Rể Sang Đến Nhà

Chương 103

“Dựa vào cái gì cơ chứ, chúng tôi là công dân tốt luôn tuân thủ theo quy định của pháp luật, dựa vào đâu mà bắt tôi!”

Những người đó không ngừng tranh chấp cãi vã.

“Yên lặng một chút!”

Tra tay vào còng, viên cảnh sát đứng đầu nói: “Được, nếu các người không phục, vậy tôi sẽ cho các người biết tại sao các người lại bị bắt!”

“Chu Thiếu Cương, chủ tịch của công ty giải trí Chu thị, phạm tội buôn bán ma tuý, bây giờ đã bị công an của thành phố Việt bắt giữ!”

“Chu Thiếu Dương, bắt cóc mua bán phụ nữ, bắt ép gái nhà lành làm gái mại ɖâʍ, mở sòng bạc bất hợp pháp, bây giờ đã bị niêm phong điều tra!”

“Trần Hổ, tay chân chính của công ty giải trí Chu thị, giúp người xấu làm điều ác, nhiều lần chém và gây thương tích cho người khác, và còn cưỡng hϊế͙p͙ thiếu nữ đến có thai…”

“La Hán, tên thật là La Hàn, tay chân chính của công ty giải trí Chu thị, đã từng….”

Cảnh sát lần lượt đọc những tội danh mà bọn họ đã phạm phải, tất cả mọi người trong phòng tiếp tân đều nhìn bọn họ với ánh mắt phẫn uất.

Đám cầm thú này, không có việc xấu nào mà không làm, tội ác chồng chất.

Chu Thiếu Cương nghe thấy câu đầu tiên, cả người đứng không vững liền ngã xuống đất, toàn thân mềm nhũn giống như bị rút hết xương cốt.

Chu Thiếu Dương càng không chịu nổi, trực tiếp bị doạ cho tè ra quần!

La Hán, Trần Hổ cũng bị doạ đến mặt tái mét đi.

“Giải đi!”

Sau đó, cảnh sát áp giải Chu Thiếu Cương và những người khác rời khỏi tập đoàn Trần Thị.

Trần Cường cũng nhìn Trần Hổ bị áp giải đi, trong lòng cảm thấy vô cùng hỗn loạn, Trần Mộng Dao và những người khác cũng vậy.

Đợi đám người giải tán rồi, Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên nói: “Chú à, sau này công việc của công ty, để cháu tự mình giải quyết, cháu có thể làm được!”

Trêи mặt cô mang theo một nét kiên quyết, cô không muốn làm bình hoa bất tài!

“Được!”

Tiêu Thiên cười, gật gật đầu.

Chính vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, cầm điện thoại lên xem, gọi đến là một số lá.

Là điện thoại của ai?

Số này của anh rất ít người biết.

Nghĩ ngợi một chút liền bắt máy.

“Alo, Tiêu tiên sinh.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ quen thuộc.

“Cô là ai? Sao lại biết số điện thoại này của tôi?” Tiêu Thiên cau mày.

“Tiêu tiên sinh lẽ nào không nghe ra tôi là ai sao?”

“Đừng cố làm ra vẻ huyền bí, không nói tôi cúp máy đây!” Nói xong Tiêu Thiên liền chuẩn bị cúp máy.

“Ấy ấy!”

“Đừng cúp máy, tôi là Bạch Ngọc Lan!” Đầu dây bên kia, Bạch Ngọc Lan mím miệng anh đào ít người thấy.

“Có chuyện gì không?” Tiêu Thiên hỏi.

Vẻ mặt của Bạch Ngọc Lan có chút ngưng trệ, cô ta nghe ra được trong ngữ khí của Tiêu Thiên có chút không kiên nhẫn, lập tức có chút tức giận.

Được lắm Tiêu Thiên, tôi có ý tốt gọi điện cho anh, ngữ khí của anh không tốt cũng thôi đi, lại còn không kiên nhẫn như vậy.

“Buổi trưa anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn cơm!”

“Mời tôi ăn cơm?” Tiêu Thiên nhìn về phía Trần Mộng Dao, phát hiện cô đang ngồi ngay ngắn trêи ghế, mắt nhìn thẳng.

“Ai gọi điện đến vậy?” Trần Mộng Dao muốn giả bộ không để ý đến, nhưng lời nói ra lại bán đứng cô.

Tiêu Thiên bịt điện thoại lại nói: “Bạch Ngọc Lan, cô ấy muốn mời tôi đi ăn trưa!”

Nghe đến đây, vẻ mặt Trần Mộng Dao có chút luống cuống: “Ồ, người ta mời chú đi ăn cơm thì chú cứ đi!”

Tiêu Thiên dù là một thanh niên ngay thẳng, nhưng anh không ngốc, giọng điệu của Trần Mộng Dao mang theo chút ghen tuông, nếu anh thật sự đi, cô không giận mới lạ!

“Trưa nay tôi bận, để khi khác đi!” Nói xong anh tiền cúp máy!

“Sao lại từ chối rồi?”

Trần Mộng Dao bĩu bĩu môi: “Bạch tiểu thư xinh đẹp như vậy, chú cũng nỡ từ chối sao?”

Tiêu Thiên nhún nhún vai nói: “Cô ấy xinh đẹp hơn nữa thì cũng không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn ăn cơm với em thôi!”

“Được rồi, cháu cần làm việc rồi, chú đi bận việc của mình đi!” Trần Mộng Dao nói.

Tiêu Thiên giật mình, tại sao mình đã từ chối rồi mà vẫn là từ chối sai sao?

Nói lật mặt là có thể lật mặt luôn?

Bây giờ cuối cùng anh đã hiểu, cổ nhân nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển là như thế nào rồi.

Đợi Tiêu Thiên đi khỏi rồi, khoé miệng Trần Mộng Dao khẽ nhếch lên, mây mù trong lòng cô đã bị quét sạch rồi.

Cũng vào lúc này, Tĩnh Hiên Trai, tầng thượng.

Bạch Ngọc Lan ném điện thoại xuống sofa.

Anh ta dám từ chối!

Trêи khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không dám tin!

“Tiêu Thiên, anh hãy nhớ lấy!”

Bạch Ngọc Lan nghiến nghiến răng, lợi dụng cô xong, đến một câu xin lỗi cũng không có, còn từ chối lời mời của cô, còn cúp điện thoại nữa.

Ông trời, sao lại có người đàn ông không có phong độ đến như vậy?

Người muốn ăn cơm với cô xếp hàng dài từ Vân Thành đến thủ đô rồi.

Lúc ấy, một nhân viên phục vụ mặc sườn xám gõ cửa đi vào: “Tiểu thư, có một ngọc chủ cầm đến đồ cổ cần tìm cô!”

“Tôi biết rồi!”

Bạch Ngọc Lan chỉnh lại cổ áo, sải đôi chân dài đi xuống tầng 1.

“Đi gọi trường quầy Lưu đến đây, sau đó mời ngọc chủ đó lên lầu!”

“Vâng!”

Nhân viên phục vụ gật đầu, quay người rời đi.

Đi đến sân khấu của tầng 1, lúc này đã đến giờ ăn cơm, Tĩnh Hiên Trai có không ít người.

Nhìn thấy Bạch Ngọc Lan bước lên bục, mắt ai người nấy đều phát sáng.

“Là Bạch tiểu thư!”

“Đi, chúng ta tìm một vị trí tốt, Bạch tiểu thư đến giám định báu vật rồi!”

“Hôm nay đến vừa khéo, lại có thể gặp được Bạch tiểu thư đích thân giám định báu vật!”

Vốn dĩ Bạch Ngọc Lan dự định giám định trêи tầng 6, nhưng mà nghĩ ngợi một chút, thấy không ổn thoả lắm.

Nếu giám định báu vật trêи sân khấu trước mặt mọi người, như vậy có thể thu hút sự hiếu kỳ của khách hàng, lại có thể nâng cao danh tiếng của Tĩnh Hiên Trai.

Cô ấy muốn nhanh chóng thoát khỏi sự ảnh hưởng của gia tộc, Tĩnh Hiên Trai chính là thử nghiệm cuối cùng của cô.

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên dẫn theo một người già một người trẻ đi lên tầng 6.

“Tiểu thư, vị tiên sinh đây họ Tôn, ngồi bên cạnh là cháu của ông ấy!” Trưởng quầy Lưu nói.

Bạch Ngọc Lan gật gật đầu: “Lão tiên sinh, ông mang đến báu vật gì, có thể cho tôi xem một chút không?”

“Gì mà lão tiên sinh, cô gọi tôi là lão Tôn là được rồi!” Lão Tôn cười cười, lấy một chiếc hộp từ trong balo ra, mở nắp hộp, bên trong có một chiếc bình gốm màu xanh lam.

Chiếc bình này đường kính rất lớn, to cỡ lòng bàn tay, thành bình mỏng và dài, lớp men tráng trêи bình vô cùng đẹp.

“Màu sắc của chiếc bình này rất đẹp, nhìn có vẻ giống với màu của bầu trời.”

“Chỉ là không biết là bình hoa của thời đại nào?”

“Mẫu hình này mới như vậy, tôi nghĩ là thời Thượng Chu!”

“Ha ha ha… không tồi, tôi cũng cảm thấy là thời Thượng Chu!”

Nghe thấy tiếng cười trêu trọc của mọi người, lão Tôn có chút căng thẳng: “Bạch tiểu thư, đây là báu vật gia truyền của nhà tôi, nếu không phải cháu tôi muốn lấy vợ, tôi cũng không nỡ bán nó đi!”

“Hahahaha, lão già, người đến đây giám định báu vật, mười người thì có chín người nói là báu vật gia truyền!”

“Đúng vậy, loại thuật ngữ này chúng tôi đã nghe nhàm rồi.”

“Bình hoa này, vừa nhìn liền biết là sản phẩm của thời hiện đại!”

“Nói bậy bạ, đây là đồ vật tổ tiên nhà tôi truyền lại, đã truyền mấy trăm năm rồi.” Cháu của lão Tôn tuổi nhỏ, không hiểu cách đối nhân xử thế, lập tức lên tiếng phản bác.

Bạch Ngọc Lan nhíu mày, bọn họ làm nghề này, đầu tiên là không thể nghe chuyện vì có rất nhiều người lừa đảo dối trá, thích bịa chuyện.

Một số người mới vào làm trong ngành giám định này, đặc biệt dễ dàng bị mắc lừa.

Vì thế khi nghe lời lão Tôn nói, cô liền coi như nghe kể truyện, mà không hề coi là thật.

Trêи tay cô đeo găng tay trắng, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chiếc bình hoa trước mặt, trưởng quầy Lưu cũng lấy ra một chiếc kính lúp khảo cổ để quan sát kĩ màu men.

Xem xét một hồi, Bạch Ngọc Lan hỏi: “Trưởng quầy Lưu, ông nhìn ra bình hoa này của niên đại nào không?”

Trưởng quầy Lưu suy tính trong chốc lát, nói: “ Chiếc bình hoa này rất kỳ quái, xét theo lớp tráng men, có lẽ là cũ, nhưng hình dáng quá kì lạ, bình hoa mà tôi xem qua không tới một nghìn thì cũng có tám trăm, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy bình hoa nào quái lạ như vậy!”

“Có khi nào là bị làm cũ đi?” Bạch Ngọc Lan thắc mắc.

“Không giống!”

Trưởng quầy Lưu lật lại bình hoa, chỉ vào chân đế ở dưới đáy: “Chân đế này là chân đế cát thô, hơn nữa chân đế rất mỏng, độ dày tầm 2mm, tỉ mỉ sờ lên có cảm giác sần sùi, hạt thạch anh trắng phân bố đồng đều, có lẽ có chút tuổi rồi, nếu dùng thuốc, thì sẽ rất thô ráp.”

“Không sai, tôi cũng có suy nghĩ giống như ông.”

Bạch Ngọc Lan gật gật đầu: “Nếu như không sai thì đây hẳn là một chiếc bình hoa làm cảnh được sản xuất trong một lò nung dân gian ở thời đại nhà Minh!”

“Tiểu thư thật tinh mắt!” Trưởng quầy Lưu vội vàng nịnh bợ.

“Tuy nhiên chiếc bình hoa này vẫn có vài vấn đề, ví dụ như hình dáng này, nhà Minh chắc hẳn là không có!”

Cô nhìn về hướng lão Tôn: “Tôn lão tiên sinh, bình hoa này định tính giá bao nhiêu?”

Không đợi Tôn lão mở miệng, cháu trai của ông ta đã lên tiếng: “Hai triệu, ít hơn một xu cũng không bán!”

Cái gì?

Mở miệng liền là hai triệu?

Những vị khách đứng xung quanh há hốc miệng: “Thật biết thét giá!”

“Cũng chỉ là chiếc bình hoa nát, hai ngàn tệ tôi còn chê đắt, cậu còn báo giá tới hai triệu!”

“Haha, cười chết mất, Bạch tiểu thư đã nói rồi, đây là bình hoa sản xuất trong dân gian thời nhà Minh, loại hàng dân dụng này, giá trị sưu tầm không cao, căng nhất cũng chỉ bảy tám mươi ngàn!”

Trong số những người này có không ít những tay chơi đổ cổ sành sỏi, nắm rất rõ giá cả thị trường!

Trường quầy Lưu nói: “Lão tiên sinh, cháu trai của ông có thể làm chủ sao?”

Lão Tôn gật gật đầu: “Dù sao tiền này cũng là cho nó, nó nói bao nhiều thì là bấy nhiêu!”

Đây… đây không phải là càn quấy sao?

Không lẽ cậu ta nói hai mươi triệu, bình hoa này liền có giá hai mươi triệu?

Bạch Ngọc Lan nói: “Lão tiên sinh, bình hoa này tôi ra giá nhiều nhất cho ông là một trăm ngàn!”

Nghe được lời này, sắc mặt cháu trai của lão Tôn thoáng chốc liền thay đổi: “Một trăm ngàn? Con số này cũng quá ít đi!”
Bình Luận (0)
Comment