Rể Quý Rể Hiền

Chương 4463

Chương 4463

Sau khi Long Tuấn Hạo trở về thì vẫn luôn nghĩ về chuyện này, một bên đối chiếu với tấm bản đồ, một bên lại cân nhắc về kế hoạch kế tiếp.

Cuối cùng ông trời cũng để cho anh ta nghĩ ra được một kế hoạch hoàn mỹ, sau đó anh ta vội vàng bày ra cho Cao Phong xem.

“Được rồi, kế hoạch của cậu không tồi, nhưng mà cũng không cần làm như vậy đâu.”

“Làm không tốt sẽ làm tổn hại vô số người, tôi thật sự không muốn làm loại chuyện này nữa.”

Cao Phong hơi hơi xua tay, rốt cuộc vẫn cho Long Tuấn Hạo một ít cổ vũ.

Đối với một tên Long Tuấn Hạo quả tim còn lớn hơn cái mông thì anh ta có thể ép buộc chính bản thân mình đi suy xét một chuyện thì đúng là một việc cực kỳ không dễ dàng.

Cho nên Cao Phong cũng không thể dễ dàng phủ định anh ta.

“Anh Phong! Vì sao lại không được?”

“Chúng ta có thể đánh Tây Vực, vì sao lại không thể đánh nơi khác được chứ?”

“Chúng ta ít hơn kẻ gian Tây Vực tới hai trăm ngàn người mà cũng dám chiến đấu, thế sao bây giờ thì lại không được chứ?”

Lúc này Long Tuấn Hạo nhíu mày, giọng điệu anh ta mang theo vẻ không phục.

“Bởi vì trên thế giới này, không bao giờ có đội Huyết Đao thứ hai đột nhiên nhảy ra trợ giúp chúng ta nữa rồi.”

“Những thứ bí ẩn như may mắn này nọ, cũng sẽ không luôn đi theo chúng ta nữa.”

“Hơn nữa chuyện này, cũng không xem như là may mắn, đây vốn là ở trong kế hoạch của chú Lý.”

Cao Phong hơi hơi xua tay, không đợi Long Tuấn Hạo mở miệng, anh đã nói tiếp: “Hơn nữa…”

“Lần này tiến công Tây Vực, đó là bởi vì tôi không biết Tuyết Mai có an toàn hay không, chúng ta đợi nhiều thêm một giây nữa, cô ấy sẽ càng nguy hiểm thêm một phần.”

“Cho nên tôi không kịp nghĩ nhiều như vậy, cứ trực tiếp để mọi người ở lại đây, dùng cái giá lớn như vậy để đi đến Tây Vực.”

“Nhưng mà bây giờ, tôi đã có thể xác định được là hiện tại Tuyết Mai vẫn an toàn.”

“Cho nên, cũng không cần làm như vậy nữa, hơn nữa chúng ta cũng không biết phải đi đâu.”

“Nếu như vậy, vậy thì tôi cứ đi một mình thăm dò đường đi trước, nếu như cần các cậu, tôi sẽ gọi các cậu ngay thôi.”

Giọng điệu của Cao Phong rất bình tĩnh, nhưng lại càng ẩn chứa vẻ kiên định không thể nghi ngờ.

Long Tuấn Hạo há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đã quyết định này của Cao Phong thì cuối cùng anh ta vẫn yên lặng ngậm miệng lại.

Mặc dù anh ta và Cao Phong như anh em ruột thịt nhưng dù sao còn có một phần quan hệ cấp trên cấp dưới.

Đối với những quyết định lớn trên một vài phương diện thì vẫn phải lấy lời nói của Cao Phong làm chuẩn.

Có thể trong lòng Long Tuấn Hạo có ý kiến, nhưng anh ta vẫn phải phục tùng theo.

“Vậy anh Phong! Anh chuẩn bị đi về hướng nào?”

Long Tuấn Hạo đưa cho Cao Phong một điếu thuốc, sau đó anh ta nhíu mày mà hỏi.

“Phía Tây của Tây Vực.”

“Cụ thể là ở đâu thì bây giờ tôi còn chưa có kế hoạch.”

“Vậy cứ đi tới bên đó trước thôi, đi xem trước thư xem, sau đó thì cứ tùy vào duyên. phận”

Cao Phong than nhẹ một tiếng, đột nhiên trong lòng anh cảm thấy có chút mờ mịt.

Đúng là sư thầy Thanh Tâm đã chỉ dẫn cho anh một phương hướng, nhưng cái phương hướng lớn này rất rộng lớn, muốn tìm được một người trong đó thì khó khăn biết bao?

Phía Tây Tây Vực có quốc gia, có núi non, có sông nước, có đồng bằng, còn có rất nhiều ngóc ngách.

Muốn tìm kiếm một người ở cái dạng địa phương này vậy thì không khác mò kim đáy biển cả.

Cho nên nói trong lòng Cao Phong không mê mang là giả.

Trước mắt anh không có biện pháp gì, chỉ có thể khởi hành đi qua đó trước rồi sau đó mới đưa ra quyết định khác.

“Vậy anh cũng không thể đi như vậy được, ngay cả địa điểm chính xác cũng không có thì sẽ lãng phí biết bao nhiêu thời gian chứ?”

Sau khi nghe xong, Long Tuấn Hạo cảm thấy thật sự cạn lời.

“Chỉ có đi rồi mới biết được con đường đó có thể đi tiếp được hay không.”

“Nếu như tôi không đi, vậy thì vĩnh viễn cũng không biết con đường này có đúng hay không.”

Cao Phong nhẹ nhàng xua tay, vẫn là không thay đổi quyết định của mình.

Long Tuấn Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Phong! Như vậy đi, anh chờ một chút, tôi đi gọi mọi người của đội Huyết Đao đến đây.”

Bình Luận (0)
Comment