hoạch sau đó của chúng tôi.”

Cao Phong nhấp một hớp trà, giọng lạnh nhạt nói: “Khối tập đoàn Phong Hạo, chúng tôi nhất định phải đánh.”

“Đồng thời, thực lực của chúng tôi hiện này đúng là cũng có đủ lực lượng để chống lại khối tập đoàn Phong Hạo, thứ thiếu hụt duy nhất chính là nhân số và vũ khí.”

“Cho nên hiện chúng tôi đang nghỉ lấy sức, về phần kế hoạch chiến đấu, thật lòng xin lỗi, đây là vấn đề cơ mật của chúng tôi.”

Cao Phong nói đến giữa chừng, chọn đúng thời điểm thỏa đáng để dừng lại.

“Anh Phong, phía doanh trại Đức Khánh chúng tôi tình nguyện ủng hộ khối Tập đoàn Vũ Nặc cùng quyết chiến một trận sinh tử với khối tập đoàn Phong Hạo.”

Đỗ Ngọc Minh không nói thêm bất cứ lời thừa nào, đứng lên, giọng điệu hết sức kiên quyết chân thật.

“Thế ư?”

Cao Phong hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Ngọc Minh.

“Nếu anh Phong đã chịu tiết lộ cho chúng tôi biết bước tiếp theo trong kế hoạch của bọn anh như thế, chúng tôi cũng đã cảm nhận được thành ý của anh.”

“Chuyện là thế này…”

“Ngài Đức Khánh muốn hợp tác với khối Tập đoàn Vũ Nặc một phen, giúp đỡ khối Tập đoàn Vũ Nặc thâu tóm lấy Tam Giác Vàng.”

“Chỉ cần khối Tập đoàn Vũ Nặc đồng ý hợp tác với ngài Đức Khánh, bất kể là vấn đề chiến sĩ hay vấn đề vũ khí, chúng tôi đều sẽ chi viện thật mạnh cho bên anh.”

Ánh mắt Đỗ Ngọc Minh hết sức nghiêm nghị, giọng nói cũng nghiêm túc cực kì, không hề có một chút ý đùa cợt.

Sau khi nói xong, Đỗ Ngọc Minh tiếp tục chăm chú nhìn thẳng vào mắt Cao Phong, muốn xem xem Cao Phong quyết định thế nào.

Có điều, Cao Phong không hề tỏ ý mừng rỡ điên cuồng như anh ta nghĩ, anh vẫn chỉ bình thản lạnh nhạt ngồi đó.

Điều này một lần nữa làm cho Đỗ Ngọc Minh lại xem trọng Cao Phong thêm vài phần.

Gặp chuyện lớn mà không sợ hãi, ổn trọng không lay chuyển, đây mới thực sự là phong thái của bậc vương giả.

“Ngài Đức Khánh có thù oán với khối tập đoàn Phong Hạo ư?”

Cao Phong nhẹ nhàng lắc tách trà, trầm giọng hỏi.

“Có thù, mà cũng có thể coi là không có thù gì.”

“Khối tập đoàn Phong Hạo là thế lực của một người Việt Nam nọ.”

“Mà người đó, đã từng làm ra một số chuyện, gây thù hằn với rất nhiều thế lực hải ngoại.”

Nói đến đây, Đỗ Ngọc Minh thoáng dừng lại, nếu nói tiếp thì chuyện này sẽ dính dáng đến càng nhiều chuyện khác nữa.

“Nói tóm lại là, anh Phong ạ, chỉ cần diệt trừ khối tập đoàn Phong Hạo thì luôn có rất nhiều chuyện tốt, bất kể là đối với chúng tôi hay đối với Vũ Nặc các anh.”

Đỗ Ngọc Minh ngậm miệng thật đúng lúc, nói ra câu chốt sau cùng.

“Ngài Đức Khánh cần chúng tôi làm những gì?”

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, chủ động hỏi một câu.

“Rất đơn giản thôi.”

Đỗ Ngọc Minh vỗ tay một cái, nói: “Đợi đến khi khối tập đoàn Vũ Nặc thực sự thâu tóm được khu vực này,”

“Đến khi đó, ngài Đức Khánh sẽ nhờ Vũ Nặc giúp đỡ nâng cao địa vị của ông ấy ở Nam Cương lên một bậc mới.”

Đỗ Ngọc Minh hơi mỉm cười, giọng điệu hết sức nghiêm túc.

Thực ra, mục đích của Đức Khánh không chỉ có như thế mà thôi.

Thứ nhất, có thể mượn tay khối tập đoạn Vũ Nặc để xóa sổ hoàn toàn khối tập đoàn Phong Hạo.

Thứ hai, đến lúc đó nếu hợp lực với khối Tập đoàn Vũ Nặc thì cứ để người của khối Tập đoàn Vũ Nặc dẫn đầu, như vậy việc đi đến biên giới của Việt Nam không phải là việc không thể xảy ra!

“Chỉ đơn giản vậy thôi?”

Bình Luận (0)
Comment