Sở U đứng ở cửa phòng làm việc của học viện rồi gõ một cái, đây là một cái cửa điện tử.
Sau khi cửa mở, bên trong có 3 người, đồng thời truyền đến một luồng hơi nóng, nhiệt độ bên trong thật dễ chịu.
Sở U đi vào còn Bảo Nhi thì cứ đứng ở ngoài hành lang.
"Cậu là?" Một người đeo kính khoảng bốn mươi năm mươi tuổi hỏi thăm, 2 người còn lại cũng nhìn về phía Sở U.
"Tôi là Sở U, tôi là người giám hộ của Độc Cô Bảo Nhi."
Khi nghe thấy lời tự giới thiệu đầy tự tin của hắn thì người đàn ông trung niên đứng trong cùng đứng lên, nhìn Sở U đầy vẻ ngạc nhiên, "Sở U? À? Cậu là Sở U! Mời cậu ngồi." Vừa nói ông ta vừa bước tới, vội vàng tiếp đón.
Hai người còn lại nhìn phản ứng của viện trưởng với người trẻ tuổi này nên đoán là lai lịch rất lợi hại.
Ai cũng nói Độc Cô Bảo Nhi có lai lịch mạnh mẽ, xem ra người trước mắt là chính chủ rồi.
Nhưng mà, Sở U là ai? !
Viện trưởng mời Sở U ngồi trên ghế, ông ta cũng ngồi theo. Nơi tiếp khách là hai chiếc ghế sô pha xa hoa và giống hệt nhau; khi nói chuyện ở đây viện trưởng bỏ được thân phận, sẽ không cảm thấy tài giỏi hơn ai.
Nếu viện trưởng mời Sở U đến bàn làm việc và ông ta vẫn ngồi trên bàn làm việc mới thật sự thiếu tôn trọng với Sở U!
Làm sao, thật sự nghĩ rằng Sở U tới cửa để cầu xin à? !
"Sao hôm nay ông chủ lại đích thân đến đây vậy, có chuyện gì cứ gọi một cuộc điện thoại là được mà." Viện trưởng nói chuyện với giọng nịnh hót rõ ràng.
Phải biết rằng tập đoàn Thiên Sở là nhà tài trợ của ngôi trường này và cũng là một trong số cổ đông, hội đồng quản trị của trường còn phải kính trọng Sở U nữa là, nói gì đến một vị viện trưởng như ông ta.
Sở U bật cười, "Hôm nay tôi đến đây để tìm hiểu tình hình thôi, nghe Bảo Nhi nói hôm qua có một chuyện xảy ra liên quan đến người tiến hóa, Bảo Nhi cũng không nói rõ ràng được, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, ông nói một chút tôi nghe xem nào?"
"Ồ, chuyện này à, đúng thật là có chuyện này, đứa bé kia đã bị người khác đưa đi rồi, nó là một cậu bé đang học lớp 4, hôm qua vẫn đang học bình thường ở lớp, đột nhiên nó phóng ra...." Nói đến đây, viện trưởng đang cố mô phỏng lại cảnh đó bằng cả hai tay.
"Phóng ra băng!"
"Băng?"
"Đúng vậy, đáng sợ thật, từng mảnh băng ghim lên tường, mặt đất cũng toàn là băng, đồng thời còn bắn trúng 6 học sinh cùng lớp khiến cho 6 đứa bé này bị cắt cụt chân tay! Và một số học sinh khác thì bị thương nhẹ."
"Ôi trời, lúc đó đột nhiên loạn hết cả lên, vì chuyện này mà hôm nay tôi còn muốn..."
"Tôi biết rồi, cám ơn ông, chuyện là thế này, ông cũng biết đấy xã hội bây giờ càng ngày càng phát triển theo chiều hướng khó kiểm soát, hôm nay tôi muốn làm thủ tục chuyển trường cho Bảo Nhi, một lát nữa mọi người làm thủ tục giúp tôi nhé, các tài liệu liên quan cứ gửi trực tiếp đến trụ sở của Thiên Sở là được.”
"À? Là chuyện này à, được được, chắc chắn rồi, ông chủ, không dám giấu ngài chứ phụ huynh của 6 học sinh gặp chuyện cũng vừa làm thủ tục thôi học cho con của họ rồi."
"Vậy thì cám ơn ông rồi." Sở U đứng lên, lịch sự giơ tay ra.
Viện trưởng cũng vội vàng đứng lên bắt tay với Sở U, "Đâu có đâu có ."
...
Hai người quay lại chỗ đỗ xe một lần nữa, Bảo Nhi đã ngồi vào trong xe, nhưng Sở U thì không, hắn đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc, trên tay cầm điện thoại di động.
"Đại Kiều, tôi bị người có siêu năng lực nhắm vào rồi, cô có thông tin gì không?" Sở U cảm thấy không hiểu nổi, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
"Người siêu năng lực á? Chủ nhân cảm nhận được à? Xin lỗi cậu, tôi cần thêm thông tin chi tiết mới xác định được."
"Hình như là một người phụ nữ, cảm giác của tôi rất nhạy, nhưng mà tôi cảm thấy người đó không có ý xấu."
"Đang phân tích sàng lọc ...."
Hắn lại ngậm điếu thuốc vào trong miệng, tàn thuốc sáng lên, rồi nhả ra một làn khói bay mịt mù.
"Chủ nhân, có kết quả rồi, dựa theo thông tin cậu đưa thì người đó là một người sinh hóa Nhật Bản, tên thật là Takizawa Nami, còn tên mã sinh hóa là Izanami."
"Nami?" Sở U cũng cảm thấy hoang mang, bởi vì đây là lần đầu hắn nghe qua cái tên như vậy.
"Vâng, Nami là người sinh hóa cao cấp nhất trong quân đội mới của Nhật Bản, đồng thời còn là người sinh hóa có kỹ năng chiến đấu vô cùng thành thục, bởi vì cô ấy…. ăn vật chất trong cơ thể của cậu nên tiến hóa rồi, đồng thời cũng thoát khỏi sự kiểm soát của Tiểu Kiều, chuyện này xảy ra ở Nhật Bản."
"Thật không ngờ cô ta lại có thể tìm được chủ nhân, đồng thời còn thoát được sự theo dõi của tôi và Tiểu Kiều."
Khi nghe thấy câu nói này, Sở U liền giật mình, còn những từ đằng sau thì trực tiếp lọc ra
"Ăn, ăn vật chất trên cơ thể tôi là sao?" Vẻ mặt Sở U hơi khó coi.
"Đúng vậy, chắc cậu chủ còn nhớ chuyện xảy ra với người phụ nữ Nhật Bản Tsukino Yui chứ, cậu với cô ta từng có chuyện tình 1 đêm, sau khi cậu đi liền bị người Nhật Bản tìm được, lúc đó Tsukino Yui bị cậu thi pháp nên rơi vào trạng thái ngủ say, trong tình huống đó đột nhiên xảy ra biến dị....."
Nghe Đại Kiều kể rõ ràng mọi chuyện, Sở U thật không biết phải đối mặt với vấn đề này như thế nào.
Đầu tiên là cảm thấy ngạc nhiên vì thể chất của người sinh hóa, chỉ ăn một ít vật chất của hắn mà có thể xảy ra biến dị được, sau đó lại tiến hóa, loại thể chất này mạnh đến mức nào vậy? !
Sau đó, cô ta lại còn có thể sinh ra cảm ứng với hắn, mà cảm ứng này chỉ từ một phía, chính hắn lại không biết gì cả, mà Nami cũng biết hắn đang ở đâu.
Hắn lại hút thuốc lần nữa, ánh mắt sắc bén: "Vậy thì Nami có để lộ thân phận của tÔI không."
"Chủ nhân, tôi chỉ có thể nói một từ không chắc chắn là “có khả năng” để trả lời câu hỏi này của cậu, rất có thể Nami không nói cho ai biết, nếu không thì tôi đã nhận được thông tin liên quan rồi."
"Trước đây Tiểu Kiều không nói cho cậu chuyện này, vì cũng không có cách nào giải quyết được, lại sợ cậu vì chuyện này mà phân tâm .”
"Có thể tra được cô ta ở đâu không? Cô ta cũng đang ở Viễn Kinh." Chuyện này nhất định phải giải quyết cho xong, không cần biết đối phương có mục đích gì, là tốt hay xấu, bị một người có siêu năng lực nhìn chằm chằm như vậy thật sự ăn không ngon ngủ không yên!
Sở U không lo lắng cho bản thân, vì nếu chỉ có một mình hắn thì chẳng sao cả.
Tuy nhiên .... Nghĩ đến đây, Sở U quay đầu nhìn Bảo Nhi qua cửa xe, và những người hắn quan tâm nữa.
Chắc chắn không được lơ là!!
"Cậu chủ, khó lắm, nếu có thể tìm được thì cô ta đã bị Nhật Bản tóm được từ lâu rồi."
"Tại sao lại không tìm được?”
"Đối phương có khả năng chống lại trinh sát rất mạnh, cậu phải nhớ cô ta là quân nhân cấp cao đấy, hơn nữa còn là người sinh hóa mới nhất trong thế giới đấy, sau khi tiến hóa xong khả năng của cô ta ngoài sức tưởng tượng!"
Lúc này cửa kính xe hạ xuống, Bảo Nhi duỗi đầu dựa trên cửa, nhìn Sở U rồi khẽ nói: "Sao vậy?"
Đầu ngón tay gõ nhịp nhàng lên cửa xe, khi Sở U nghe thấy tiếng Bảo Nhi nói liền bật cười, "Không có gì, chúng ta đi thôi." Nói xong hắn liền ném đầu thuốc lá xuống đất.
Nếu Nami để ý đến mình như vậy thì chắc chắn sẽ đến biệt thự của mình, đến lúc đó ....
Xe khởi động đưa Sở U và Bảo Nhi đi về phía biệt thự.
Trên đường đi về, Sở U lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm, hơn nữa lần này hắn cũng không dùng sức mạnh, tuy nhiên Nami rất cẩn thận, cũng không biết tại sao cô ta lại cẩn thận như vậy, cuối cùng loại cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng biết mất.
Sau một tiếng đồng hồ thì hai người cũng về đến nhà, đến hôm nay Bảo Nhi không cần phải đến trường nữa rồi.
Còn về sắp xếp tương lai của Bảo Nhi, Sở U cũng nghĩ qua, gọi nhân viên trí tuệ nhân tạo đến trang viên Thiên Á để dạy Bảo Nhi, đồng thời mời một vài giáo viên tư nhân nữa.
Sau đó Sở U đi vào phòng ngủ rồi nằm lên giường luôn, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
"Đại Kiều, theo dõi xung quanh xem có nhân viên nào khả nghi không, có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng."
“Đã bật báo động rồi nhưng nếu đối phương không có thiết bị điện tử nào trên người mà tôi thì ở trong xe nên không theo dõi được, camera cũng không phải là thiết bị quét an ninh chủ nhân ạ."
Sở U biết tất cả camera trong biệt thự Hãn Hải đều có camera theo dõi tất cả những nhân viên khả nghi và Đại Kiều báo cho hắn ngay khi có chuyện xảy ra.
Tuy nhiên Đại Kiều nói cũng đúng, cách này chỉ giúp được mặt ngoài, nếu đối phương vào được bên trong thì có thể thoát khỏi sự theo dõi của Đại Kiều rồi.
Tóm lại bây giờ, đã đến lúc Sở U phải quyết định một số chuyện...