Rể Sang Đến Nhà

Chương 104

Trong văn phòng của trưởng ban bộ phận an ninh tập đoàn Trần thị, Tiêu Thiên đang chơi điện tử, chuẩn bị có thể một giết năm mạng, kết quả đúng thời điểm đó lại có điện thoại, anh suýt chút nữa là đập điện thoại rồi.

“Alo, lại có chuyện gì thế?” Ngữ khí Tiêu Thiên không tốt lắm.

Nghe thấy giọng điệu của Tiêu Thiên, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Lan liền đen lại: “Chỗ tôi có bình haa muốn nhờ anh để mắt giúp.”

“Xin cô đấy, cô là dân chuyên, tìm người nghiệp dư như tôi làm gì?” Tiêu Thiên cạn lời.

Cố kìm nén xúc động muốn dập máy, Bạch Ngọc Lan nói: “Coi như tôi nợ anh một ân tình đi, có được không?”

Cô đã phải dùng đến giọng điệu cầu xin rồi.

Nghe xong, Tiêu Thiên gãi đầu, người ta đã nói đến mức này rồi, còn từ chối nữa thì có chút quá đáng.

“Được thôi”.

Cúp máy, Tiêu Thiên liền lái xe tới Tĩnh Hiên Trai.

Mười lăm phút sau, Tiêu Thiên bước vào một đại sảnh.

Thời điểm đến nhà hàng, tiếng người bên trong Tĩnh Hiên Trai rất ồn ào, kinh doanh vô cùng đắt hàng.

Trêи bục, Bạch Ngọc Lan đã đợi rất lâu rồi, thấy Tiêu Thiên, cô vội vàng đón tiếp: “Anh đến rồi à?”

Tiêu Thiên gật đầu, bước thẳng lên bục, chỉ vào bình hoa trêи bàn nói: “Cái cô bảo tôi xem chính là chiếc bình hoa này?”

“Ừ!” Bạch Ngọc Lan gật đầu

Chưởng quầy Lưu nhìn Tiêu Thiên, đây chẳng phải đứa con ở rể nhà họ Trần sao?

Sao tiểu thư lại mời anh ta đến đây ?

Tôn Thiên nhìn Tiêu Thiên, cau mày, thấy anh muốn chạm vào bình hoa mà không mang găng tay, liền vội đưa tay ra cản: “Anh làm sao thế, có chuyên môn không đó? Đây là bảo bối, anh không mang găng tay đừng hòng động vào bảo bối của tôi!”

Tiêu Thiên cau mày, không nói gì, Bạch Ngọc Lan ra hiệu với ông chủ Lưu, ông chủ Lưu liền hiểu ý, lấy ra một đôi găng tay mới.

Trong phòng riêng của tầng bốn và tầng năm có không ít các con nhà giàu trong Vân Thành, vài người vừa liếc mắt liền nhận ra Tiêu Thiên.

“Ô, kia không phải đứa con ở rể của nhà họ Trần sao?”

“Haha, Bạch tiểu thư, sao cô lại mời thứ con rể phế vật đến để giám định đồ cổ hả?”

Cái gì?

Tên kia ở rể?

Nghe lời những người tầng trêи nói, khách khứa từ tầng một đến tầng ba trong đại sảnh đều cười ồ lên.

“Không phải chứ, lần trước anh ta không phải giành trâm ngọc với nhị thiếu gia của nhà họ Dư, tốn đến hơn hai triệu sao?”

“Cái gì, thế chắc chắn là tiền của vợ anh ta rồi”.

“Cũng đúng, nếu như anh ta có tiền thì đã không phải ở rể rồi.”

Nghe mọi người nói như vậy, Tôn Thiên nhíu chặt lông mày lại, ánh mắt đầy sự coi thường: “Rốt cuộc anh có được không vậy?”

Tiêu Thiên nhìn cậu một cái, đeo găng tay sau đó, xem xét tỉ mỉ các chi tiết.

Nhìn một lượt, sau đó anh lấy ngón tay búng vào đáy bình.

“Kengg!”

Bình sứ phát ra thứ âm thanh trong vắt, lanh lảnh, rất êm tai. Nghe rất giống một thứ âm nhạc mỹ miều.

Sắc mặt Tôn Thiên thay đổi: “Anh làm gì đó? Anh xem thì xem, đừng có gõ, đây có thể là bảo bối đó!”

Chưởng quầy Lưu cũng nhíu mày, tên này đúng là người ngoài ngành thuần túy!

Mọi người đều biết, đồ gốm sứ lâu năm đều thường khá là mỏng, lỡ như dùng lực quá mạnh, lớp men bề ngoài có thể xuất hiện vết nứt, dẫn đến giá của đồ sứ giảm mạnh.

Thủ pháp của người giám định cổ vật chân chính sao có thể thô bỉ như thế được.

“Tiểu thư, đây....”

“Ông đừng lên tiếng!”

Bạch Ngọc Lan xua tay, đôi mắt long lanh nhìn về phía Tiêu Thiên: “Thế nào, có kết quả rồi chứ?”

Tiêu Thiên bỏ đồ sứ xuống, hỏi: “Giá mở đầu bao nhiêu?”

“Hai triệu!” Tôn Thiên giơ hai ngón tay lên: “Thiếu một xu cũng không bán!”

Tiêu Thiên gật đầu, nhìn sang Bạch Ngọc Lan: “Hai triệu ổn, mua không lỗ đâu!”

Rào!

Nghe xong câu này, xung quanh lập tức huyên náo hẳn lên!

Tùy ý nhìn vài cái, gõ gõ lên bình mà cũng làm người ta phải bỏ tiền?

Cục cưng của tôi ơi, đây là hai triệu chứ không phải hai trăm đâu!

Nếu như Bạch tiểu thư nghe lời tên này, nhất định là lỗ tiền.

Mọi người trong phòng liền vội vàng xông ra hét to: “Bạch tiểu thư, đừng nghe tên này nói bậy bạ, cô bỏ tiền lần này, chắc chắn lỗ!”

“Đúng đấy, đừng nghe hắn!”

Tiếng tầng trêи, tầng dưới kêu lên không ngừng, đến ông chủ Lưu cũng phải mở miệng nói: “Tiểu thư, mạo hiểm quá, bình hoa này vốn dĩ không đáng tiền như thế!”

Ông Tôn và Tôn Thiên nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều ánh lên sự phấn khởi.

Tôn Thiên nói: :”Tôi rút lại lời vừa nói, mắt anh khá đấy, mua với giá hai triệu chắc chắn không lỗ!”

Nghe thấy mọi người đều phản đối, nói thật, trong lòng Bạch Ngọc Lan cũng rất thấp thỏm.

Hai triệu tuy là không nhiều, nhưng trước nhiều khuôn mặt săm soi như thế này sẽ là đòn đả kϊƈɦ chí mạng đối với danh tiếng của Tĩnh Hiên Trai.

Giả như truyền đến tai nhà họ Bạch, e là ông sẽ lại đem chuyện này viết thành cả bài văn mất.

Cô căn răng, nhìn Tiêu Thiên, nói: “Anh có chắc là phải mua không?”

Tiêu Thiên lạnh nhạt nói: “Nếu như cô tiếc hai triệu này, vậy thì nhường cho tôi đi. Có điều, tôi mua rồi cô đừng có hối hận!”

“Hứ, ở đây dọa ai thế?”

Chưởng quầy Lưu cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi thấy anh không phải là do hai người này tìm đến để nói đỡ đấy chứ?”

“Não là một thứ vô cùng tốt, đáng tiếc ông không có!” Tiêu Thiên lườm ông ta một cái rồi nói.

“Im miệng!”

Bạch Ngọc Lan trừng mắt nhìn ông ta một cái “Anh Tiêu là do tôi mời đến, ý của ông là tôi cũng được nhờ để nói đỡ phải không?”

Nghe xong, cả người ông chủ Lưu run lên, liền vội vàng nói: “Tiểu thư, tôi...tôi không phải ý đó, tôi chỉ là không muốn để cô bị tên này lừa gạt!”

“Này, rốt cuộc là các người có muốn hay không? Rề rà!” Tôn Thiên không nhịn được nói.

“Ông chủ Lưu, trả tiền!” Bạch Ngọc Lan nghĩ một lúc, quyết định cược một phen!

“Tiểu thư, đây...”

“Nhanh!

“Vâng, tôi đi ngay!”

Ông chủ Lưu trừng mắt nhìn Tiêu Thiên một cái rồi xoay người chuyển tiền cho Tôn Thiên .

Tinh!

Rất nhanh, điện thoại của Tôn Thiên liền nhận được tin nhắn của ngân hàng: Tài khoản ngân hàng Nông nghiệp của bạn nhận được 2000000...

Nhìn thấy chuỗi con số không liền nhau, Tôn Thiên kϊƈɦ động đến muốn kêu lớn lên.

“Bình hoa này là của cô rồi, chúng tôi đi trước đây!”

Hắn ta kéo Lão Tôn vội vã rời đi, đến đầu cũng không ngoảnh lại!

Nhìn theo bóng dáng hai ông cháu họ, mọi người đều không nhịn được mà lắc đầu tiếc thay.

“Ai, hai ông cháu kia đi vội vàng như thế, vừa nhìn là biết lừa đảo!”

“Xong xuôi rồi, đương nhiên là phải đi, ngộ nhỡ bị vạch trần thì làm sao?”

“Con rể nhà họ Trần đúng là nghiệp chướng mà, không xứng làm người!”

“Hai triệu đó, tốn công vô ích như vậy!”

.....

Đợi sau khi ông cháu nhà họ rời đi, Bạch Ngọc Lan hít sâu một cái, nói: “Bọn họ đã đi rồi, bây giờ có thể nói rốt cuộc là thứ bảo bối gì thế?”

Nghe xong, Tiêu Thiên liền cười: “Vẫn xem như không ngốc lắm, cái bình hoa này, tôi nhất định phải mua. Bán chiếc bình hoa này hai triệu, cô đúng là kiếm được hời!”

Bạch Ngọc Lan trong lòng tràn đầy sự tò mò: “Đừng có mà úp mở nữa, anh mau nói đi, bình hoa này rốt cuộc là bảo bối gì?”

Bình hoa?

Tiêu Thiên lắc đầu: “Không không không, cô sai rồi, đây không phải bình hoa, mà là đồ uống rượu!”

Cái gì?

Đồ sứ có hình dạng giống như bình hoa hiện đại này thế mà lại là đồ uống rượu?

Đùa đấy à?

Người cổ đại dùng thứ này để uống rượu?

Trêи mặt mọi người đều mang một biểu cảm là không dám tin.

“Không thể nào, người bình thường dùng thứ kia để uống rượu?” Bạch Ngọc Lan nói.

Tiêu Thiên cười nói: “Thứ này vốn dĩ không để cho người sống dùng, mà là thời cổ đại dùng làm đồ cúng tế tổ tiên.”

Nghe đến đây, Bạch Ngọc Lan liền sáng tỏ thông suốt!

Đúng, nói... nói như vậy, thời cổ đại cúng tế tổ tiên đúng là có dùng thứ như vậy!

“Vậy, đồ uống rượu này rốt cuộc là thuộc niên đại nào?” Bạch Ngọc Lan dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên trả lời: “Đồ gốm Sài Dao, đã nghe qua chưa?!”
Bình Luận (0)
Comment