Rể Sang Đến Nhà

Chương 248

Chúc Đao đang định ra tay, nhưng còn chưa bắt đầu thì người trong gia tộc đã tới.

Sau một trận đánh đập dã man thì Chúc Đao vừa khóc vừa thú nhận kế hoạch của mình.

"Tao còn chưa bắt đầu báo thù thì chúng mày đã tới rồi, thật sự quá đáng. Hai bố con tao tận tụy cống hiến cho nhà Thượng Quan, cuối cùng rơi tới bước đường này, chúng mày đã không báo thù bố tao thì thôi, lại còn không cho phép tao đi báo thù sao?"

Nếu là trước đây nể mặt Chúc Chi Sơn tận tụy vất vả nhiều năm, thì bảo vệ cho Chúc Đao cả đời cũng coi như là việc nên làm.

Nhưng hiện giờ nhà Thượng Quan đến thân mình còn khó giữ, vậy mà thằng khốn này còn âm thầm lên kế hoạch trả thù cho bố mình, hắn đang ngại nhà Thượng Quan bọn họ chết quá chậm sao?

Người không vì mình trời tru đất diệt.

Ý muốn trả thù của Chúc Đao quá nguy hiểm, bọn họ đành phải tiêu diệt mầm mống gây hại này thôi.

Kể từ đó Chúc Đao biến mất.

Nhà Thượng Quan vẫn đang tiếp tục điều tra, nhưng tra mãi cũng không ra được manh mối đáng giá nào.

Thượng Quan Chấn Thiên triệu tập tất cả người trong gia tộc lại, ông ta liếc nhìn một vòng rồi hỏi: “Gần đây mọi người có gây rắc rối gì ở ngoài không, có từng xích mích mâu thuẫn với ai không? "

"Không có thưa lão gia, gần đây gia tộc chúng ta đều rất ngoan ngoãn yên phận, đến cửa cũng không bước ra ngoài!”

"Đúng thế, cho dù có người cố tình khiêu khích bọn tôi, thì bọn tôi cũng mặc kệ không quan tâm".

Đám người bên dưới lắc đầu, vẻ mặt bọn họ đầy sầu não.

Trước giờ bọn họ đã quen kiêu ngạo ngang ngược, lấy danh nghĩa nhà Thượng Quan để làm mưa làm gió bên ngoài, bọn họ đi tới đâu thì ai nấy đều phải cúi đầu.

Bây giờ thì hay rồi, nhà Thượng Quan sắp sụp đổ, bọn họ còn không dám bước ra ngoài cửa ấy chứ.

Chỉ sợ đi trêи đường sẽ bị kẻ thù nào đó ám sát.

Về việc đắc tội rồi gây xung đột với người khác thì làm gì có ai trong bọn họ chưa từng làm?

Thật sự có quá nhiều kẻ thù, cho dù nói cả thế giới này đều là kẻ thù của bọn họ thì cũng không ngoa đâu.

"Được rồi, giải tán đi!"

Thượng Quan Chấn Thiên bực bội xua tay, sau vài ngày kiệt sức thì cả người ông ta đã già đi 10 tuổi.

Khi mọi người đã giải tán hết thì Thượng Quan Tường bước lên nói: "Bố à, nếu không phải là người trong gia tộc chúng ta, vậy chắc chắn có người giở trò sau lưng, âm mưu hãm hại chúng ta".

"Có điều tra được gì không?"

Thượng Quan Tường lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa tra ra".

"Đúng rồi em trai, bên em có điều tra được manh mối nào đáng giá không?"

Thượng Quan Thụy lắc đầu nói: "Không có, đám đàn em của em đều rất thật thà".

Hắn ta nói thế nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi bất an.

"Gần đây thế giới ngầm ở tỉnh Tô vẫn ổn chứ?"

"Ổn lắm, anh không phải lo lắng, vẫn bình yên cả, không xảy ra chuyện gì!"

Thượng Quan Tường nhìn hắn ta chằm chằm, hắn thấy ánh mắt em mình có vẻ né tránh thì lập tức biết rằng Thượng Quan Thụy chắc chắn có chuyện gì đó giấu giếm không nói.

Nhà Thượng Quan đã như thế rồi, thế giới ngầm còn có thể bình yên được sao, làm sao được chứ!

"Được rồi, vậy em để ý kỹ một chút".

Thượng Quan Tường cố nén nghi ngờ trong lòng rồi nhìn hắn ta thật kĩ.

"Không có chuyện gì nữa thì em đi trước đây!"



Thượng Quan Thụy ra khỏi nhà Thượng Quan thì đi thẳng tới câu lạc bộ.

Trong phòng VIP sang trọng, hai anh em Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc đang mải miết rong ruổi trêи người mấy cô nàng, cả hai đều dồn hết sức cày cuốc.

Tư Mã Nam nhìn thấy Thượng Quan Thụy bước vào thì đưa tay ra hiệu, hai cô nàng đứng tuổi nhưng dáng người vẫn còn thướt tha bước từ bên ngoài vào.

Thượng Quan Thụy không nói nhiều, hắn ta nhanh chóng gia nhập chiến trường.

Mười phút sau màn lăn lộn dừng lại, Thượng Quan Thụy nheo mắt hưởng thụ sự phục vụ của các cô nàng.

"Thụy thiếu gia, sức chiến của anh ngày càng mạnh hơn rồi!"

Tư Mã Nam dối lòng mở miệng tâng bốc.

Nhưng Thượng Quan Thụy lại tin ắng, trêи mặt hắn ta lập tức xuất hiện vẻ tự đắc.

Nhưng mà hôm nay hắn ta đến đây không phải để nghe họ nịnh nọt, Thượng Quan Thụy nói: “Đã lâu như vậy rồi mà bọn nó vẫn ngoan cố chống lại sao? Tóm lại mấy người có làm được không vậy!"

Hắn ta không thể đợi thêm được nữa, nếu như không chiếm được Dao Trì thì hắn sẽ suy nghĩ dừng tay lại.

"Thụy thiếu gia, đi đâu mà vội mà vàng, ɖu͙ƈ tốc sẽ bất đạt thôi".

Tư Mã Nam vỗ vào người cô nàng nằm bên dưới, các cô nàng trong phòng VIP lập tức ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

"Bọn tôi đã chiếm sạch hết các công ty khác của Dao Trì ở tỉnh Tô rồi, bây giờ chỉ còn lại Yên Thành thôi".

Thật sự thì cũng phải công nhận tập đoàn Dao Trì khó nuốt thật, bọn họ đánh đâu thắng đấy, ngoại trừ Yên Thành thì tất cả các công ty khác cộng lại cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Thế nên bọn họ tốn tiền tốn sức đầu tư khá nhiều tài nguyên nhưng lại không kiếm nổi một xu, ngược lại còn tổn thất không ít, đây chính là điều khiến Tư Mã Nam nổi nóng.

Cũng may Thượng Quan Thụy là cậu ấm quần là áo lượt, hắn ta trước giờ không để tâm mấy việc này, hắn chỉ nghe thấy Tư Mã Nam nói đã chiếm được các công ty chi nhánh khác của tập đoàn Dao Trì thì cảm thấy hưng phấn.

Hắn ta luôn muốn xoay chuyển và cứu vãn tình thế của nhà Thượng Quan.

Nếu như thật sự chiếm được Dao Trì thì thế giới ngầm ở tỉnh Quảng có hay không cũng không quan trọng.

Thế giới ngầm dù có kiếm được nhiều tiền thì cũng không bằng được công ty, quan trọng nhất là tiền này có nguồn gốc chính đáng, dù bị điều tra cũng không sao.

"Tốt, tốt lắm!"

Thượng Quan Thụy cười hài lòng nói: "Vậy các anh nhanh chóng chiếm được Yên Thành đi, có thể tùy ý sử dụng đàn em của tôi".

"Thụy thiếu gia đúng là hào sảng!"

Tư Mã Nam giơ ngón tay cái lên: "Nhà Thượng Quan có anh thì chắc chắn sẽ vực dậy được thôi!"

Tư Mã Bắc nghe thấy lời này thì cười thầm, đúng là thằng ngốc, cho bọn họ thêm chút thời gian nữa, thì bọn họ sẽ thu mua được hết đám đàn em của nhà Thượng Quan!

Sau khi Chúc Chi Sơn chết, thì hai người họ cũng biết nhà Thượng Quan đã mất đi quyền kiểm soát thế giới ngầm ở tỉnh Quảng.

Không thể dựa vào nhà Thượng Quan để chống lại Dao Trì nữa rồi.

Sau mấy lần bị tấn công liên tục, hiện giờ nhà Thượng Quan đang vô cùng gian nan, cho nên bọn họ đã bí mật thay đổi kế hoạch.

Bề ngoài thì đàn áp Dao trì nhưng sau lưng lại không ngừng ăn mòn thế lực của nhà Thượng Quan.

Hơn một nửa ông trùm của 36 tỉnh thành ở tỉnh Tô đã bị bọn họ mua chuộc, chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thì bọn họ tin rằng có thể chiếm được thế giới ngầm ở tỉnh Tô.

Chỉ cần chiếm được thế giới ngầm của tỉnh Tô thì còn sợ không chiếm được Dao Trì sao?

Sau khi tiễn Thượng Quan Thụy đi thì Tư Mã Bắc nói: "Anh, nếu Thượng Quan Tường biết chuyện này thì sẽ thế nào?"

"Hắn biết được thì sao chứ?"

Tư Mã Nam cười lạnh nói: "Có biết thì cũng không thể làm gì được!"

"Nhà Thượng Quan không ổn rồi, sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi, những gì chúng ta có thể làm chính là tranh thủ được miếng béo bở trước khi nhà Thượng Quan sụp đổ".

Trong ba gia tộc lớn nhất ở Yến Kinh thì nhà Độc Cô có thực lực mạnh nhất, nhà Tư Mã gia đứng thứ hai còn nhà Thương Quan thì yếu nhất.

Chỉ cần bọn họ chiếm được thế giới ngầm của tỉnh Tô, thì nhà Tư Mã không chừng có thể vượt qua nhà Độc Cô, xưng bá Yến Kinh ấy chứ!

Thượng Quan Thụy vui vẻ huýt sáo rời khỏi câu lạc bộ, dường như hắn ta đã thấy cảnh tượng mình giống như chúa cứu thế xuất hiện trước mặt mọi người trong gia tộc rồi.

Khi đó mọi trong gia tộc khen ngợi, bố hắn cũng nhìn hắn ta với con mắt khác, cho dù là ông anh trai kiêu ngạo luôn đè đầu cưỡi cổ hắn ta cũng phải cúi đầu.

Lúc này bỗng có một người chắn trước mặt hắn ta.

Hắn ta định mở miệng chửi, nhưng khi nhìn kĩ thì lại sững sờ: "Anh…sao anh lại ở đây?"

Thượng Quan Tường mặt mặt lạnh lùng nhìn hắn ta: "Em tới đây làm gì?"

"Đây là câu lạc bộ, em tới chỗ này còn có thể làm gì chứ?"

“Gia tộc đang nguy khốn, em lại chạy tới đây chơi bời, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?”, Thượng Quan Tường cau mày.

Từ nhỏ ông anh trai này đã đè đầu cưỡi cổ hắn ta, cho dù hắn ta làm gì cũng không được người nhà xem trọng.

Việc này cũng khiến Thượng Quan Thụy vô cùng oán hận: "Anh thì biết cái gì, anh chẳng biết gì cả, anh có tư cách nói em sao?"

"Trong lòng anh em chính là thằng ăn chơi đàn đúm, không biết cái gì cả đúng không?"

"Ý anh không phải thế!"

Thượng Quan Tường nói: "Đây là địa bàn của nhà Tư Mã, em chạy qua đây làm gì? Yến Kinh có nhiều câu lạc bộ như vậy, tại sao em phải chọn nơi này, hơn nữa còn đến vào ban ngày ban mặt nữa!"

"Chuyện này thì liên quan gì đến anh?"

Thượng Quan Thụy bực mình nói: "Anh có thời gian rảnh thì đi nghĩ cách nịnh hót cái lũ rùa rụt cổ ở thành phố cỏn con kia đi".

Việc Thượng Quan Tường đến Vân Thành xin lỗi Tiêu Thiên đã khiến hắn ta vô cùng bất mãn, bọn họ là quý tộc quyền quý, thế mà phải cúi đầu trước một con rùa rụt cổ, nhà Thượng Quan bọn họ đã trở thành trò cười của Yến Kinh rồi.

Cả đống người đều cười nhạo sau lưng nhà Thượng Quan, thậm chí nhị thiếu gia như hắn ta cũng không dám ra ngoài.

Cũng chỉ còn hai anh em nhà Tư Mã vẫn cung kính hắn ta như trước.

"Có phải em có chuyện gì giấu anh không?"

Thượng Quan Tường làm sao lại nhận ra sự trào phúng trong lời nói của hắn ta: "Anh cảnh cáo em, bây giờ khắp nơi đều là kẻ thù, em đừng đi chọc giận người khác nữa".

"Đây là chuyện của em, không liên quan tới anh!"

Trong lòng Thượng Quan Thụy vô cùng tức giận, chỉ cần nuốt chửng được Dao Trì thì đến lúc đó xem anh ấy còn nói gì được nữa không.

Hắn ta nói xong thì bỏ đi với vẻ mặt bình thản.

Thượng Quan Tường nhìn bóng lưng của em trai mình, hắn thở dài lấy điện thoại ra: "Đi theo thằng bé, xem thử rốt cuộc nó đang làm gì!"



Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của Lilith!

Trần Cường vì muốn tốt cho cháu mình nên đã trực tiếp thu mua một trường quý tộc tư nhân ở Vân Thành, đồng thời ông ấy cũng trở thành chủ tịch của trường học.

Nhưng mà ông ấy đã ra lệnh giữ kín chuyện này, trừ hiệu trưởng, phó hiệu trưởng cùng với chủ nhiệm khoa và mấy giáo viên khác, thì tất cả đều không biết.

Lớp 2.1 là lớp của Lilith.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn cô nhóc tóc đen mắt xanh này.

"Wow, là người nước ngoài!"

"Nhỏ tây ba lô!"

"Đồ nhà quê, không phải chỉ là con nhỏ nước ngoài thôi hả, đúng là chưa trải đời!"

Lilith đứng trêи bục giảng, cô bé cảm thấy không tự nhiên, nhưng vẫn cố lấy dũng khí giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, tớ là Lilith, tên tiếng Hoa Hạ là Trần Bảo Lê!"

"Hãy chào mừng bạn học Trần Bảo Lê nào!"

Giáo viên dẫn đầu vỗ tay, bên dưới cũng vỗ tay theo.

"Chủ tịch, ông cứ yên tâm, Lilith ở đây nhất định sẽ được bảo vệ an toàn".

Hiệu trưởng luôn mồm vâng dạ, ông ta nịnh nọt nhìn Trần Cường.

"Ừ!"

Trần Cường gật đầu, thấy cô nhóc hòa nhập với mọi người một cách thuận lợi thì ông ấy cũng thở phào một hơi: “Nhớ đừng đối xử quá đặc biệt, cũng đừng nói cho cô giáo biết thân phận thật sự của Lilith, tôi không muốn con bé cảm thấy mình khác biệt với người khác".

Đây là cách mà Trần Cường giáo ɖu͙ƈ con cái, ông ấy không muốn bản thân sẽ dạy dỗ ra một đứa trẻ kiêu căng ngang ngược.

"Ông cứ yên tâm!"

Trần Cường quay lại nhìn hiệu trưởng: "Tôi đã xem đánh giá của chủ tịch trước kia về anh rồi, làm việc rất tốt, tiền thưởng cuối năm nay sẽ nhân đôi!"

Hiệu trưởng nghe thấy vậy thì cười tươi như hoa: "Cảm ơn chủ tịch, tôi nhất định sẽ không phụ lòng ông!"

Ông trùm này đúng là hào phóng như lời đồn, nếu lần này bản thấy có thể bám lấy ông ấy, thì sau này phát tài rồi.

Trần Cường rời khỏi trường học thì đi thẳng đến công ty.

Bởi vì là con lai nên ở trong trường Lilith rất được chú ý, mọi người đều hiếu kỳ nhìn cô bé, giờ ra chơi có rất nhiều người vây quanh không ngừng tíu tít bên tai cô.

Lilith không thích ồn ào náo nhiệt như thế, vì bọn họ còn chưa thân.

Không giống như nền giáo ɖu͙ƈ ở nước Mễ, học tập ở đây rõ ràng khó hơn bên Mễ nhiều, cô bé cảm thấy có hơi khó hiểu.

Trong giờ học cô bé thường xuyên đặt câu hỏi, lúc đầu giáo viên còn kiên nhẫn giải thích, nhưng hỏi quá nhiều lần nên giáo viên cũng dần mất kiên nhẫn.

Nếu không phải cấp trêи đã dặn dò thì bọn họ cũng mặc kệ từ lâu rồi.

Giờ học toán buổi chiều, cô giáo là một giáo viên ngoài 30 tuổi.

Không biết có phải tâm trạng cô ấy không tốt hay là đang đến tháng, lúc lên lớp vô cùng nóng tính.

Lilith hỏi liên tiếp vài câu đã khiến cô ấy trở nên khó chịu: "Tôi đã giải thích câu hỏi đơn giản này cho em vài lần liền rồi, sao em vẫn không hiểu vậy?"

"Do tôi nói không dễ hiểu, hay là do em quá ngu hả?"

Lilith sửng sốt, sau đó khóe mắt cô bé đỏ hoe.

Các học sinh khác cũng lần lượt la lên: "Là ngu quá cô ơi, thật sự quá ngu luôn!"

"Con nhỏ tây ba lô ngu ngốc, câu hỏi dễ thế mà cũng không biết làm!"

Một thằng nhóc mập mạp ngồi sau lưng Lilith không nể nang gì nói.

Lilith nghe thấy thế thì không thể kìm nén được nữa, cô bé bật khóc.

"Khóc cái gì, khóc cái gì mà khóc?"

Giáo viên bước tới, cô ấy sốt ruột bực mình nói: "Còn khóc nữa thì ra ngoài đứng cho tôi, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác học tập!"
Bình Luận (0)
Comment