Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 1186 - Chương 1186. Đều Như Thường Ngày Thôi

Chương 1186. Đều như thường ngày thôi Chương 1186. Đều như thường ngày thôi

Song, nhận thức được sự khác thường này, Sở U đã giao việc lái xe cho trí tuệ nhân tạo, vừa chuẩn bị động đậy thì cảm giác liền biến mất!

Hết rồi, không còn cảm giác như vậy nữa, dường như đối phương biết là hắn biết rồi nên đang ‘ẩn mình’.

Điều này rất kỳ lạ, trên thực tế, đây là lần đầu tiên Sở U gặp phải tình huống này, nên hắn không dám khinh thường, vẻ mặt trở nên đông cứng.

“Anh à, có chuyện gì sao?” Bảo Nhi nhìn Sở U buông tay lái, ánh mắt lóe lên.

Vừa rồi còn tốt lắm mà, sao sắc mặt đột ngột thay đổi vậy? !

Đối với trí tuệ nhân tạo lái xe, Bảo Nhi có biết.

“Không có chuyện gì, đừng làm phiền anh suy nghĩ.” Trong mắt vẫn lóe lên một tia sắc bén nguy hiểm, nhưng suy nghĩ nhanh chóng chuyển động.

“Ồ.” Bảo Nhi nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt đầy quan tâm.

Tại sao lại có cảm giác như vậy? Sở U rất tin tưởng vào cảm giác của hắn.

Nếu đã tin vào cảm giác này, vậy thì tại sao?

Tại sao lại có người bí mật theo dõi hắn? Và thủ đoạn theo dõi vô cùng thông minh, đối phương chắc chắn phải là là người có siêu năng lực!

Đây là chắc chắn. Sở U trong lòng chắc chắn đối phương là người siêu năng lực.

Điều này thể hiện rõ ràng trong khoảnh khắc ‘phát giác’ và ‘phát giác ngược lại’ ban nãy.

Lý do gì khiến một người siêu năng lực chú ý đến hắn?

Nếu nói trò chơi lộ ra danh tính của hắn thì sẽ không phải thế này, bởi vì cho dù đối phương có âm thầm bố trí rất tốt đi nữa nhưng nếu đã theo dõi tất tần tật mọi hướng đi của hắn thì hắn đương nhiên có thể phát giác ra một chút, hắn là ai và hắn có dị năng gì chứ? Làm ơn đừng đùa chứ.

Giống như lúc nãy, đối phương gần như đã bị lộ, có gì đó đã bị dị năng của hắn cảm giác ra được, với loại lực cảm nhận khủng bố này, muốn để hắn không biết chút gì thì không thể nào.

Hơn nữa, loại theo dõi này cần phải có số lượng lớn người phối hợp làm việc. Nếu như vậy thì Đại Kiều chắc chắnsẽ nhắc nhở hắn.

Vậy thì có thể loại trừ việc danh tính bị lộ.

Tuy nhiên, nếu nói ứng cử viên này bị loại trừ, vậy thì thực sự không có manh mối.

Khả năng cao nhất, đó là đối phương nhằm vào thân phận chủ tịch tập đoàn Thiên Sở của hắn...

Bất giác, Sở U siết chặt tay.

Sau đó cả người thả lỏng, quay đầu nhìn Bảo Nhi, phát hiện Bảo Nhi vẫn đang nhìn hắn.

Sở U nở nụ cười trên mặt, vươn tay bóp hai má mềm mại của Bảo Nhi, hành động này khiến khuôn mặt cô bé đỏ bừng.

"Nhìn gì vậy?."

“Anh có biết vừa rồi anh vô cùng nghiêm túc không, anh đã nghĩ tới chuyện gì sao?” Bảo Nhi nói được một nửa thì không nhìn Sở U nữa, mắt nhìn về phía trước. Nói xong, cô liền cầm ống hút trong miệng tiếp tục uống sữa nóng nhưng trên mặt vẫn đỏ bừng như trước.

“Ừm, anh đang nghĩ làm sao để dọn đến Thiên Á. Bảo Nhi, em có muốn anh mua một chiếc RV lớn để chúng ta lái qua không?” Nói xong, Sở U cười thầm, từ Viễn Kinh đến Thiên Á là một chặng đường dài kinh khủng.

Không thể di chuyển bằng phi thuyền, trực thăng, lựa chọn tốt nhất chỉ có thể là đường sắt cao tốc siêu tốc.

Chỉ là một cơn bão cực mạnh Manaka! Đối với cơn bão cực mạnh này, Sở U hiểu được cơn bão rất không bình thường này đã mở mang nhận thức trực quan của mọi người đối với tận thế!

Chỉ là cơn bão cực mạnh này không nên hình thành vào thời điểm này. Thay đổi hết rồi, thậm chí những biến đổi của môi trường tự nhiên cũng thay đổi quỹ đạo.

Ảnh hưởng của cơn bão cực mạnh Manaka sẽ gây mất điện ở nhiều khu vực, trong đó có Viễn Kinh!

"RV? Vậy khi nào mới đến, dù sao cũng tùy anh, em cũng có thể ngắm phong cảnh dọc đường."

Sở U bĩu môi, hắn cũng vừa mới nhớ tới đề nghị này. Kiếp trước do chịu đủ loại ảnh hưởng nên tỷ lệ sử dụng RV rất cao.

Cứ như vậy, chiếc SUV đỉnh cấp màu đỏ đã tiến vào trường học quý tộc của Bảo Nhi, nhưng vào lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố!

Trên đường đi, Sở U vẫn duy trì cảnh giác trong lòng, nhưng đáng tiếc, cảm giác đó cũng không xuất hiện nữa, thậm chí có lúc khiến Sở U nghi ngờ cả chính hắn!

Hắn có đang ảo tưởng bị bức hại hay không? !

Nhưng, khoảnh khắc bước vào cổng trường, cái loại cảm giác này lại xuất hiện trong lòng!

Cũng tại thời điểm này, trong nháy mắt, ánh mắt Sở U vô cùng sắc bén, sức mjanh ý nghĩ cũng theo cảm giác này tập trung về phía đối phương.

Sở U‘ nhìn’ tới rồi!

"Nhìn thấy" một đôi mắt!

Đôi mắt đó có vẻ là của phụ nữ!

Tại sao là có vẻ?

Vì đối phương rất cảnh giác nên nó lại biến mất.

Cho nên ngoài nhìn thấy ánh mắt mờ mịt ra thì Sở U không nhìn thấy gì!

Tuy nhiên, vị trí!

Vị trí, đúng vậy, Sở U bắt được vị trí của đối phương. Trong tích tắc lúc ánh mắt đối phương biến mất, Sở U đột nhiên nhìn về phía cửa sổ phía sau bên phải.

Bên đó là đường quốc lộ, có rất nhiều xe qua lại.

Không có người đi đường xuất hiện ở đó.

Bảo Nhi bị giật mình, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ khó hiểu.

Hành vi của Sở U thật là không bình thường.

Nhưng lần này, Bảo Nhi không nói gì.

Sở U quay về bản thể, nhìn Bảo Nhi rồi lại nhìn về phía trước. Lúc này hắn đang muốn gọi Đại Kiều đi tìm chiếc xe xuất hiện trên đường quốc lộ và danh tính của chủ chiếc xe, nhưng hắn đã xua tan ý nghĩ này.

Vì hắn không muốn Bảo Nhi biết rằng rắc rối đang đến gần!

Đặc biệt là loại rắc rối nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Trong đầu nghĩ đến đôi mắt đó, cảm giác mà đôi mắt đó đem lại cho Sở U lúc này giống như trong mắt đối phương cũng không có ác ý.

Cái nhìn đó giống quan tâm hơn!

Sao lại thế này! !

Lúc này xe dừng ở vị trí đỗ cực kỳ chuẩn, sau đó xe tự động tắt máy.

Hắn bí mật hít một hơi thật sâu: "Xuống xe đi."

Sau đó, Sở U nắm tay Bảo Nhi đi về phía trường học, cả đường không nói chuyện.

Trong trường có người, có rất nhiều học sinh đã đến trường.

Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, có thể thấy rất nhiều học sinh đang nhìn Sở U rồi xì xào bàn tán.

"Xem kìa, người nắm tay Bảo Nhi là ai vậy?"

"Tớ không biết, hai người trông khác xa nhau. Mối quan hệ giữa họ là gì vậy?"

"Không phải vệ sĩ chứ?"

"Mắt cậu có trĩ à? Nhìn là thấy Bảo Nhi rất nghe lời người đó." Người nói là một cô bé, cô quan sát rất kỹ. Cô thấy được nhịp chân của Sở U nhanh hơn, còn Bảo Nhi rõ ràng đang theo sát tốc độ, đồng thời nhìn bộ dạng Sở U, đó chắc chắn không phải là điều nên có của một vệ sĩ.

Vậy tại sao mọi người lại quan tâm đến người đàn ông bên cạnh Bảo Nhi đến vậy? !

Câu trả lời tất nhiên là do Bảo Nhi xinh rồi! Chủ đề muôn thuở mà!

Bảo Nhi xinh đến mức nào?

Trong trường học này, Bảo Nhi có rất nhiều biệt hiệu: Nữ thần số một! Cô gái số một! Thánh học bài! IQ như thần! Thờ ơ lạnh lùng! Học sinh chuyển trường! Học sinh xếp lớp! Bối cảnh bí ẩn nhưng đáng sợ!

“Bảo Nhi, xem ra có rất nhiều người đang nói đến chúng ta.” Sở U cười, cũng nghe được các học sinh nói chuyện.

"Em có bộ mặt gì ở trường vậy?"

Bảo Nhi cúi đầu từ lúc nắm tay.

Lúc này, nghe được Sở U nói, Bảo Nhi giương mắt nhìn hắn, chợt nở nụ cười: "Làm gì có bộ mặt nào nữa, đều như thường ngày thôi."

Bình Luận (0)
Comment