Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 1211 - Chương 1211. Vinh Quang Và Bi Thương

Chương 1211. Vinh quang và bi thương Chương 1211. Vinh quang và bi thương

Hệ thống: Bạn nhận được ‘Còi vàng của cỗ xe trên mây’.

Lời nhắc của hệ thống xuất hiện trước mặt rất nhiều người, chẳng hạn như người chơi sứ giả Mộ Tuyết Phi Sương.

Trong danh sách phục vụ mà Sở U đưa ra cũng có cả tên hắn và bạn bè nữ giới trong cột bạn tốt, không những thế Sở U còn mua thêm 20 cái còi để đưa cho đám người Nguyệt Thanh Âm, Tiêu Quân Di, Kim Thùy Đóa và những người khác.

Cái còi không đắt, chỗ quý giá đó là bản thân nó thể hiện tính năng độc quyền, sử dụng còi có thể triệu hoán tới những cỗ xe nhàn rỗi ở xung quanh.

Tổng cộng, Sở U đã nộp 15 triệu đồng vàng, 2 triệu đồng vàng là phí dịch vụ nhóm, còn phí dịch vụ cá nhân là 5 triệu đồng vàng, 5 triệu đồng vàng dùng để trả phí hành trình, nói cách khác, những người chơi trong danh sách này của Sở U đều đang sở hữu những cái còi xe ngựa, và họ có thể đi xe miễn phí cho đến khi tiêu hết 8 triệu đồng vàng.

Khi dùng hết thì phải đến cửa hàng nạp tiền, nếu không sẽ hết dịch vụ độc quyền, còi là vòi vàng, cũng là một loại đặc quyền, cao hơn còi bạc và còi đồng.

Trước đây, nhu cầu sử dụng xe ngựa ở thành phố trung tâm Hoa Hạ không quá mạnh, nay ngày càng có nhiều người chơi cho nên việc kinh doanh xe ngựa ngày càng nổi bật, đối với người chơi giàu có thì họ phải tìm cách để tận hưởng và trải nghiệm thú vui khi chơi trò chơi.

Phí dịch vụ cá nhân 5 triệu đồng vàng là gì?!

Khi Sở U ngồi trên xe ngựa từ đầu bến đến cuối bến thì có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trên một cỗ xe hoàng gia cực kỳ xa xỉ màu vàng và đen xen kẽ nhau, vẻ ngoài vô cùng hoành tráng và cao quý, ngựa đều là những loại cấp thiên thú, loại xe ngựa này không có ở thành phố trung tâm Hoa Hạ đâu, mà phải tự đến trụ sở vận tải để yêu cầu làm riêng cho khách cao cấp.

Theo đuổi sự xa hoa, theo đuổi sự hưởng thụ không cần lý do, không cần tìm cớ, bỏ ra 5 triệu là chuyện bình thường, không đắn đo.

Cỗ xe ngựa hoàng gia cao quý cuối cùng cũng đến học viện Thần Chiến Tranh.

Những người khác đến cổng học viện Thần Chiến Tranh đều phải xuống ngựa, nhưng khi chiếc xe này đến thì cổng học viện tự động mở ra và nó chạy vào trong.

Trong này có một loạt đặc quyền, và những đặc quyền này là do có mối quan hệ hợp tác lâu dài giữa thương nhân của thành phố trung tâm Hoa Hạ với các thế lực khác, khi ngồi trên chiếc xe ngựa này có thể tận hưởng nhiều dịch vụ và đặc quyền.

"À, hóa ra là các hạ U Dạ, xin chào xin chào, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng học viện, Sở U ngạc nhiên nhìn hiệu trưởng học viện gầy gò bật cười ha hả, lúc này Sở U không mặc áo choàng đen nữa mà mặc một chiếc áo choàng kiểu Trung Quốc, thời trang đỉnh cấp cấp Đại Sư, cho nên càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai và cao quý.

"Cuối cùng ta cũng đến là thế nào, ta đến đây rồi còn gì, Noãn Quân có gây rắc rối cho ngài không?"

"Ha ha, không có chuyện gì cả, cô bé ngoan lắm, ta chỉ muốn nói là cô bé đã mang về rất nhiều danh hiệu cho học viện thôi!"

"Ồ?"

"Noãn Quân là thiên tài nghìn năm có một, vì sao lại nói nghìn năm mới gặp một người? Nói đúng hơn, đã hơn nghìn năm rồi học viện chúng ta chưa gặp được một học sinh như vậy."

"Cô ấy, cô ấy trở nên lợi hại như vậy à!"

Sở U nhìn vẻ mặt tự hào của hiệu trưởng với vẻ ngạc nhiên.

"Việc học của Noãn Quân đã hoàn thành, từ cấp thấp nhất đến cấp Tông sư, cô bé rất nhớ ngươi, ngày nào cũng ra đứng ở cổng học viện nhìn, thỉnh thoảng còn đi tìm ông già ta để hỏi xem có tin tức gì của ngươi hay không."

"Tại sao Noãn Quân tiến bộ nhanh như vậy?"

"Con bé nhanh trí hơn người, lại sinh ra cảm ứng với tượng chiến thần của học viện, cô bé đã giành giải quán quân trong cuộc diễn tập quân sự lần thứ 290!"

"4 năm tổ chức 1 lần, là học sinh cấp thấp nên áp lực sẽ nặng hơn học sinh cấp cao, muốn giành chiến thắng là điều khó tin."

"Không những thế, học viện chúng ta có các khóa học trải nghiệm, trong chiến đấu thực tế, cô bé đã dẫn đầu một nhóm nhỏ hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ tưởng như không ai có khả năng làm được, cho nên ta mới nói cô bé mang vinh dự về cho học viện, và trong quá trình này, cô bé cũng trưởng thành hơn."

"Tóm lại, cô bé có thể tốt nghiệp bất cứ lúc nào, các đạo sư hàng đầu của học viện đã không còn gì để dạy cho cô bé nữa rồi."

"Học viện trao cho cô bé danh hiệu: Đại đạo sư vinh quang!"

"Nếu ngươi mà còn không đến thì ta sẽ phái người tìm rồi, hoặc là sau này không bao giờ làm phiền đến ngươi một lần nào nữa, có rất nhiều thế lực ra giá trên trời để mua cô bé, nhưng giữa chúng ta có thỏa thuận nên ta mới không đưa ra thiên tài như vậy."

"Tất nhiên rồi, Thôi Noãn Quân sẽ không đồng ý đâu."

....

Chiếc xe ngựa cao quý dừng lại cạnh hồ ước nguyện, Sở U ngồi trong buồng xe nhìn ra cửa sổ nhìn thấy một đoàn người đi ra từ tòa nhà cổ.

Trong đó có 2 người vô cùng lóa mắt, đó là hai tinh linh mà lúc trước hắn mua về làm bạn với Thôi Noãn Quân.

Nhưng ánh mắt của Sở U chỉ nhìn về phía người phụ nữ, cô vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ khi mới đến nơi này học tập.

Vì vậy.... cực kỳ quen thuộc, nhưng cũng chạm đến nơi mềm mại của trái tim hắn.

Những người khác thì mặc những bộ quần áo xa hoa lộng lẫy của đại đạo sư vinh quang và học viện, họ đang đi tiễn cô.

Một lát sau, mấy người họ đến cạnh xe ngựa, Thôi Noãn Quân hơi cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào bên trong xe.

"Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây đi, ta tin Noãn Quân sẽ tỏa sáng, U Dạ đang ở bên trong rồi, cuối cùng ngươi cũng có thể gặp lại hắn...."

"Noãn Quân à, học viện Thần Chiến Tranh chính là ngôi nhà thứ 2 của ngươi, lúc nào chúng ta cũng hoan nghênh ngươi trở về."

Một con Diệu Linh mở cửa xe ra và mời Thôi Noãn Quân vào trong, nó làm công việc của người hầu khá tốt.

"Vậy thì xin chào và hẹn gặp lại ."

Sở U nghe thấy tiếng Thôi Noãn Quân tạm biệt mọi người, sau đó một bóng người màu đỏ bước vào trong buồng xe, và cuối cùng quỳ xuống thảm của xe, cúi đầu xuống giống như đang nhìn ngón chân của mình vậy.

Hai con tinh linh cũng đi vào trong, bọn chúng ngồi ở gần cửa xe sau đó đóng lại buồng và xe ngựa bắt đầu chạy.

Trong mắt Sở U, Thôi Noãn Quân đã không còn là người cấp 35 như lúc đầu mà là 11 sao cấp 100 rồi!

NPC anh hùng 11 sao cấp 100 !

Vẻ ngoài của Noãn Quân vẫn y như lúc ban đầu, không có gì thay đổi cả, hình như là cố ý làm như vậy, như là muốn cho mình không có ý nghĩ khác ấy....

Bộ dạng của Noãn Quân bây giờ như đang nói với hắn, cô không thay đổi.

Tuy nhiên, biểu hiện bây giờ của Noãn Quân làm lộ ra ý nghĩ của mình rồi? !

Lúc này, không khí bên cạnh Sở U dao động, sau đó một con hồ ly nhỏ màu đen có vết bớt hoa màu đỏ trên 10 cái đuôi dùng ánh mắt lười nhác nhìn xung quanh.

Hắn khẽ đẩy mông con hồ ly nhỏ khiến nó đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu lại nhìn Sở U với ý nghĩ muốn giết người.

Rót vào 10 nghìn giá trị số mệnh!

Hệ thống: Bạn đã mở khóa phong ấn đầu tiên cho Thần Sủng Hồng Lâu Nhi! Thần Sủng Hồng Lâu Nhi đang tự chữa trị chấn thương nào đó trong nội tạng!

"Ô ~~" Sau đó nó rên lên một tiếng, con hồ ly nhỏ 10 đuôi không còn dữ tợn nữa, nó nhảy ra khỏi chỗ ngồi và nhẹ nhàng đến bên cạnh Thôi Noãn Quân, sau đó dụi đám lông mềm trên người vào bàn tay của cô.

"Noãn Quân, tên nó là Hồng Lâu Nhi, ngươi có thích không?"

Thôi Noãn Quân nhẹ nhàng ôm hồ ly nhỏ, vẻ mặt thiếu nữ; đồng thời cô cũng không trả lời Sở U mà chỉ dùng khuôn mặt nhỏ cọ lên những chiếc đuôi hồ ly mềm mại, dường như cả đã có linh cảm tương thông với nhau, hai bên đều vô cùng thích nhau.

Không hiểu vì sao lại bật cười, đứng dậy đi đến bên cạnh đối phương và ngồi trên thảm, buồng xe ngựa của hoàng gia vừa xa hoa vừa rộng rãi hơn nhiều so với xe ngựa bình thường.

"Tiểu Quân, ta biết ngươi đang giận ta, ta chỉ muốn nói thật sự rất xin lỗi, ta đến muộn rồi."

Thôi Noãn Quân lắc đầu, lúc này Sở U nhìn thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, rơi xuống người con hồ ly nhỏ 10 đuôi, hồ ly nhỏ vươn đầu lưỡi mon mềm khẽ liễm khuôn mặt cô gái.

"Noãn Quân không tức giận, ta rất vui vì ngươi đã đến đón Noãn Quân về nhà ."

Mặc dù không nhìn thấy gương mặt của Thôi Noãn Quân, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy khóe miệng đối phương đang nhếch lên, cố gắng mỉm cười; tuy nhiên nước mắt cứ tuôn ra như mưa .....

"Đây là .... Đây là ngôi nhà duy nhất của ta ." Khi cô nói ra từ cuối cùng, giọng điệu trở nên chua xót và buồn bã.

"Sao vậy?" Sở U đã nhận ra được trong lời nói của Tiểu Quân có chuyện gì đó, đồng thời cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó.

"Nhà họ Thôi đã bị chém đầu cả rồi, cha đã chết, mẹ cũng chết, tất cả đều chết hết, nhà họ Thôi bây giờ chỉ còn lại mình ta...." Nỗi buồn lan ra, giọng nói run run như tiếng khóc than nức nở, tuy nhiên cơ thể yếu ớt của Thôi Noãn Quân đang run rẩy nghiêm trọng.

Mà Sở U chợt nhớ tới mình đã từng nhận được thư của Đại Tư Mã Thôi Vân.

Nhà của Đại Tư Mã rơi vào kết cục như vậy cũng có liên quan đến hắn, khó mà tránh được, ai cũng biết nhà họ Thôi ủng hộ U Dạ!...===========================================

Bình Luận (0)
Comment