Rể Quý Rể Hiền

Chương 4462

Chương 4462

Một khi hai bên chân chính phát sinh mâu thuẫn, vậy thì bên có hại cũng chỉ là khối tập đoàn Phong Hạo.

Cho nên chắc chắn Cao Phong sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.

“Tôi không hiểu được, dựa vào cái gì mà bọn họ đụng đến chúng ta chứ?”

“Chỉ cần chúng ta không loạn xà ngầu lên, lại không đi đánh người của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không có lý do gì để ra tay với chúng ta cả!”

Long Tuấn Hạo có hơi buồn bực mà sờ sờ hai má, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ không kiên nhẫn mà nói.

“Cậu thì biết cái gì?”

“Bây giờ lúc chúng ta đang ở Tây Vực, quả thật là an toàn, bàn tay của nước Mỹ cũng không vươn ra đến đây được.”

“Nhưng mà một khi chúng ta rời khỏi Tây Vực, trong nháy mắt đó bốn phía đều là nguy hiểm.”

“Bởi vì ở trong mắt người khác, chúng ta chính là kẻ gian ngoài biên giới, đó là phần tử không an toàn hết sức nguy hiểm.”

“Bất kỳ một quốc gia nào cũng sẽ không để cho chúng ta tới gần bọn họ đâu.”

“Cho nên kế hoạch này của cậu là hoàn toàn vô nghĩa, đến lúc đó chúng ta có chết cũng không biết chết như thế nào nữa.”

Cao Phong cũng có hơi không kiên nhẫn, có đôi khi Long Tuấn Hạo lại chui vào ngõ cụt nhưng mười đầu trâu cũng không kéo lại được.

“Vậy thì sao chứ, cùng lắm thì chiến đấu một trận thôi.”

“Chúng ta sợ chiến tranh sẽ thiệt hại thì không hẳn bọn họ không sợ.”

“Năm trăm ngàn người chúng ta hợp lại quét sạch ba trăm ngàn người bọn họ, tôi xem bọn họ có đau lòng hay không.”

“Anh Phong! Anh cứ nghe tôi đi, chuyện này cứ làm như vậy đi.”

Long Tuấn Hạo càng nói càng vui vẻ, lúc này anh ta lấy giấy và bút ra, đặt xuống trước mặt Cao Phong.

“Anh Phong trước tiên anh đừng từ chối tôi, anh cứ nghe tôi nói xong đã.”

“Anh xem, nơi này là Tây Vực, đây là phía Tây của Tây Vực, cũng chính là nước Mỹ đúng không?”

Long Tuấn Hạo vừa nói, vừa cực kỳ nghiêm túc vẽ một tấm bản đồ đơn giản lên trên giấy.

“Năm trăm ngàn người chúng ta chia binh làm hai đường, đi theo hai phương hướng này, cùng nhau đi về phía phương hướng kia.”

“Sau đó chúng ta hội hợp ở đây, chống lại chính diện với nước Mỹ bên kia.”

“Đến lúc đó, trước khi bọn họ đánh lên, chắc chắn sẽ phái người đến ngăn trở chúng ta tới gần trước.”

“Sau đó, chúng ta bèn đàm phán với bọn họ, để cho bọn họ giao người ra, chỉ cần bọn họ bắt được chị dâu Tuyết Mai, vậy thì chắc chắn sẽ giao người ra thôi.”

“Biết vì sao tôi lại có niềm tin lớn như vậy không? Bởi vì chắc chắn bên phía nước Mỹ đã biết tất cả chuyện của Tây Vực bên này rồi.”

“Chúng ta ít hơn hai trăm ngàn người so với Tây Vực mà cũng dám xông lên không chút do dự vậy còn phải sợ nước Mỹ bọn họ nữa sao?”

“Cho dù là thật sự có thể giết chết toàn bộ chúng ta, vậy thì ít nhất bọn họ cũng phải chết hết ba trăm ngàn người đã.”

“Cho nên nếu nước Mỹ thật sự bắt được chị dâu Tuyết Mai, thì chắc chắn bọn họ sẽ phải thả chị dâu Tuyết Mai ra thôi.”

“Trừ khi bọn họ muốn bỏ ra cái giá là ba trăm ngàn mạng người.”

“Chúng ta không sợ nhưng chưa chắc bọn họ đã không sợ.”

Đạo lý mà Long Tuấn Hạo nói rất rõ ràng, vừa nói lại vừa viết xiêu xiêu vẹo vẹo lên trên trang giấy.

Cao Phong khẽ nhíu mày, anh liếc mắt nhìn Long Tuấn Hạo một cái, rồi than thở mà nói: “Cậu đã suy nghĩ kế hoạch này rất lâu nhỉ?”

Với đầu óc của Long Tuấn Hạo, tuyệt đối không có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại phân tích được chuyện này một cách rõ ràng như thế được!

“Hì hì, không có, không có, chỉ vừa mới nghĩ ra thôi.”

Long Tuấn Hạo cười hì hì, anh ta gãi gãi đầu rồi nói.

“Vừa mới nghĩ ra, thế mà đã chuẩn bị xong giấy bút từ trước rồi?”

Cao Phong hơi hơi bĩu môi, lập tức đập vỡ lời nói dối của Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo ngượng ngùng cười cười và thu tờ giấy lại.

Thật ra sau khi trở về từ trấn Seth, Long Tuấn Hạo vẫn luôn cân nhắc về chuyện này.

Thu ngân trong khách sạn của thị trấn Seth kia đã nói rằng những người đã bắt Kim Tuyết Mai đi kia đi về phía phía Tây Tây Vực.

Bình Luận (0)
Comment