Rể Sang Đến Nhà

Chương 249

Cô giáo này tên Hồ Lệ, cô ta là con dâu của một phó hiệu trưởng nào đó.

Hôm nay lúc ra ngoài đã cãi nhau với chồng, thế nên tâm trạng cô ta rất kém, giờ nghe thấy Lilith khóc thì càng nóng nảy hơn.

Nhưng mà sau khi Lilith nghe thấy thế, thì không những không ngừng khóc mà ngược lại khóc còn to hơn nữa.

"Ra ngoài ngay!"

Hồ Lệ khó chịu: “Đừng tưởng rằng là người nước ngoài thì được đối xử đặc biệt, câu hỏi đơn giản như vậy cũng không biết, nhìn là biết học sinh kém rồi, không biết nhân viên phòng tuyển sinh nghĩ gì mà lại để học sinh như thế này vào trường, đúng là hạ thấp trình độ chung của trường Trung Sơn!"

Các bạn trong lớp lập tức cười ầm lên, đặc biệt là thằng nhóc mập mạp sau lưng Lilith: "Câu hỏi đơn giản như thế đến tao cũng biết làm, con nhỏ tây ba lô ngu quá!"

Lilith khóc không ngừng: "Em muốn tìm anh rể, em muốn tìm anh rể…"

"Tìm anh rể cái gì, đi ra ngoài đứng cho tôi!"

Hồ Lệ không tiện ra tay nên cô ta nói với thằng mập: "Tào Phán, kéo con bé ra ngoài!"

"Vâng thưa cô!"

Thằng mập rất nghe lời, nó trực tiếp kéo Lilith ra khỏi phòng học: "Mày cứ ngoan ngoãn đứng đây đi".

Nó nói xong còn lè lưỡi nhát Lilith.

Lilith đứng ngoài hành lang, cô bé tủi thân lắm nên khóc càng to hơn.

Giáo viên các lớp khác nghe thấy tiếng khóc thì lần lượt bước ra khỏi lớp, tiếng khóc của Lilith đã ảnh hưởng tới giờ dạy của bọn họ.

Một cô giáo có quan hệ tốt với Hồ Lệ bước tới, cô ấy cũng là người thân của một phó hiệu trưởng nào đó: “Cô Hồ, con bé nước ngoài này sao khóc ghê thế, cô mau nạt con bé đi, làm ảnh hưởng tới giờ học các lớp khác quá".

Sắc mặt Hồ Lệ vô cùng khó coi, cô ta đi ra ngoài gào về phía Lilith: "Khóc nữa tôi gọi phụ huynh đến đón em về nhà mà khóc đấy!"

"Học hành không tốt còn dám khóc hả?"

Lilith sợ đến mức quên cả khóc.

Hồ Lệ thấy cô bé ngừng khóc thì hừ nhẹ một tiếng, trong lòng vô cùng đắc ý.

Nhẹ thì không ưa, cứ thích ưa nặng.

"Em muốn tìm anh rể, em không muốn đi học nữa, em muốn về nhà…em muốn bố…"

Ngoài Tần Ngọc Liên ra thì Tiêu Thiên là người thân thiết nhất với cô bé.

"Đừng gào lên nữa!"

Hồ Lệ xanh cả mặt, cô ta đi dạy nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải học sinh khó trị như vậy.

"Muốn về nhà đúng không? Được, tôi giúp em!"

Cô ta nói xong thì kéo Lilith đến văn phòng, cô ta lấy hồ sơ học sinh ra xem ghi chép, nhưng sau đó thì lập tức sửng sốt.

Không có số điện thoại của bố mẹ, chỉ có thông tin liên lạc của bác, chị và anh rể.

Bố mẹ của con bé nước ngoài này đã chết rồi hả?

Đúng là đồ sao chổi mà, đen đủi đến nỗi khiến bố mẹ mất hết!

Trong lòng Hồ Lệ lóe lên một ý nghĩ ác độc, cô ta xem thông tin liên lạc của Tiêu Thiên rồi trực tiếp gọi điện cho anh!

Lúc này Tiêu Thiên đang uống trà và chơi game trong văn phòng của Trần Mộng Dao.

Tiêu Thiên thấy cuộc gọi từ số lạ tới thì nhíu mày nhấn nghe.

Vừa nhận cuộc gọi thì đã vang lên tiếng khóc.

"Anh…anh rể…em không muốn đi học nữa, em...muốn về nhà!"

Tiếng khóc nghẹn ngào của Lilith phát ra từ điện thoại, ánh mắt Tiêu Thiên lập tức lóe lên, anh ngồi thẳng người dậy.

Anh đang định nói chuyện thì một giọng nữ chua ngoa vang lên: “Anh rể của Trần Bảo Lê đúng không? Con bé nhà anh lên lớp phá phách rồi khóc mãi không dừng, đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của học sinh trong lớp, giờ anh mau qua đây đón con bé đi…loại học sinh kém cỏi thế này không xứng có mặt trong lớp tôi! "

Cô ta nói xong thì lập tức cúp máy!

"Chồng à, sao thế?"

Trần Mộng Dao cũng nhận thấy sự kỳ lạ của Tiêu Thiên.

"Lilith đi học bị bắt nạt rồi!"

Cái gì?

Trần Mộng Dao đột ngột đứng dậy, cô cau mày đập bàn: "Đi thôi, em muốn xem thử ai dám bắt nạt em gái em!"

Cô nói xong thì vội vàng rời khỏi công ty.

Lilith là cục cưng của nhà họ Trần bọn họ, con bé sống bên nước Mễ đã chịu không ít khổ cực, cuộc sống không tốt đẹp gì.

Cho dù nhà họ Trần nuông chiều con bé như thế nào, thì cũng không để con bé có thói hư tật xấu.

Đương nhiên với tính cách của Trần Cường và Tần Ngọc Liên, thì bọn họ cũng không thể nuôi dạy ra đứa trẻ hư được.

Một chiếc xe Maybach nhanh chóng dừng trước cổng trường Trung Sơn.

Bảo vệ bước tới: "Hai người là ai? Trong thời gian học người ngoài không được phép vào trong".

Tiêu Thiên hạ cửa kính xe xuống: "Tôi là người nhà của học sinh, vừa rồi giáo viên gọi điện bảo chúng tôi tới".

Bảo vệ nghe thấy thế thì gật đầu, hơn nữa hai người họ còn đi xe sang vài triệu tệ, hắn cũng không dám ngăn cản.

Đỗ xe xong thì cả hai trực tiếp đến văn phòng giáo viên!

Khi Tiêu Thiên nhìn thấy Lilith khóc sưng húp mắt đứng ở góc tường thì lập tức nổi giận bừng bừng.

Sắc mặt Trần Mộng Dao cũng lạnh như băng.

"Lilith!"

Tiêu Thiên hét lên.

Lilith quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao, cô bé vừa khóc vừa chạy tới lao vào trong lòng Tiêu Thiên: "Anh rể!"

Nếu như lúc bình thường thì chắc chắn Trần Mộng Dao sẽ ghen tị, nhưng bây giờ cô ấy đang vô cùng phẫn nộ!

Nhưng hiện giờ cô vẫn chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nếu như em gái mình thật sự đã phạm lỗi, thì việc cô giáo làm cũng không có gì đáng chê trách cả.

Lilith nhìn thấy Tiêu Thiên thì giống như tìm được người che chở, cô bé ôm chặt lấy anh, người cô bé run cầm cập.

Tiêu Thiên vô cùng đau lòng.

Mặc dù con bé là em vợ anh, nhưng thực tế Tiêu Thiên đã coi Lilith như con gái của mình.

"Anh chị là người nhà của Trần Bảo Lê sao?"

Hồ Lệ đánh giá Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao.

"Đúng thế, tôi là chị gái của em ấy".

Trần Mộng Dao nói: "Tôi muốn hỏi cô giáo, không biết em gái tôi đã phạm lỗi gì của trường học!"

"Em không phạm lỗi…"

Lilith nức nở nói.

"Vớ vẩn, ai nói em không phạm lỗi hả?"

Hồ Lệ nói: “Đặt câu hỏi vớ vẩn, gây rối giờ học, khóc lớn làm ảnh hưởng đến giờ học của học sinh các lớp khác, khiến nhiều giáo viên phàn nàn, đây không gọi là phạm lỗi sao?"

"Đúng thế, con bé nhà anh chị có phải đầu óc có vấn đề không? Câu hỏi đơn giản như vậy mà dạy mãi cũng không hiểu!"

"Đúng thế, nền tảng kém như vậy thì đừng đưa đến trường Trung Sơn, làm ảnh hưởng tới lớp học".

Nhiều thầy cô các lớp khác cũng lần lượt lên tiếng.

Hồ Lệ nghe bọn họ nói vậy thì càng không kiêng nể gì cả: "Tôi tuyệt đối không để học sinh kém như vậy trong lớp tôi đâu, tôi cho hai người một lựa chọn, chuyển lớp hoặc là thôi học, hai người chọn một trong hai đi!"

Tiêu Thiên tức tới bật cười: "Hay, hay lắm! Một đám thầy cô nói như thế trước mặt học sinh, mấy người có xứng làm giáo viên không?"

"Sao anh dám nói thế hả?"

"Chúng tôi không xứng làm giáo viên thì hai người xứng hả?"

"Cô Hồ nói đúng đấy, con bé nhà anh không xứng học ở trường Trung Sơn!"

Các giáo viên trong văn phòng đều hết lời chỉ trích Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên mặc kệ bọn họ, anh ngồi xổm xuống nhìn Lilith: "Em nói cho anh rể nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh rể sẽ bảo vệ em!"

Lilith lắc đầu: "Anh rể, chúng ta về nhà được không, em không muốn đi học, em không muốn ở lại đây…"

"Đừng sợ, có anh rể đây rồi, không ai bắt nạt em được đâu!"

Trần Mộng Dao cũng nói: "Ngoan nào, chị cũng ở đây rồi, nói cho anh rể nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Chuông reo leng keng…

Tiếng chuông tan học vang lên, khuôn viên trường vốn yên lặng lập tức trở nên náo nhiệt.

Nhiều giáo viên trở về văn phòng cũng nhìn sang phía này.

Lilith gật đầu, cô bé kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Tiêu Thiên nghe xong thì không kiềm chế được cơn giận trong lòng: "Các người cũng xứng làm giáo viên hả? Đúng là làm xấu mặt hai chữ giáo viên mà!"

Trần Mộng Dao cũng vô cùng tức giận, bé cưng nhà mình bị bắt nạt ở chính ngôi trường được nhà mình mua lại, không những thế còn bị giáo viên nhắm vào. Nếu bố cô mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ rất tức giận.

"Đi gọi hiệu trưởng mấy người tới đây cho tôi!"

Tiêu Thiên cố gắng kiềm chế để bản thân không mất bình tĩnh, anh không muốn có hành động thô bạo trước mặt Lilith, như thế sẽ khiến cô bé sợ hãi.

"Anh là ai? Hiệu trưởng là người muốn gặp là được sao?"

Hồ Lệ nghiêm mặt nói: "Tôi khuyên anh đừng gây chuyện nữa, đây là trường học chứ không phải nhà anh, tôi đã nói rõ ràng rồi, chuyển lớp hoặc là thôi học, anh chọn một trong hai đi".

"Chọn cái đầu cô!"

Tiêu Thiên không nhịn được chửi thề, anh chỉ vào Hồ Lệ nói: "Cô là ai mà dám bảo ông chọn một trong hai hả?"

"Vậy được thôi, tôi cho cô hai lựa chọn, gọi hiệu trưởng qua đây hoặc là cút khỏi trường học này ngay lập tức!"

"Anh…anh nói gì cơ?"

Hồ Lệ kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên, cô ta làm giáo viên nhiều năm rồi nhưng chưa từng có người nhà học sinh nào dám nói chuyện với cô ta như thế, ai nấy đều lịch sự khách sáo với cô ta, không ngờ người này lại dám uy hϊế͙p͙ cô!

"Anh câm miệng ngay, đây là trường học chứ không phải cái chợ, không phải là nơi anh giở trò lưu manh ngang ngược!"

"Gọi điện thoại kêu người của phòng bảo vệ qua đây ngay, ở đây có người gây chuyện!"

Các giáo viên trong văn phòng cũng rất tức giận, nhiều người đứng hóng chuyện còn muốn đổ dầu vào lửa, vài người thì muốn lấy lòng Hồ Lệ nên cũng mở miệng trách mắng Tiêu Thiên.

Đội trưởng phòng bảo vệ nhanh chóng dẫn theo một đám người chạy tới, bọn họ vây lấy ba người Tiêu Thiên.

Ai nấy đều trào phúng mỉa mai nhìn bọn họ, đúng là không tự lượng sức mình, không nhìn lại xem đây là nơi nào.

Hồ Lệ đắc ý nhìn Tiêu Thiên, muốn đấu với cô ta hả, không có cửa đâu!

"Tiên sinh, đây là trường học, phiền anh rời đi!"

Đội trưởng bảo vệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.

"Chưa giải quyết được chuyện này, tại sao tôi phải đi?”

Tiêu Thiên liếc nhìn xung quanh, ánh mắt anh ngày càng lạnh lùng: "Tôi cảnh cáo các anh, mau rời khỏi đây lập tức, các anh đã khiến em gái tôi sợ hãi, nếu không đi thì cứ tự chịu hậu quả đấy!”

Đội trưởng bảo vệ sững sờ một lát, sau đó hắn lập tức cười ầm lên, những nhân viên bảo vệ khác cũng lần lượt ôm bụng cười.

Giáo viên trong văn phòng nhìn anh như nhìn kẻ ngốc.

Đầu óc tên này có vấn đề hả?

Không nhìn xem tình hình hiện giờ thế nào, còn dám cảnh cáo bọn họ?

Buồn cười chết mất.

Đúng là người lớn kiểu gì thì trẻ con kiểu đấy.

"Vậy tôi cũng cảnh cáo anh, giờ anh lập tức đi cùng tôi, nếu không thì tự chịu hậu quả đấy!"

Đội trưởng bảo vệ nói.

"Đội trưởng Trương, anh lôi thôi với anh ta làm gì?"

Hồ Lệ không vui nói: "Mau đưa bọn họ đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ!"

"Vâng vâng, cô Hồ, tôi sẽ đưa bọn họ đi ngay".

Đội trưởng Trương nhìn Hồ Lệ với ánh mắt nịnh nọt, hắn vẫy tay một cái, đám bảo vệ chuẩn bị xông tới ép mấy người Tiêu Thiên đi.

"Dừng lại!"

Lúc này một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi, vẻ mặt ông ấy đoan chính bước vào.

Ông ấy tên Phương Chính, là chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ của trường Trung Sơn.

"Chủ nhiệm Phương!"

Đội trưởng Trương quay đầu lại nhìn, hắn vội vàng kêu đám bảo vệ dừng lại.

"Chuông vào lớp kêu rồi, mọi người không nghe thấy hả?"

Phương Chính liếc nhìn xung quanh, vài giáo viên vội vàng cầm sách giáo khoa trêи bàn rồi vội vã rời đi.

"Các anh cũng đi ra đi!"

Phương Chính nhìn đội trưởng Trương, "Ai cho phép các anh động vào người nhà của học sinh hả?"

Sắc mặt đội trưởng Trương không được tốt lắm, hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hồ Lệ.

"Chủ nhiệm Phương, là tôi bảo đám người đội trưởng Trương đến đây".

Bọn họ sợ Phương Chính nhưng cô ta còn lâu mới sợ, hơn nữa còn chưa biết năm nay ông ấy còn có thể tiếp tục đảm nhiệm chức chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ nữa không.

Bố chồng cô đã nói rồi, năm nay ông ta sẽ tiến cử cô làm chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ, tuy việc này vẫn chưa được quyết định, nhưng trong lòng của Hồ Lệ thì vị trí này đã là của cô ấy rồi!

"Cô Hồ, chẳng lẽ cô không biết nhà trường có quy định, nếu người nhà học sinh có yêu cầu thì giáo viên phải nhanh chóng báo cho cấp trêи biết sao?"

Trêи đường tới đây Phương Chính đã nghe mọi người nói rằng có người nhà học sinh đến trường gây rối.

Cũng may là ông ấy đến kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ lớn chuyện rồi.

"Chủ nhiệm, đương nhiên tôi có biết!"

Hồ Lệ bĩu môi: "Nhưng mà bọn họ tới đây quấy rối, còn đe dọa cả giáo viên nữa, vì lo nghĩ cho sự an toàn của tất cả các giáo viên và học sinh nên tôi chỉ có thể mời đám đội trưởng Trương tới đây thôi."

Phương Chính biết Hồ Lệ trước giờ không thích mình, thỉnh thoảng cô ta còn trừng mắt nhìn ông, nhưng người ta là con dâu của phó hiệu trưởng, ông có thể làm gì cô ta được chứ?

Ông ấy thở dài trong lòng một tiếng rồi quay lại nhìn Tiêu Thiên: “Chào anh, có chuyện gì thì anh đến trong phòng làm việc của tôi nói chuyện, tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề giúp anh!"

Tiêu Thiên nhìn ông ấy, anh có ấn tượng rất tối với Phương Chính, ông ấy đúng là một giáo viên có tâm.

Anh đang định gật đầu thì Hồ Lệ lại mở miệng nói: "Chủ nhiệm Phương, tôi thấy ông không cần phải lãng phí thời gian đâu, tôi đã quyết định đuổi học sinh này khỏi lớp tôi rồi, tôi sẽ gửi đơn cho trường. Tôi tuyệt đối không cho phép học sinh kém như vậy ở lại ảnh hưởng đến các học sinh khác đâu!"
Bình Luận (0)
Comment