Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 1091 - Chương 1091. Cô Bé Và Người Phụ Nữ Nhỏ Trưởng Thành Trong Một Đêm (1)

Chương 1091. Cô bé và người phụ nữ nhỏ trưởng thành trong một đêm (1) Chương 1091. Cô bé và người phụ nữ nhỏ trưởng thành trong một đêm (1)

Bởi vì chăn bông bị kéo lên cao, Lâm Lạc Nhi đang cuộn người nằm dưới chân hắn. Chăn bông trong phòng phủ vừa dày, vừa mềm mại lại to lớn, cộng thêm Sở U dùng đầu gối chống đỡ, nếu không để ý kĩ thì cho dù là người lớn cũng không biết được trong chăn còn có một người.

Hơn nữa, đối phương còn là một cô bé, làm sao mà nhìn ra được!

Mặc dù Bảo Nhi đang mặc đồ ngủ, nhưng cô bé lại đang mặc một bộ đồ ngủ bó sát. Cặp bánh bao nhỏ mềm mại trên ngực cô ấy lộ ra đầy kiêu ngạo, cơ thể của cô vô cùng sinh động và rất mềm mại!

Những sợi tóc mềm mại có vài phân rối loạn cùng phần tóc mái trên trán đang tùy ý rũ xuống, kết hợp với khuôn mặt vừa thanh tú mà lại ngây thơ của Bảo Nhi...

Đột nhiên ánh mắt của Sở U có chút kì lạ, trong lúc Bảo Nhi nói chuyện dường như có chút xấu hổ gì đó, ánh mắt cô có chút né tránh, cho nên cô không nhận thấy anh trai trên giường đang có chút thay đổi.

Sở U không ý thức được, hoặc là ý được nhưng trong lòng đang cố ý tránh né, cho nên, ánh mắt Sở U nhìn Bảo Nhi lúc này chính là ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ, của phái nam nhìn phái nữ ...

Hiện tượng này được gây ra chính là bởi cảm giác kì diệu được hòa vào nhau trong chăn.

Một luồng nhiệt nóng từ bụng dưới truyền đến. Cậu nhỏ vẫn ở trong miệng Lâm Lạc Nhi, ngày càng sâu, đồng thời hắn còn có thể cảm nhận được rõ ràng chiếc lưỡi linh hoạt của đối phương đang liếm và mút như một chú cún con trên đó; do đó dưới tình huống đột ngột này, khó tránh được Sở U nhìn Bảo Nhi bằng ánh mắt khác.

Lúc Bảo Nhi nói như vậy, ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ đột ngột tắt ...

"Hả? Mất điện rồi sao?"

“Ô… hình như là vậy.” Điện thoại vẫn mở, ánh sáng chiếu nhẹ vào làm lộ ra khuôn mặt miễn cưỡng và ánh mắt kì lạ của Sở U.

Chuyện cúp điện là không thể nào, thành phố Viễn Kinh cả đời này sẽ không bao giờ cúp điện, vừa rồi là hắn dùng sức mạnh ý nghĩ cắt đứt dòng điện của bóng đèn.

Bảo Nhi dường như nhận thấy ánh mắt Sở U nhìn cô có chút kì quái, tất cả điều này là do ánh sáng điện thoại chiếu và môi trường xung quanh đã làm lộ ra ánh mắt kỳ lạ của Sở U.

Không hiểu vì sao, trong lòng Bảo Nhi chợt rộn ràng, chính là một loại cảm giác căng thẳng.

“Anh à, hình như có chuyện gì đó không đúng lắm.” Bảo Nhi nhỏ nhẹ nói.

“Suy nghĩ lung tung gì vậy?” Sở U đột nhiên kích động, đồng thời trước mắt hắn hiện lên hình ảnh đôi môi đỏ mỏng cực kỳ quyến rũ, cực kì mê hoặc của Lâm Lạc Nhi.

“Vậy thì em ngồi lên đây.” Bảo Nhi vừa nói vừa ngồi lên đầu giường.

Điều này khiến cho Sở U cảm thấy căng thẳng, thậm chí có nghe được tiếng hắn nuốt nước bọt.

Sở U nhìn thấy Bảo Nhi định vén chăn bông chui vào bên trong, hắn nhanh chóng rút cánh tay phải đang nắm lấy Lâm Lạc Nhi ra, không đợi Bảo Nhi nằm hẳn xuống, hắn đặt điện thoại sang phía bên kia giường, trong phút chốc toàn bộ đều tối nghịt. Cuối cùng, Sở U hơi quay sang một bên và ôm chặt lấy Bảo Nhi.

Điều này làm Bảo Nhi hoàn toàn sững sờ, ánh mắt vô cùng kỳ quái, cô không hiểu Sở U đang muốn làm gì.

Trong khoảnh khắc sau đó, dưới sự kiểm soát của mình, hắn đặt Bảo Nhi nằm xuống, để cô bé gối đầu lên cánh tay trái của hắn, nhưng cơ thể nhỏ bé Bảo Nhi lại đang nằm ngoài chăn bông.

Tay phải của hắn vẫn đặt trên vòng eo mềm mại của Bảo Nhi, nhưng rất nhanh sau đó bàn tay to đã di chuyển dần xuống mép hông của Bảo Nhi, hắn nhẹ nhàng dùng lực khiến cho cơ thể Bảo Nhi gần hơn với mình.

Đồng thời, hai đầu gối của hắn vẫn chống lên để che đi tầm nhìn của Bảo Nhi, chỉ là chân trái của hắn lại nhẹ nhàng chạm vào Lâm Lạc Nhi, ngụ ý nhắc nhở đối phương không nên ở giữa hai chân của mình nữa mà hãy di chuyển sang phía bên kia giường.

Lúc này Lâm Lạc Nhi rất nhạy cảm, cô lập tức di chuyển, cô chui xuống dưới chân phải đang cố gắng chống đỡ của Sở U, điều này chắc chắn khiến chân phải của Sở U phải nhấc cao lên, nhưng rất nhanh được hạ xuống. .

“Bảo Nhi, anh ôm muốn em.” Sở U nhìn ánh mắt có chút bối rối của đối phương, liền lập tức mở miệng nói, như vậy có thể đánh lạc hướng Bảo Nhi.

Lúc hắn nhận thấy Lâm Lạc Nhi đã hoàn toàn nằm nghiêng về phía bên phải của mình, Sở U lúc này mới nhẹ nhàng kéo một góc chăn đắp lên người Bảo Nhi, nhưng ngay lập tức hắn liền đưa tay phải của mình đặt tại eo dưới của Bảo Nhi. .

Lúc này Sở U mới mơ hồ ý thức được một chuyện, hoặc nói cách khác đại não của hắn chợt bừng tỉnh, đó chính là cơ thể của Bảo Nhi!

Vừa nãy trong đầu hắn có chút không ổn định.

Thật ra vừa rồi Sở U hoàn toàn bị cảm xúc khống chế.

Vốn dĩ hắn muốn nói với Bảo Nhi rằng hắn không mặc quần, nhưng khoảnh khắc lúc hắn nhìn thấy Bảo Nhi ngồi trên đầu giường, hắn từ đầu đến cuối không hề nói ra, hắn không từ chối mà còn làm ra động tác vừa rồi.

Ngay khi nhận ra tình trạng này không thể tiếp tục như vậy nữa, đột nhiên, một cánh tay của Bảo Nhi đưa xuống dưới, trong chút chốc liền chạm vào vật cứng rắn đang cương lên dưới hạ bộ của hắn.

Bảo Nhi như bị điện giật, cả cơ thể nhỏ bé đều run lên, cô rất nhanh chóng rút tay lại!

Còn Sở U thì đứng hình.

"Anh ..." Giọng của Bảo Nhi lúc này khẽ run lên, "Sao anh không mặc quần?"

Lúc này, tay của Bảo Nhi dính phải một chút chất lỏng, vừa là tinh dịch vừa là nước bọt của Lâm Lạc Nhi, nhưng nó bị cô siết chặt trong nắm tay nhỏ.

Bảo Nhi nghiêng người gối đầu trên cánh tay của hắn, hai tay đặt trước ngực, mắt cô bé mở to vừa căng thẳng vừa lo lắng nhìn hắn.

Lúc này tay phải của Sở U đã không còn đặt trên eo Bảo Nhi nữa mà đặt trên hai tay của Bảo Nhi.

"Anh ..." Sở U mở miệng, nhưng hắn không có cách nào giải thích hợp lí!

Rõ ràng biết rõ điều này, tại sao lại để Bảo Nhi ngủ cùng mình chứ? !

Sở U không thể giải thích hợp lý tình huống này.

Điện thoại đang đặt ở bên kia giường, đèn đã tắt hẳn, nhưng phòng ngủ vẫn chưa hoàn toàn tối tăm mù mịt.

"Bảo Nhi, hay là em quay về đi."

Tuy nhiên, Bảo Nhi cúi đầu đồng thời siết chặt vòng tay của hắn, ánh mắt có chút ngại ngùng pha lẫn cảm giác phấn khích? !

“Em không đi đâu.” Bảo Nhi nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu.

Cô bé không hiểu gì cả!

Bình Luận (0)
Comment