Rể Quý Rể Hiền

Chương 3626

Chương 3626

Đỗ Ngọc Minh cười lạnh, trong mắt ánh lên vẻ nhan hiểm.

“Đương nhiên rồi! Đợi ké hoạch hoàn tất. kẻ mà ta tiêu diệt đầu tiên chính là tập đoàn Vũ Nặc.”

“Sau đó là Tam Giác Vàng, Nam Cương. Tất cả đều là của chúng ta.”

“Đến lúc đó, chúng ta khi nào muốn tiến vào biên giới Việt Nam thì tùy tiện tiến vào”

Trên mặt Đức Khánh tràn đầy thách thức, không có chút che dấu dã tâm.

“Ngài Đức Khánh, vậy tiếp theo đây chúng ta sẽ làm gì?”

Đỗ Ngọc Minh gật đầu, nhẹ giọng hỏi.

“Tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Vũ Nặc đánh bại tập đoàn Phong Hạo!”

“Vốn dĩ đánh bại tập đoàn Phong Hạo cũng là ý trên mặt chữ, ha ha ha…”

Đức Khánh cười lạnh trong tay rút ra một bức ảnh.

“Gặp qua người này chưa? Nhớ chú ý theo dõi tập đoàn Phong Hạo.”

“Bởi vì tập đoàn Phong Hạo là do người này đứng đầu.”

“Cao Kình Thiên, đây là tên của người đó.”

Đức Khánh cầm tấm ảnh đưa tới trước mặt Đỗ Ngọc Minh.

Người trên bức ảnh chính là Cao Phong.

Đỗ Ngọc Minh cầm lấy xem, trong phút chốc có chút hoảng hốt, hình như đã gặp qua người này ở đâu đó.

Đặc biệt ánh mắt vô cùng sắt bén, làm người khác khó quên.

Đỗ Ngọc Minh cảm thấy người này có chút quen mắt. Nhưng không nhớ rõ là gặp qua ở đâu.

“Sao vậy? Cậu từng nhìn thấy rồi à?”

Đức Khánh nhìn nét mắt của Đỗ Ngọc Minh thuận miệng hỏi.

“Có chút quen mắt…Nhưng…”

Đỗ Ngọc Minh đặt bức ảnh ra xa một chút, tổng hợp lại cả tướng mạo thì lại chẳng có chút cảm giác quen thuộc.

Giống như anh ta chỉ có chút ấn tượng về đối mắt kia, còn tướng mạo thì hoàn toàn không chút ấn tượng.

“Ngài Đức Khánh, chắc là tôi nhớ nhầm người nào đó có chút nét giống với Cao Kình Thiên.”

“Có điều tôi có thể chắc chắn mình chưa gặp qua người này.” Đỗ Ngọc Minh đặt bức ảnh xuống.

Đức Khánh gật đầu nói: “Bên trên có nói, vốn dĩ muốn hợp tác với anh ta cùng làm ăn.”

“Nhưng anh ta lại ngoan cố khong đồng ý, thành ý như vậy mà anh ta chỉ xem như trò cười.”

“Nay anh ta bị đày tới biên cương, còn cụ thể vị trí ở đâu thì không rõ lắm.”

“Nhưng tôi cảm thấy nếu anh ta ở nước ngoài thì chỉ có thể là đang ở trong tập đoàn Phong Hạo.”

“Bây giờ có thể anh ta đang ở trong doanh trại của tập đoàn Phong Hạo rồi.”

Đức Khánh rất tự tin với sự phân tích phán đoán của mình.

“Vậy ngài Đức Khánh, chúng ta phải làm chút gì đó chứ nhỉ?”

“Cũng không thể phái người đến doanh trại của tập đoàn Phong Hạo ám sát anh ta chứ?”

Đồ Ngọc Phong nhíu mày nói, dù sao loại chuyện như vậy thật không chân thực.

Khối tập đoàn Phong Hạo nhìu người như vậy, không phải muốn vào là vào.

“Vì vậy tôi chuẩn bị điều thêm cho Vũ Nặc ba vạn người.”

“Sau đó để bọn họ nằm vùng ở đảo Hoàng Long, phối hợp với tập đoàn Vũ Nặc một đòn đánh tan bọn chúng.”

“Đến lúc đó có thể bắt sống Cao Kình Thiên thì tốt, nếu không được thì trực tiếp giết chêt, cũng xem như hoàn thành mệnh lệnh bên trên.”

Trên mặt Đức Khánh mang theo nụ cười lạnh, cành nghĩ càng sung sướng.

Chỉ cần tập đoàn Vũ Nặc đánh bại tập đoàn Phong Hạo, vậy thì ông ta đã hoàn thành nhiệm vụ cuả cấp trên giao cho, nhận được khen thưởng của cấp trên.

Hơn nữa ông ta còn mượn lực lượng của Vũ Nặc giúp đối phó bên biên giới Việt Nam.

Quả là một kế hoạch hoàn mĩ.

“Ngài Đức Khánh, Chúng ta còm phải điều thêm người cho Vũ Nặc à?”

Đỗ Ngọc Minh nghe vậy có chút do dự

“Không cần nhiều lời! Thả con tép bắt con tôm!”

“Khối tập đoàn Phong Hạo chỉ còn lại chút hơi tàn, bây giờ tấn công nhất định sẽ tiêu diệt được bọn chúng.”

Bình Luận (0)
Comment