Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 1090 - Chương 1090. Bảo Nhi Đến Rồi!

Chương 1090. Bảo Nhi đến rồi! Chương 1090. Bảo Nhi đến rồi!

Trong phòng ngủ, hai người đã tắm xong nằm trên giường, dưới chăn là hai cơ thể trần truồng nóng bỏng.

Chỉ là tín hiệu trong phòng ngủ đã bị Sở U chặn lại, không hiểu thế nào, cứ nghĩ đến trí tuệ nhân tạo Đại Kiều có khả năng ‘xem’, trong lòng lại như thắt lại.

“Em nói dị năng của em là chữa trị thanh tẩy?” Sở U kỳ quái nói.

“Ừm, so với trong bệnh viện, bây giờ em đã biết dị năng của mình là gì, lúc đầu em đã nghĩ là thanh tẩy, nhưng khi ở trong nhà bếp không cẩn thận cắt vào tay, thế mà rất nhanh liền hồi phục, hơn nữa còn không có sẹo!” Lâm Lạc Nhi dựa vào hắn nhẹ nhàng nói, một tay di chuyển đến dưới thân người đàn ông, nắm lấy cái cứng ngắc như sắt nhẹ nhàng di chuyển.

Đây là những gì Sở U vừa dạy cô làm!

“Có phải rất thần kì không? Em nghĩ dị năng của mình có thể chữa lành cho người khác, đồng thời lúc nào em cũng sẽ rất sạch sẽ, vẫn giữ được khả năng thanh tẩy trước kia.”

Nói đến đây, đôi mắt của Lâm Lạc Nhi sáng lên tràn đầy ý cười, “Thật ra em không cần tắm đâu, rất khoa trương phải không?”

“Em đang tự hỏi liệu có nên dành thời gian để tìm người khác thử nghiệm, hay là thử nghiệm trên người anh?”

“Nói như thế thì dị năng biến mất trước đây không phải biến mất thật sự, mà là một loại trạng thái tiềm ẩn?” Sở U như nói với chính mình.

“Ừm, anh nói là gì thì là cái đó.” Đôi mắt to của Lâm Lạc Nhi có chút mông lung nhìn người đàn ông bên cạnh, động tác tay của cô ấy cũng nhanh hơn một chút.

Điều này làm cản trở suy nghĩ của Sở U, càng cảm nhận được một nhu cầu mạnh mẽ từ cơ thể Lâm Lạc Nhi.

Lúc này tay phải đang ôm Lâm Lạc Nhi chuyển động, đồng thời nhẹ giọng nói, “Bò xuống đi.”

“Ưm?”

“Đầu tiên dùng miệng.”

Trong mắt Lâm Lạc Nhi lóe lên một tia ngại ngùng, thay vì trả lời, dùng hành động để đáp lại.

Có lẽ là do sức nóng bên trong khiến cho cơ thể cảm thấy độ nóng rất cao, lại thêm nhiệt độ trong phòng tăng lên, chăn đã bị xốc lên.

Đèn trong phòng vẫn bật nhưng không bật hết, chỉ bật cái đèn nhỏ, có chút mờ mịt có chút ái muội.

Vì thế Sở U nhìn thấy rõ ràng làn da trắng mềm của Lâm Lạc Nhi di chuyển xuống dưới, rất nhanh khu vực mẫn cảm của cơ thể liền cảm thấy hơi nóng từ miệng Lâm Lạc Nhi truyền đến.

Ngay sau đó, rơi vào một nơi ấm áp và ẩm ướt.

Nhưng mà hình như cô xấu hổ vì bị Sở U nhìn thấy bộ dáng đang liếm mút, vì thế Lâm Lạc Nhi dùng đầu che hoàn toàn tầm mắt của người đàn ông, dù sao chỉ cần ngăn Sở U không nhìn thấy cô.

“A…” Người đàn ông phát ra giọng nói dễ chịu, “Lạc Nhi, không được dùng răng cắn nó, dùng lực, sâu hơn nữa.”

“Đúng đúng, cái lưỡi linh hoạt hơn một chút.”

Vì vậy vừa dạy dỗ vừa tận hưởng cảm giác sung sướng vô cùng thoải mái.

Tuy nhiên khi đang tiến hành, Sở U đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên một tia tỉnh táo, nhưng không nói ra.

Lúc này, cánh cửa bị Bảo Nhi mở ra, Bảo Nhi từ bên trong bước ra, lặng yên không một tiếng động.

Bảo Nhi không hề biết có một cặp mắt trong bóng tôi đã yên lặng tập trung nhìn cô.

Khi Bảo Nhi sắp tới cửa phòng ngủ của Sở U, tức là sắp rẽ trái chính là cửa phòng ngủ của Sở U, lúc rẽ phải chính là chỗ nối thẳng tới cầu thang, Sở U mở miệng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Lâm Lạc Nhi, ưm, má cô ấy lúc này đang hóp lại, do đang mút…

“Lạc Nhi, đừng mút nữa, Bảo Nhi tới đây rồi.”

Ngay sau đó khu vực mẫn cảm liền lộ ra trong không khí, Lâm Lạc Nhi không ngẩng đầu lên nhìn mình, mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó nhẹ giọng lên tiếng: “Chắc là đi vệ sinh.”

Nói xong liền lập tức bắt lấy nó, tiếp tục liếm mút lên xuống.

Có lẽ để đề phòng, cô ấy nắm lấy chăn, dùng lực kéo mạnh, cuối cùng che kín cơ thể của cô.

Lúc này, trong lòng Sở U cảm thấy không ổn!

Bởi vì Bảo Nhi không hề bước ra hành lang, mà đứng ở phòng ngủ mình không nhúc nhích.

Sau đó Sở U liền ‘thấy’ Bảo Nhi vươn tay nắm cửa phòng ngủ của mình.

Chết tiệt!

Bảo Nhi muốn tiến vào.

Tiếp sau đó có tiếng xoay của tay nắm cửa, gần như cùng lúc đó, Lâm Lạc Nhi ở trong chăn dừng động tác, sau đó phun ra vật cứng ngắc như sắt nhưng không ra khỏi chăn, cô ấy vẫn ở trong đó.

Cùng lúc đó, Sở U nhấc hai đầu gối lên, bên ngoài nhìn chỉ thấy độ cao của chăn, thuận tiện lấy điện thoại mở lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt mình tĩnh.

Quá trình gần như hoàn thành nháy mắt.

Sau đó cửa phòng ngủ được mở ra, Bảo Nhi nhỏ nhắn trong bộ đồ ngủ xuất hiện ở cửa, Sở U nghiêng đầu mờ mịt nhìn Bảo Nhi đứng ngây người ở trước cửa.

“Bảo Nhi?” Sở U lên tiếng trước.

“Anh, sao anh không chơi game?” Rõ ràng là Bảo Nhi có chút căng thẳng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống quần ngủ, thân thể có chút co quắp.

“À, đợi lát nữa anh lên, đang xem điện thoại xử lý một số tài liệu của công ty.”

“Ồ, cái đó…”

“Sao vậy, ực…” Âm thanh cuối cùng phát ra cực nhẹ, trong mắt hình như có sự sảng khoái, bởi vì Sở U cảm nhận được sự cứng rắn như sắt của anh ta lại một lần nữa bị hòa vào bên trong nơi ấm áp ẩm ướt.

Chết tiệt, Lâm Lạc Nhi từ lúc nào trở lên táo bạo như vậy!

Bảo Nhi hiển nhiên không phát hiện ra điều bất thường, dép lê vốn ở trước giường giờ đã ở trong phòng tắm, bởi vì tắm có thể cảm thấy thêm chút tình thú, Sở U ôm Lâm Lạc Nhi từ trong phòng tắm ra bằng chân trần, sau đó cùng nhau lên giường.

Thật sự không ngờ rằng điều này lại trực tiếp khiến cho Bảo Nhi không phát hiện điều bất thường, nếu như nói là bất thường chính là Sở U không vào game.

“Em có thể vào không?”

“Ừm, đương nhiên có thể!” Vừa nói vừa nhìn Bảo Nhi một cách mờ mịt.

Sau đó Bảo Nhi bước đến trước giường, đôi mắt lóe lên sự kỳ quái.

“Á, sao anh không mặc quần áo? Không lạnh sao?” Bảo Nhi nhìn cơ thể cởi trần của Sở U nói.

“Trời không lạnh, Bảo Nhi muộn thế này em qua đây là muốn chơi game sao?”

Lúc này, ánh mắt Bảo Nhi lóe lên một tia nghịch ngợm, duỗi ngón trỏ ấn vào trên người anh, hình như là muốn kiểm chứng xem Sở U không lạnh hay đang giả vờ.

“Không có, anh không biết có rất nhiều lúc anh đang ở trong game, em đều lén lút ngủ trên giường anh!”

Sở U rõ ràng nhận thấy động tác của cái động dưới thân dừng một chút, sau đó lại tiếp tục khẽ nhúc nhích.

Chỉ là tay phải của Sở U đã nhét vào trong chăn, lúc này tay phải nhẹ nhàng ấn đầu Lâm Lạc Nhi, tránh để động tác của đối phương quá lớn khiến cho Bảo Nhi chú ý.

Đồng thời, dùng tay ấn Lâm Lạc Nhi cũng có thể khiến vào sâu hơn…

Đây chính là hai sự kích thích!

“Vậy à, có thể nói cho anh biết tại sao không?” Sở U nói câu này không chút nghĩ ngợi, lực này chỉ muốn chuyển dời sự chú ý của Bảo Nhi, để sự chú ý của Bảo Nhi đặt trên người anh ấy.

“Ừm~~ Bởi vì ngủ ở đây em không bị gặp ác mộng, hi hi, không còn sợ hãi.”

“Anh, đêm này em có thể ngủ ở đây được không, anh giống trước kia xem em ngủ được không.”

“Sau khi em ngủ, anh lại chơi game nữa được không?”

Bình Luận (0)
Comment