Rể Quý Rể Hiền

Chương 4295

Chương 4295

“Phù!”

Long Tuấn Hạo thở phào một hơi, sau đó cầm lấy nước khoáng, trực tiếp giội lên trên đùi, bắt đầu rửa.

Đợi khi vết thương đã được rửa sạch, Long Tuấn Hạo lại cố nén đau đớn móc ra hai mảnh đạn vỡ.

“Mịa nó!”

Long Tuấn Hạo mắng một tiếng, sau đó bắt đầu quấn băng vải thật nhanh, chăm chú quấn hết lớp này tới lớp khác.

Chờ khi anh ta buông ống quần xuống, người khác vốn không thể nhìn thấy chút khác thường nào.

“Được rồi, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, sống hay chết phải nhìn một phen cuối này.”

Long Tuấn Hạo uống một hớp nước khoáng, hít sâu nhiều lần nói.

“Rõ!”

Mấy binh sĩ Phong Hạo chung quanh đều cắn răng gật đầu.

Mười phút trôi qua, đối phương đã lại bắt đầu rục rịch.

Với đám người trung niên như Long Chí Minh, Cao Phong đã phái ra một đội người hộ tống bọn họ theo đường cũ trở về.

Mấy người bọn họ thật không thể giúp đỡ gì, ở chỗ này trái lại còn khiến anh phải phân tâm bảo vệ bọn họ.

Mặc dù đám người Long Chí Minh không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói thêm gì, chỉ có thể cắn răng rời đi.

“Chủ tịch Long, tôi muốn nói chuyện với Tông Trạch.”

Liễu Gia Bình liếc mắt nhìn Liễu Tông Trạch ở xa xa, sau đó muốn quay đầu trở về.

“Đứng lại!”

Long Chí Minh kéo Liễu Gia Bình lại, cũng không quay đầu mà tiến về phía trước.

“Mịa ông buông ra!”

“Đó là con trai tôi, ông không đau lòng con của ông, nhưng tôi đau lòng con trai tôi.”

“Tôi sẽ không để nó bỏ mặc cậu Phong rời đi một mình, nhưng tôi muốn nói với nó vài câu thì đã sao?”

“Mịa nó ai cũng không biết ngày mai tôi còn có thể nhìn thấy nó nữa hay không!”

Liễu Gia Bình bỗng tan vỡ, gầm nhẹ từng tiếng với Long Chí Minh.

“Như vậy cũng không thể đi!”

Long Chí Minh lại cắn chặt răng, hai mắt phiếm hồng, vẫn kéo mạnh Liễu Gia Bình như trước.

“Vì sao?”

Liễu Gia Bình không cách nào hiểu nổi, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

“Chúng ta đi sẽ chỉ ảnh hưởng tới bọn họ.”

“Còn có, chúng ta có thể tạm biệt con mình, nhưng những binh sĩ Phong Hạo khác thì phải làm sao bây giờ?”

“Cha mẹ của bọn họ không có ở đây, nhìn thấy chúng ta cáo biệt mấy người Tuấn Hạo, trong lòng những chiến sĩ này sẽ khó chịu tới mức nào?”

“Bớt con mịa nó nói nhảm! Đi!”

Long Chí Minh cắn răng giải thích một câu, sau đó quay đầu bước đi.

Liễu Gia Bình ngốc ngay tại chỗ, sau đó quay đầu nhìn nhìn những binh sĩ Phong Hạo thần sắc kiên nghị kia, lại nhìn Liễu Tông Trạch một cái thật sâu.

Mà dường như Liễu Tông Trạch cũng cảm ứng được, anh ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía Liễu Gia Bình, sau đó giống như tùy ý khẽ khoát tay, tiếp tục đi làm chuyện của mình.

“Phù!”

Liễu Gia Bình thở phào một hơi, sau đó quay đầu rời đi.

Còn có một phần lớn võ giả thị trấn Biển Đông cũng bị Cao Phong đánh đuổi ngay tại chỗ.

Hy sinh, mỗi một binh sĩ Phong Hạo đều không sợ hãi.

Nhưng Cao Phong tuyệt đối sẽ không để những người này hi sinh một cách vô ích.

Rất nhiều võ giả thị trấn Biển Đông ngay cả vũ khí nóng cũng không thể cầm vững, bọn họ vốn không thể giúp được gì.

Tác dụng duy nhất của bọn họ chính là giúp đỡ phân tán một chút đạn.

“Anh Cao, tôi có thể dùng súng, tôi sẽ lưu lại.”

“Còn có tôi.”

“Chúng tôi! Chúng tôi cũng biết!”

Hoàng Phủ Đao Hàn dẫn theo một đám người đi tới trước mặt Cao Phong.

Bình Luận (0)
Comment