Rể Quý Rể Hiền

Chương 3625

Chương 3625

Anh cũng không biết đám người Đức Khánh đang nghĩ gì, kết quả nhận được là gì.

Nhưng anh biết một câu, ‘chỉ cần bạn cố gắng hết mình, việc còn lại để thuận theo ý trời’

Doanh trại Đức Khánh.

Đức Khánh đặt điện thoại xuống, châm điếu thuốc nhíu mày suy tư một lúc.

“Đỗ Ngọc Minh đâu?” Đức Khánh xoay người hỏi.

“Đỗ Ngọc Minh ra ngoài dò la tin tức, chắc đến giờ cũng sắp quay về rồi!”

Người nữ hầu bên cạnh vội vã khom lưng đáp trả.

Đức Khánh khẽ gật đầu, nâng ly uống ngụm trà.

Những lời của Cao Phong quả thật làm anh ta có chút dao động.

Nhưng đến cuối cùng quyết đinh thế nào còn phải xem Đỗ Ngọc Minh mang về tin tức gì.

Không lâu sau đó, Đỗ Ngọc Minh cùng người vẹ sĩ áo đen bước vào doanh trại.

“Ngài Đức Khánh, tôi về rồi đây!”

Đỗ Ngọc Minh quỳ gối xuống đất, thần sắc vô cùng kính cẩn.

“Nói rõ tình hình.” Đức Khánh xua tay nói.

“Cuộc chiến đêm qua, tập đoàn Phong Hạo và tập đoàn Vũ Nặc đều thương vong nặng nề.”

“Nghe nói, chỗ hai bên giao chiến thi thể chất đống, máu chảy thành sông.”

Đỗ Ngọc Minh dừng một chút, nhỏ giọng đáp lời.

Nghe đến đây, Đức Khánh không nhịn được run lên.

Máu chảy thành sông thật à?

Anh ta phái đi sáu triệu người, không một người nào trở về.

Cộng thêm các thế lực nhỏ của Cao Phong ở Nam Cương, khẳng định con số không chỉ dừng lại ở ba nghìn.

“Tiếp tục nói!”

Đức Khánh xua tay nói.

“Vâng!”

Đỗ Ngọc Minh gật đầu tiếp tục nói: “Đứng đầu của tập đoàn Vũ Nặc bị thương nặng, sống chết chưa rõ.”

“Đứng đầu bên kia Kim Phong cũng bị thương.”

“Khối tập đoàn Phong Hạo cũng chẳng khá hơn, vài tên sĩ quan phụ tá đều chết trên chiến trường.

Đức Khánh càng nghe càng cảm thấy có chỗ không đúng.

“Khối tập đoàn Phong Hạo ít nhất cũng hai mươi vạn người, còn Vũ Nặc cộng thêm hỗ trợ của chúng ta cũng chưa tới mười vạn quân.”

“Hai mươi vạn người của tập đoàn Phong Hạo lại không địch nổi gần mười vạn quân của tập đoàn Vũ Nặc ư?”

“Việc nay, quả thật nghĩ không thông.” Đức Khánh nhíu mày vuốt cằm nói.

Đỗ Ngọc Minh cưươi nói: “Ngài Đức Khánh, theo mật báo, khối tập đoàn Vũ Nặc đã lén mua chuộc người trong tập đoàn Phong Hạo.”

“Tối hôm qua, rất nhiều người của tập đoàn Phong Hạo phản bội, nóng súng hướng về doanh trại của mình mà bắn.”

“Nếu không thì tập đoàn Vũ Nặc tối qua đã bị tập đoàn Phong Hạo tiêu diệt.”

“Tôi hiểu rồi, tại sao tập đoàn Vũ Nặc nhỏ bé kia lại có thể sống sót, thì ra là còn giấu bài đằng sau.”

Đỗ Ngọc Minh càng nói càng không khỏi kinh hãi, quả thực khâm phục người tên Cao Phong kia.

“Cái gì, vậy mà lại có nội ứng?”

“Tin tức này có chính xác không?”

Đức Khánh mở to mắt, trầm giọng hỏi.

“Tuyệt đối chính xác!” Đỗ Ngọc Minh gật đầu lia lịa.

Đức Khánh vuốt cằm, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt.

“Chẳng trách! Chẳng trách Cao Phong lại tự tin như vậy.”

“Chuyện này hắn đến ta cũng giấu, xem ra vẫn chưa thành thật hoàn toàn.”

Đức Khánh ngoài miệng nói như vậy nhưng từ lúc nghe Đỗ Ngọc Minh báo cáo đã hoàn toàn tin tưởng Cao Phong, muốn cùng tập đoàn Vũ Nặc liên minh chiến đấu.

“Ngài Đức Khánh, anh ta không muốn thành thật thì trước mắt cứ để như vậy đi.”

“Đến lúc đó, chúng ta mượn toàn bộ sức mạnh của bọn chúng, lúc này muốn đánh bọn họ không phải dễ như trở bàn tay sao?”

Bình Luận (0)
Comment