Rể Sang Đến Nhà

Chương 130

Phó Hùng tuy ở Hải Thành xa xôi nhưng ông ta lúc nào cũng theo dõi Vân Thành. So với việc thu mua thì chi bằng mua cổ phần với giá cực rẻ để trở thành đại cổ đông sau đó từ từ xâm chiếm bất động sản Phú Hoa như vậy mới có thể chi giá thấp ở mức ít nhất mà thu về lợi nhuận cao.

Còn bây giờ cha con Trần Dũng đã không thể chống đỡ được nữa, vì không để công ty phá sản bọn họ phải xin ông ta sáp nhập cổ phần.

"Ông… Ông Hùng! Ông hiểu lầm rồi!"

Trần Văn Siêu nước mắt chảy ròng ròng, nhưng không dám né tránh: “Yêu cầu của bố tôi rất đơn giản đó là đạp đổ gia đình chú hai tôi, Trần Cường.”

“Ông Hùng có thể ông không biết, chú hai tôi đã đoạt đi các dự án lớn của công ty, hai hạng mục lớn đó vốn là của bất động sản Phú Hoa, ông đã muốn đầu tư cổ phần vào bất động sản Phú Hoa vậy hạng mục lớn này ông không muốn sao?”

Những lời này, đều là Trần Dũng dạy hắn.

Người trước mặt này là một con quỷ hút máu tham lam, ông ta tuyệt đối không thể bỏ qua lợi ích được.

Nghe vậy, Phó Hùng nheo mắt: “Chú hai cậu không phải là loại bất tài ăn no chờ chết sao? Loại người như vậy mà cũng có thể đoạt đi hạng mục của công ty bố cậu sao?”

"Đều là giả cả!"

Trần Văn Siêu thở dài: “Ông ta chỉ giả bộ yếu đuối thôi, mọi người đều bị ông ta lừa hết.”

“Hạng mục đó trị giá bao nhiêu?” Đây mới là điều Phó Hùng quan tâm.

“Tổng giá trị lên đến trêи một tỉ.”

Trần Văn Siêu nói: “Hơn nữa hiện tại tất cả các dự án của công ty bọn họ gộp lại phải hơn ba tỉ.”

“Nhiều như vậy sao?”

Phó Hùng đột nhiên hứng thú hẳn, nhiều tiền như vậy cũng đáng để ông ta ra tay, đến lúc đó ông ta không những có thể mở rộng phát triển bản đồ thương mại của mình tới Vân Thành mà có thể hoàn toàn có chỗ đứng vững chắc.

“Được, cậu trở về nói với bố cậu, tôi đồng ý với yêu cầu này.”

Muốn mượn đao giết người?

Cũng được. Miễn là lợi ích đủ lớn, ông ta có là con dao này thì cũng có sao chứ?

Phó Hùng nói: “Nhưng mà tôi nói trước, những hạng mục này đều là của tôi.”

“Vâng vâng vâng, ông Hùng, những gì lấy về được đương nhiên là của ông Hùng rồi.” Trần Văn Siêu vội vàng gật đầu.

“Tiểu Mi, lấy hợp đồng đến đây.”

Ông ta khẽ nói, ngay sau đó cánh cửa mở ra, một người con gái mặc bộ đồ khoét sâu ngực, thân hình quyến rũ, đôi chân nõn nà bước vào.

Cái khe rãnh trêи bộ ngực sâu hun hút như đang khiến lòng hắn cồn cào, hắn vội cúi đầu không dám nhìn.

Phó Hùng vỗ nhẹ vào bờ ʍôиɠ đầy đặn của cô ta khiến bộ ʍôиɠ rung lên.

"Đi ra đi!"

Cô gái rời đi, Trần Văn Siêu ngượng ngùng cười: “Tôi cho rằng chỉ có con gái của chú hai tôi mới xinh đẹp, không ngờ người đàn bà của ông Hùng cũng đẹp đến vậy.”

Phó Hùng nheo mắt, đàn ông trêи đời này đều thích hai thứ tiền và phụ nữ, mà ông ta rất kén chọn phụ nữ đẹp.

“Tự xem hợp đồng đi.”

Trần Văn Siêu nhận lấy hợp đồng, nghiêm túc xem nội dung hợp đồng, trong lòng thầm mắng mẹ nó, giá thành đầu tư cổ phần kiểu này rõ ràng chính là vơ vét.

“Có vấn đề sao?”

“A, không… Không vấn đề!”

Trần Văn Siêu ký hợp đồng, đóng dấu mộc rồi đóng dấu riêng của bà cụ Trần.

“Được, từ hôm nay trở đi tôi chính là đại cổ đông của bất động sản Phú Hoa.”

Phó Hùng mừng rơn: “Từ hôm nay trở đi mọi người không cần đến công ty nữa, chờ đến cuối năm chia hoa hồng là được.”

Sản nghiệp của nhà họ Trần khoảng hai ba trăm tỉ, tám mươi phần trăm cổ phần, Phó Hùng chỉ chi năm mươi triệu.

Bọn họ chỉ còn dư lại hai mươi phần trăm nhưng bọn họ đã mất đi quyền quyết định công ty chỉ còn quyền được ăn chia hoa hồng.

Hy vọng bố của hắn có thể giải quyết với chỗ bà cụ Trần, nếu bà cụ biết con dấu của mình bị trộm, nhất định sẽ tức đến hộc máu.

Thật ra trong lòng hắn đồng ý với quyết định của Trần Dũng, thay vì ngồi chờ phá sản chi bằng đưa củ khoai nóng ném cho người khác.

Cầm tiền rồi đẩy cho bên Tiêu Thiên một địch thủ mạnh như vậy cũng không thua thiệt.

Trần Văn Siêu tự an ủi mình.

Trêи đường trở về từ Hải Thành, năm mươi triệu đã được gửi vào tài khoản của Trần Dũng.

Tất cả tư liệu về bất động sản Phú Hoa đều giao cho Phó Hùng.

Phó Hùng không thể chờ đợi được thêm nữa, ông ta sai hai người tin tưởng đi cùng Trần Văn Siêu để tiếp nhận bất động sản Phú Hoa, bao gồm người con gái tên Tiểu Mi.

Lúc này bên trong biệt thự nhà họ Trần, bà cụ Trần đang ở phòng thờ niệm kinh.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, lúc này bà ta mới dừng tụng kinh.

“Chỉ có một mình con tới thôi sao?”

Bà cụ Trần mở mắt ra, khuôn mặt tươi cười, quay đầu nhìn Trần Dũng: “Văn Siêu đâu? Mấy ngày nay sao mẹ không thấy nó, nó bận gì vậy?”

Sắc mặt của Trần Dũng có chút khó coi, bộ dạng định nói gì nhưng lại thôi.

"Thế nào? Có chuyện gì sao?"

Bà cụ Trần nhíu mày, Trần Dũng từ trước đến nay không phải là một người có tính chần chừ, sao hôm nay lại do dự như vậy?

“Có phải công ty lại xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Phịch” một tiếng Trần Dũng đột nhiên quỳ trêи mặt đất: “Mẹ, con… Con thật sự xin lỗi mẹ.”

Ông ta đột ngột quỳ xuống khiến Bà cụ Trần giật mình, vội vàng đứng lên đỡ lấy Trần Dũng: "Con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Dũng quỳ xuống nhận sai, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi.

“Công ty… Công ty đổi chủ rồi.”

Trần Dũng run giọng nói.

“Cái gì? Con nói cái gì?”

Tràng hạt trong tay Bà cụ Trần rơi xuống, cả người đều ngẩn ra.

"Mẹ là con không biết dạy con trai."

Trần Dũng khóc nói: “Thằng ranh này trộm con dấu của công ty cùng con dấu của mẹ, lén bán tám mươi phần trăm cổ phần công ty cho người khác, bây giờ chúng ta đã bị đá ra khỏi hội đồng quản trị, chỉ có quyền nhận hoa hồng.”

"Đều do con, con đáng chết, con là tội nhân của nhà họ Trần!"

Bà cụ Trần không ngừng run rẩy.

Cả sản nghiệp của nhà họ Trần, lại bị Trần Văn Siêu bán cho người khác.

“Thằng nghiệp chướng này, nó làm sao… Làm sao có thể làm ra chuyện này.”

Bà cụ Trần hít sâu một hơi, đột nhiên choáng váng đầu óc mắt hoa cả lên, dường như muốn té xỉu.

Bịch, bịch, bịch!

Bà liền lùi lại ba bước, Trần Dũng vội vàng đỡ lấy bà.

“Mẹ, mẹ bớt giận, bình tĩnh một chút.”

Bà cụ Trần xanh cả mặt, huyết áp trong nháy mắt tăng cao, thở cũng không ra hơi…

Bà cụ Trần thở giống như một cái ống bễ cũ nát.

“Bốp!”

Bà trực tát thẳng vào mặt Trần Dũng một cái: “Mày dạy con thật giỏi, tâm huyết mấy đời của nhà họ Trần đều bị hai bố con chúng mày chôn vùi rồi.”

Trần Dũng bụm mặt, trong ánh mắt thoáng qua một tia nhìn hung ác.

“Mẹ, còn có một việc con không biết có nên nói với mẹ không.”

“Mau nói.”

Chẳng lẽ còn có chuyện gì tệ hơn chuyện này sao?

Bà cụ Trần sắp tức điên người.

Khóe miệng Trần Dũng nở nụ cười quỷ dị, ghé vào tai Bà cụ Trần, nhẹ giọng nói: “Thật ra, tất cả chuyện này đều là con bảo Văn Siêu làm.”

“Mày… Mày, thằng nghiệp chướng này.”

Bà cụ Trần vẻ mặt không thể tin nổi, huyết áp vừa mới bình phục lại trong nháy mắt lại tăng vọt.

Cổ họng có gì lợm lợm, đột nhiên bà há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cứ thế ngã vật xuống đất, ngất xỉu.

“Người đâu, mau, mau gọi xe cứu thương, mẹ tôi ngất xỉu rồi.”

Mấy phút sau Trần Dũng từ bên trong phòng thờ kinh hoàng chạy ra, dọa cho mấy người vội vàng chạy đến giúp đỡ sợ hãi.

Không ai chú ý đến nụ cười hung tợn trêи mặt Trần Dũng.

Xe cứu thương rất nhanh đã chạy tới, đưa bà cụ Trần đi.

Trần Dũng cũng cùng đi chung, nắm chặt tay bà cụ Trần, mặt đầy lo lắng.

“Bác sĩ, mẹ tôi không sao chứ?”

Trêи xe, sau khi bác sĩ kiểm tra xong lắc đầu: “Không loại trừ khả năng bị xuất huyết não và đột quỵ, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện rồi tính tiếp.”

Rất nhanh đã tới bệnh viện, chẩn đoán hoàn toàn chính xác, bà cụ bị đột quỵ, mất đi khả năng nói chuyện, từ giờ về sau chỉ có thể ngồi xe lăn sống hết phần đời còn lại.

Tin tức bà cụ Trần bị đột quỵ rất nhanh đã truyền khắp Vân Thành, sau khi Trần Cường biết tin, chỉ thở dài lắc đầu không lên tiếng.

Trần Mộng Dao cùng Tần Ngọc Liên cũng không nói gì, bọn họ và nhà họ Trần đã không còn bất cứ quan hệ gì.

So với bà cụ Trần tình hình của bà cụ Tần còn tốt hơn rất nhiều.

Sau khi giải phẫu cùng với sự chăm sóc tỉ mỉ của bác sĩ, bà cụ khôi phục càng ngày càng tốt.

Khuôn mặt vốn dĩ thiếu hụt dinh dưỡng cũng dần dần lấy lại được sắc hồng, sau khi đeo máy trợ thính lời nói của bà cụ cũng dần ổn định.

Tần Ngọc Liên mỗi ngày đều đến bệnh viện nói chuyện với bà.

Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao cũng thường xuyên qua lại.

Nhưng mà Trần Mộng Dao quá bận rộn, gần đây công ty ký hợp đồng thêm mấy dự án mới, Trần Mộng Dao xử lý đâu vào đấy.

Điều đáng nhắc tới chính là sau một khoảng thời gian đầu tư quảng cáo mở rộng, triển khai các kênh tuyên truyền, “Vân Trà” của tập đoàn Trần Thị đã dần dần mở rộng khắp thành phố và còn có danh tiếng nhất định ở Vân Thành, thậm chí ở một mức độ nào đó còn bán hết hàng, đây là dấu hiệu bán hàng tốt.

“Vân Trà” khởi sắc nên đương nhiên sẽ càng tạo động lực cho tập đoàn Trần Thị. Bây giờ tất cả mọi người trong tập đoàn đều tràn đầy nhiệt huyết, ai cũng lấy tinh thần để chiến đấu.

Hơn nữa sự thành công của “Vân Trà” đã trở thành thương hiệu của tập đoàn Trần Thị, hấp dẫn nhiều nhà đầu tư lớn.

Vì chứng minh mình, nhóc con này đã liều mạng cố gắng.

Nhưng Trần Mộng Dao luôn cảm thấy vẫn chưa đủ, cô nói với Tiêu Thiên, cô muốn nỗ lực nhiều hơn, mới có thể cùng anh bước đi, đi lên núi càng cao ngắm phong cảnh sẽ càng đẹp.
Bình Luận (0)
Comment