Rể Sang Đến Nhà

Chương 129

"Alo, anh Huy, là em đây!"

Tên bán hàng rong nói vào trong điện thoại một cách cung kính.

Anh Huy?

Nghe tên bán hàng rong nói, tất cả mọi người xung quanh đều giật mình. Ở cái đất Vân Thành này có ai tên là anh Huy?

Trong lúc mọi người ở đây suy đoán thân phận của người bên kia điện thoại thì một thanh âm đầy tức giận vang lên: “Sao vậy, Tiểu Hắc!”

Giọng nói này hơi quen, mọi người hình như đã nghe ở đâu đó rồi.

Đúng lúc này trong đám người không biết là ai nói: “Tôi biết anh Huy mà hắn nói là ai! Là người giàu nhất Vân Thành Cố Minh Huy.”

“Cái gì, người nói chuyện với thằng ranh này là Cố Minh Huy sao?”

Đây chính là người giàu nhất Vân Thành, ông ta sao lại có một đàn em không uy tín như này?

Người nọ đoán không sai, người ở đầu dây bên kia điện thoại chính là chủ tịch tập đoàn tài chính Quang Minh, Cố Minh Huy.

Đây chính là nhân vật lớn đứng đầu Vân Thành, ai dám động vào?

Chẳng trách nghe giọng nói lại quen đến vậy, kênh tài chính tỉnh Quảng ngày nào cũng phỏng vấn ông ta, muốn không biết đến cũng khó.

Trêи mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ sợ hãi, có mấy người nhát gan đã lặng lẽ bỏ đi.

Nhất là mấy chủ tiệm đồ cổ sau lưng Bạch Ngọc Lan, vẻ mặt đầy kiêng kỵ, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, chuyện này bọn họ không nên dính vào thì hơn.

Bạch Ngọc Lan cắn chặt môi, hai mươi vạn của cô là không thể lấy lại.

“Tiểu thư chúng ta trở về thôi.” Trưởng quầy Lưu hạ giọng khuyên nhủ: “Vì hai trăm nghìn mà đắc tội với Cố Minh Huy thật không đáng.”

Bạch Ngọc Lan gật đầu chuẩn bị xoay người rời đi.

“Con mẹ nó, hôm nay đừng có đứa nào hòng đi khỏi đây.”

Tên bán hàng rong thấy bọn họ muốn đi, đột nhiên hét lên: “Anh Huy ơi, em đang ở một tiệm đồ cổ nhỏ trêи phố đi bộ bày bán chút đồ chơi, bọn họ ỷ vào đông người ăn hϊế͙p͙ em.”

Tên bán hàng rong vẻ mặt đau khổ, ra vẻ đáng thương nói.

“Ai? Ai to gan như vậy dám ức hϊế͙p͙ cậu?”

Cố Minh Huy nghe Tên bán hàng rong nói, đột nhiên tức giận đùng đùng.

Tiểu Hắc chính là bạn nối khố của ông ta, hai người thân đến mức từ nhỏ mặc chung một cái quần. Sau khi lớn lên hắn cũng từng nhiều lần giúp đỡ ông ta, nếu không bùn loãng không trát được tường, ông ta làm sao vào được giới thượng lưu.

Ông ta cũng chỉ có thể làm những chuyện trong khả năng cho phép.

Dạy người câu cá sẽ tốt hơn cho người con cá, tiểu tử này gần đây nghe nói mua bán đồ cổ kiếm được tiền, đã tìm ông ta mượn một ít tiền, mở một tiệm nhỏ, nghe nói buôn bán cũng khá tốt.

Điều này khiến Cố Minh Huy vô cùng vui vẻ lại an tâm, ít nhất cũng là một công việc đứng đắn, sau khi quen dần, ông ta sẽ chi ra một ít tiền để hắn mở một cửa tiệm lớn làm ông chủ.

Lúc này nghe được Tiểu Hắc nói có người ức hϊế͙p͙ hắn Cố Minh Huy sao có thể ngồi yên?

“Cậu ở chỗ nào?” Cố Minh Huy tức giận nói.

"Anh Huy, em ở phố đi bộ. . ."

Tiểu Hắc vừa nói ra vị trí của hắn, đúng lúc này Tiêu Thiên đi tới giật lấy điện thoại trong tay hắn.

“Cố Minh Huy!” Tiêu Thiên lạnh lùng nói trong điện thoại.

“Anh là ai? Điện thoại của anh em tôi sao ở trong tay anh?” Bên kia điện thoại trán Cố Minh Huy đã nổi gân xanh: “Anh chẳng lẽ không biết hắn là anh em của Cố Minh Huy tôi sao?”

“Tôi là ai?”

Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng: “Ông không nhận ra giọng nói của tôi sao?”

“Tiêu thiếu… Thiếu gia?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Cố Minh Huy bình tĩnh lại, sau đó cả người không khống chế được cứ thế run rẩy.

Đây là giọng nói của Tiêu thiếu gia.

Trời ạ, điện thoại của Tiểu Hắc sao lại ở trong tay thiếu gia?

Cái gì?

Cố Minh Huy lại kêu người này là thiếu gia. Nghe được từ này, tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.

Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên, không nói được câu nào.

Mỗi một lần cô cho rằng cô đã hiểu Tiêu Thiên thì người đàn ông này lại cho cô một bất ngờ mới.

Anh…rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện còn giấu cô?

Tiêu Thiên lạnh lùng nói: “Cố Minh Huy, ông thật cho rằng ông là người giàu nhất Vân Thành thì có thể coi thường tất cả sao? Ông dung túng đàn em của ông tung hoành trêи phố đi bộ, ép mua ép bán, hét giá nâng giá, tốt lắm.”

Nghe vậy, Cố Minh Huy ở đầu bên kia điện thoại sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Thiếu… Thiếu gia, chuyện này, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tiêu Thiên không muốn phí lời, đưa điện thoại cho tên bán hàng rong: “Ông tự mình hỏi hắn ta đi.”

Tên bán hàng rong ngây ngốc nhận lấy điện thoại: “Anh Huy, em…”

“Con mẹ nói, cậu có phải chê mạng mình lớn hay không? Người nào cũng dám chọc? Cậu nghĩ rằng có tôi sẽ có thể coi trời bằng vung sao?” Cố Minh Huy nghiến răng nói, hận không thể chui từ điện thoại ra ngoài bóp chết hắn.

Nhiều năm trôi qua, Tiểu Hắc chưa bao giờ thấy Cố Minh Huy cuống lên như vậy, điều này chứng tỏ ông ta thật sự đang nổi giận.

Hắn dùng giọng nói run rẩy, cúi đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

“Con mẹ nó, cậu đi theo tôi lâu như vậy, tôi dạy cậu làm người như vậy sao?”

Cố Minh Huy thiếu chút nữa tức ói máu: “Chó má, cậu có biết tôi đối mặt với thiếu gia còn phải cung kính, cậu, cái tên khốn khϊế͙p͙ này, không muốn chết thì mau xin lỗi Tiêu thiếu gia sau đó trả lại tiền cho người ta.”

“Nhớ lấy, nếu không trả lại tiền, ông đây sẽ tự mình ra tay xử lí sạch sẽ.”

Lúc này nghe vậy Bạch Ngọc Lan kinh ngạc há miệng, giương mắt nhìn Tiêu Thiên.

Tên bán hàng rong sợ hãi chân cũng mềm nhũn, đầu bị giã như củ tỏi.

“Đưa điện thoại cho thiếu gia.” Cố Minh Huy nói.

“Nói đi, còn có chuyện gì?” Tiêu Thiên nói với vẻ phiền phức.

Cố Minh Huy vô cùng lo sợ nói: “Thiếu gia, thật xin lỗi, là tôi không quản tốt đàn em của mình, giờ tôi sẽ tới đó xin lỗi Bạch tiểu thư.”

“Cái gì?”

Bạch Ngọc Lan cả kinh, khoát tay lia lịa: “Không cần, không cần…”

Để cho Cố Minh Huy đến đây nói xin lỗi cô sao cô gánh nổi.

Nhà họ Bạch mặc dù là gia tộc hạng nhất nhưng vẫn chưa đủ tầm khi đối diện với Cố Minh Huy.

“Được rồi, ông không phải tới nữa, sau này trông chừng người của mình, đổi lại thành người khác sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”

“Vâng vâng vâng, cậu dạy phải, tôi nhất định nhớ kỹ trong lòng.”

Cố Minh Huy trong lòng âu sầu không thôi, lão Dương bảo ông ta nghĩ hết mọi cách giúp Tiêu Thiên, nhưng ông ta thì sao? Không những không giúp được ngược lại còn khiến Tiêu Thiên nổi giận, ông ta phải tự kiểm điểm.

“Được rồi, cứ vậy đi.”

Cúp điện thoại, Tiêu Thiên ném điện thoại cho tên bán hàng rong.

Lúc này tên bán hàng rong vẻ mặt đau khổ, hướng về phía Tiêu Thiên cúi người không ngừng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết cậu là bạn của anh Huy, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, xin cậu tha thứ cho tôi.”

Nói xong hắn lại hướng người về phía Bạch Ngọc Lan nói xin lỗi, dung hai tay giơ chiếc bát màu lanh lam lên.

Sau đó Tiêu Thiên đưa Trần Mộng Dao rời khỏi đám người.

“Chú.. chú, chú có quan hệ gì Cố Minh Huy?”

Trêи đường Trần Mộng Dao không kiềm chế được lên tiếng hỏi.

“Anh Thiên, vừa rồi anh thật sự quá ngầu.”

Triệu Man Man nhìn anh với vẻ sùng bái.

Tiêu Thiên khẽ mỉm cười: “Em đã từng thấy anh chàng đẹp trai nào đeo túi khắp người chưa?”

Triệu Man Man vừa nghe xong, le lưỡi nói: “Xin lỗi anh, vì nhất thời không kiềm chế được nên em mới mua nhiều thế.”

Trần Mộng Dao thấy Tiêu Thiên không trả lời, cũng không hỏi nữa.

Dù sao trong mắt cô Tiêu Thiên cũng là một dấu chấm hỏi lớn, sớm muộn có một ngày anh cũng sẽ nói cho cô biết.

Cùng lúc đó Trần Văn Siêu vội vàng chạy tới Hải Thành.

Nếu không phải Trần Dũng ép hắn, hắn thật không muốn gặp cái người điên kia.

“Ông Hùng.”

Trần Văn Siêu nhìn người đàn ông trung niên để tóc dài, đeo mắt kính, cung kính chào, trêи mặt nở nụ cười.

Phó Hùng cầm quyển sách trong tay, yên lặng ngồi đó đọc, nghe được tiếng gọi ông ta mở mắt nhìn lên, chỉ lãnh đạm nói: “Ông già nhà cậu không tới sao?”

“Dạ ông Hùng, bố tôi gần đây không được khỏe, chịu không nổi đường xá xa xôi, đi xe đi cộ.”

“Ha….”

Phó Hùng cười lạnh một tiếng: “Cho nên ông ta để một ranh con lông chưa mọc đủ như cậu tới nói chuyện làm ăn với tôi?”

Trần Văn Siêu chỉ cười không dám nói tiếp.

“Nói đi, muốn nói chuyện gì với tôi?”

“Ông Hùng điều kiện lần trước ông nói, bố tôi đồng ý.”

Nghe vậy, trong mắt Phó Hùng lóe lên một tia sáng, ông ta khép sách lại, không chớp mắt nhìn hắn: “Không thể phủ nhận ông già nhà cậu vẫn có chút quyết đoán.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

Trần Văn Siêu hít sâu một hơi, Phó Hùng khiến hắn vô cùng áp lực, đừng nhìn ông ta ăn mặc nhã nhặn như một nghệ sĩ trung niên, ông ta chính là người ác có thể ăn thịt người không nhả xương.

“Nhưng mà bố tôi có một yêu cầu.”

Trần Văn Siêu lấy dũng khí nói.

Yêu cầu?

Yêu cầu gì?

Tia sáng trong mắt Phó Hùng dần mờ đi một nửa.

Hừ, cũng dám nói điều kiện với ông ta.

Bọn họ còn chưa hiểu sự tình đúng không.

“Cha con các ngươi hình như chưa làm rõ vấn đề.”

Phó Hùng cầm một ống tẩu lên đốt, rồi hít một hơi, phả khói vào mặt Trần Văn Siêu, đáng thương Trần Văn Siêu nước mắt cũng chảy ra nhưng không dám tránh né.

“Cậu cho rằng nhà họ Trần các cậu còn thịnh vượng như trước sao?”

Phó Hùng bỉu môi khinh thường: “Thời gian gần đây, nhà họ Trần các người liên tục gặp khó khăn, chưa nói đến chuyện tiền bạc trục trặc mà ngân hàng cũng đến giục nợ phải không? Nếu không phải vì nể mặt ông ta là bạn cũ lâu năm, cậu cho rằng tôi sẽ tiếp nhận bất động sản Phú Hoa của nhà cậu sao?”

“Hiện tại là các người cầu xin tôi góp cổ phần, không phải tôi cầu xin các người, còn dám nói yêu cầu với tôi?”

Ánh mắt khinh miệt kia, lời nói khinh thường kia như đâm từng nhát vào trái tim Trần Văn Siêu.
Bình Luận (0)
Comment