Rể Quý Rể Hiền

Chương 4294

Chương 4294

Trong mồ hôi có tính kiềm, chảy tới trên miệng vết thương hệt như xát muối trên miệng vết thương. Cảm giác này, người chưa đích thân trải qua căn bản không cách nào có thể hiểu được.

“Shhhh!”

Long Tuấn Hạo hít một hơi khí lạnh, sau đó đưa lưng về phía Cao Phong, không để Cao Phong thấy chân mình bị thương.

“Đuỵt mịa, Tuấn Hạo, cậu bị sao vậy?”

Liễu Tông Trạch cất bước đi tới hỏi Long Tuấn Hạo.

Bởi vì lúc này, thoạt nhìn sắc mặt Long Tuấn Hạo cực kỳ không bình thường.

Người khác đều không ngừng chảy mồ hôi, thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt.

Mà sắc mặt Long Tuấn Hạo lại trắng bệch, vừa nhìn đã biết trạng thái của anh ta vô cùng không đúng.

“Cút đi, mịa nó đừng nói nữa, chỉ là cánh tay tôi hơi đau một chút thôi.”

Long Tuấn Hạo buông vũ khí nóng xuống, không chút để ý khoát khoát tay, sau đó lắc lắc cánh tay nói.

“Con mịa cậu cút đi! Cậu tưởng ông đây là người ngu sao?”

Lúc này Liễu Tông Trạch đã ngồi xổm người xuống, bắt đầu kiểm tra vết thương trên người Long Tuấn Hạo.

Thế nhưng sau khi kiểm tra khắp một lượt, anh ta lại không có bất kỳ phát hiện gì.

“Con mịa cậu không sao thật?”

Liễu Tông Trạch trừng mắt nhìn Long Tuấn Hạo, hỏi.

“Thật sự không sao, tôi còn có thể lừa cậu sao? Mịa!”

Long Tuấn Hạo phiền não mắng một câu, sau đó lại lấy nước khoáng từ trong hành trang ra uống một hớp.

“Được rồi! Mịa cậu, có chuyện gì nhớ nói.”

Liễu Tông Trạch mắng một câu, sau đó lại đi về phía người bị thương tiếp theo.

Lúc này, những võ giả ở thị trấn Biển Đông lại có đất dụng võ.

Mỗi người đều đứng lên, bắt đầu tiến hành xử lý vết thương cho những binh sĩ Phong Hạo đã bị thương.

Lúc này, tất cả đám người Hoàng Phủ Đao Hàn đều đã biến thành y tá chiến địa, bọn họ lấy băng vải các thứ ra tiến hành băng bó vết thương.

“Shhhh!”

Long Tuấn Hạo chờ Liễu Tông Trạch đi rồi lại hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhẹ nhàng rút bắp chân đang bị ép dưới người ra.

Ban nãy khi Liễu Tông Trạch kiểm tra, anh ta đã ngồi xếp bằng dưới đất như vậy, đè vết thương xuống dưới, khiến Liễu Tông Trạch không thể nhìn thấy vết thương.

“Mịa, kéo con chim! Mấy người tới đây, che giúp tôi.”

Long Tuấn Hạo mắng một câu, sau đó lại bắt đầu chậm rãi vạch ống quần lên.

Vài binh sĩ Phong Hạo lập tức đi tới che chắn cho Long Tuấn Hạo.

“Các cậu đừng nói cho người khác biết, chuyện tôi bị thương không thể nói ra.”

“Tôi là hổ tướng trong số thủ hạ của anh Phong, các cậu có biết hổ tướng có ý gì không?”

Long Tuấn Hạo vừa vuốt vuốt ống quần của mình, vừa nghiêm trang thần bí hỏi đám người.

“Anh Long, chúng em không biết.”

Mấy chiến sĩ lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt.

“Hổ tướng chính là người trâu bò nhất, vậy mà đám các cậu cũng không biết?”

Long Tuấn Hạo cắn răng, sau đó trực tiếp kéo quần lên.

“Nói chung là tôi phải xung phong trước trận, xung phong xông lên phía trước nhất.”

“Chỉ có như vậy, sĩ khí của khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta mới có thể hưng thịnh không suy.”

“Nếu tôi chùn bước, sĩ khí sẽ bị ảnh hưởng. Mà hôm nay, thứ duy nhất chúng ta có thể mang ra liều với đám cường đạo Tây Vực chính là sĩ khí!”

“Cho nên đừng nói ra!”

Sau khi nói xong, Long Tuấn Hạo quần triệt vén quần của mình lên.

“Hít!”

Thấy miệng vết thương trên đùi Long Tuấn Hạo, đám người đều hít sâu một hơi.

Trên đùi Long Tuấn Hạo là một mảnh máu thịt be bét, khiến người vừa nhìn đã thấy giật mình.

Bình Luận (0)
Comment