Thiên Thế, Huyễn giới cuối cùng.
Đây là ‘cổng Tiên’ danh xưng bởi tài liệu mới nhất ‘Hoàng hôn của Chư Thần’!
Trong miệng của các dân địa phương, nó có một tên gọi khác: Cánh cửa số mệnh.
Theo nhà khai phá ‘Quốc sư’ của Thiên Thế, trong Huyễn giới cuối cùng, mật mã nguồn của bộ não Thiên Thế được giấu ở đây.
Quốc sư từng nói qua, trong Huyễn giới cuối cùng có 10 BOSS tối thượng canh giữ nơi này, điều kiện để vào đây là người chơi phải đạt tới cấp tối đa 200.
Để lấy được mật mã nguồn thì nhất định phải tiêu diệt 10 BOSS cuối này
Vậy, trong Huyễn giới có thật sự có 10 BOSS?!
Có, tất nhiên là có, chỉ là
Huyễn giới cuối cùng cũng không phải là hư vô, cũng không phải là mảnh bóng tối, ngược lại có 7 màu, trong đó lấy màu trắng làm chủ đạo.
Không biết nơi này lớn đến mức nào, không thể nhìn thấy giới hạn, thứ duy nhất có thể được dùng làm tài liệu tham khảo là 10 BOSS cuối cùng, nhưng mà tất cả chúng đều chết hết rồi!
Một chiếc quan tài bằng đồng khổng lồ được kéo bởi chín con rồng thật. Nếu mỗi con rồng thật được thả vào Thiên Thế, thì sẽ thấy rồng thật này vô cùng lớn, một móng vuốt của nó dường như có thể chà đạp thành phố trung tâm Hoa Hạ!
Có thể tưởng tượng được toàn bộ cơ thể rồng khổng lồ như thế nào, đây mới chỉ là một trong số chúng, rõ ràng nếu 9 con rồng thật ở cùng một chỗ thì cực kì khổng lồ, chưa kể đến chiếc quan tài bằng đồng còn lớn hơn cả chúng!
Cửu Long kéo quan tài, chỉ có một BOSS thật trong 10 BOSS cuối cùng, chín con rồng thật đều đã chết, thân thể hơi thối rữa. Một số con rồng thật thậm chí không có đầu rồng. Còn chiếc quan tài bằng đồng khổng lồ thì chỉ còn lại một nửa nắp quan tài. Nửa còn lại không biết đã đi đâu, chiếc quan tài khổng lồ bằng đồng đầy vết nứt, một bàn tay to lớn yếu ớt rơi ra khỏi quan tài, hiển nhiên chủ nhân trong quan tài đã chết.
Thể tích khổng lồ như vậy, nhưng ở trong này chỉ giống như một điểm đen!
Về phần 9 BOSS cuối cùng khác, cái kết giống nhau, đều đã chết, thân thể cũng rất lớn, nhưng ở trong không gian của Huyễn giới cuối cùng thì chúng cũng không là gì cả! Cũng giống như các thiên hà trong vũ trụ.
Có vẻ như Huyễn giới cuối cùng ngay từ đầu không phải hình dạng như thế này, cái chết của 10 BOSS cuối cùng cho thấy đã có một trận chiến khốc liệt ở đây.
Cuộc chiến đã dẫn đến sự hình thành của một khung cảnh hỗn loạn đầy màu sắc trong Huyễn giới cuối cùng.
Phải nói rằng điều dễ thấy nhất ở đây không phải là 10 xác chết BOSS khổng lồ, mà là một mặt trời.
Đó là một mặt trời màu đen!
Có thể nhìn thấy phông nền của mặt trời đen là một mảng màu trắng, vì vậy nó đặc biệt dễ thấy!
Bề mặt của mặt trời đen có những đốm sáng, xung quanh nó chứa rất nhiều bức xạ.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy có một bóng xám lơ lửng ở một khoảng cách nhất định với mặt trời đen.
Người này là Khôi Hậu!
Nàng đang ở trung tâm của mặt trời đen.
Chiếc áo choàng xám của Khôi Hậu bay trong gió, mái tóc đen bồng bềnh.
Vẻ mặt của nàng xuất hiện một chút tính người hiếm thấy, nàng hơi cau mày, vẻ mặt hơi nghiêm nghị, đôi mắt của nàng dán chặt vào mặt trời đen.
Môi trường xung quanh cũng tương tự không có tiếng động gì, làm cho người khác tuyệt đối yên tĩnh.
Vào lúc gần hết giờ, vẻ mặt của Khôi Hậu thay đổi, trở nên có chút kỳ quái chứ không phải nghiêm túc hơn, nàng thậm chí còn hơi nghiêng đầu, nhìn cũng không chớp mắt.
Sau đó, một âm thanh kỳ lạ chỉ có Khôi Hậu mới có thể nghe thấy vang lên từ mặt trời đen.
Lúc này, mọi người cho rằng mặt trời đen không phải mặt trời, mà giống như lỗ đen hơn! Vì làm sao mặt trời có thể phát ra âm thanh chứ?!
Nhưng tại sao lại có bức xạ bùng phát trên bề mặt của lỗ đen?!
Âm thanh ‘lách tách lách tách’ giống như một làn sóng siêu âm từ một loại sinh vật nào đó.
Sau đó làn sóng âm thanh kỳ dị này biến mất, nhưng lỗ đen giống như mặt trời đen vẫn xuất hiện ở đó, không có gì thay đổi.
Về việc 10 BOSS chết như thế nào, câu trả lời đã rất rõ ràng.
Kẻ sát nhân đã giết họ chính là Khôi Hậu!
Sở U quyết định chuyển nhà đến thành phố Thiên Á đồng nghĩa với việc hắn đã từ bỏ rất nhiều thứ.
Ví dụ, các mối quan hệ cá nhân, sau khi rời đi, sẽ không thể nhìn thấy Lưu Nhị, Sở Thần Vi, Cung Trẫm, Thanh Đăng Ngưng Đỗ Na, mấy nhân vật Đảng Thái Tử, cũng mất đi cơ hội kết bạn với các Đảng Thái Tử mạnh hơn.
Nói một cách chính xác, bản thân Sở U cũng là một Đảng Thái Tử, nhưng lại không thuộc về những nhân vật cốt cán hay thậm chí là những thành viên quan trọng của vòng luẩn quẩn này, nguyên nhân là bởi vì hắn rời xa giới xã hội hàng đầu này, hắn chỉ có thể được tính như một Đảng Thái Tử bên lề mà thôi.
Chẳng hạn, vì ở xa trụ sở của tập đoàn Thiên Sở nên một số kế hoạch chiến lược của tập đoàn cũng bị hắn giảm bớt, nếu tiếp tục mở rộng mà không thu hẹp thì sẽ có thêm nhiều việc cần đến sự hiện diện của hắn, điều này trái ngược với những gì hắn muốn làm hiện tại.
Một ví dụ khác là kẻ thù, phải biết rằng trụ sở tập đoàn của nhà họ Phương cùng với trụ sở tập đoàn của nhà họ Hoàng cũng ở Viễn Kinh.
Cung điện có bánh khởi hành, nó đang chở một nhóm người trẻ tuổi hướng về nơi có khí hậu ấm hơn.
Thành phố Viễn Kinh đã bị bao phủ bởi tuyết dày, chỉ là trong tuyết này có chứa các chất độc hại có hại cho con người.
Mưa và tuyết khiến đường rất trơn, trời âm u, chiếc RV đang chạy chậm trong đám đông.
“Chỉ cần rời khỏi thành phố là được rồi, ôi, bây giờ chỗ nào cũng bị chặn.” Chu Chỉ Quân vừa nói vừa ngồi trên sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười.
Nhiệt độ bên trong RV rất ấm, thậm chí còn nóng, các cô gái còn cởi áo khoác ra.
Điều kiện của RV các cô đều đã quan sát qua rồi, theo kết quả hội ý tạm thời của mọi người thì: Bảo Nhi, Lâm Lạc Nhi, Triệu Phi Phi ngủ trong phòng ngủ chính, Chu Chỉ Quân và Đạm Đài Tĩnh Ninh ngủ trên một chiếc giường tạm đơn giản, giống như ghế nằm.
Còn Sở U, ngủ trong cabin trò chơi, hoặc trên ghế sô pha trong phòng khách, hoặc trên ghế nằm, hoặc thậm chí là trên đài quan sát phía trước ô tô, có một tấm kính cong lớn, nơi đó có thể ngồi và ngắm cảnh dọc theo đường đi, kính thậm chí còn có chức năng xem video, là nơi có tầm nhìn rộng nhất, dù sao thì ngủ chỗ nào hắn cũng vui vẻ.
Đối với mọi người, Đạm Đài Tĩnh Ninh chắc chắn là một người xa lạ.
Sở U nói là nhà nghiên cứu khoa học đặc biệt của tập đoàn Thiên Sở, nhưng Lâm Lạc Nhi và Triệu Phi Phi đã biết danh tính khác của Đạm Đài Tĩnh Ninh, đó là Không Một Hai Ba Bốn!
Tại sao muốn mang theo một cô gái khuyết tật? Sở U giải thích rằng có một cơ sở nghiên cứu khoa học ở biệt thự trang viên Thiên Á nên bên đó rất cần cô gái này, nghe xong hai người hơi sốc, Thiên Á có một căn cứ nhưng bọn họ không nghe Sở U nhắc tới.
Sau khi lái xe nửa giờ, Sở U dùng sức mạnh ý chí thôi miên Chu Chỉ Quân.
Bây giờ, những người mở mắt đều là những người đã biết nhau.
Triệu Phi Phi uống một hớp sâm panh, lúc này mới nói: “Cậu chủ, ngay cả em cũng không hiểu công hội Tiên của chúng ta cất giấu bao nhiêu sức mạnh kinh dị, anh có thể cho mọi người biết được không? Ngoài ra còn có bản tư liệu mới nhất xuất hiện sau cuộc chiến giữa anh và đám dân bản địa, một số người trên diễn đàn nghi ngờ rằng anh thúc đẩy tiến độ trò chơi.”
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Nói thật cho anh biết, em đã không thể khống chế hướng đi của công hội Tiên nữa rồi, cho nên anh biết đấy, em đang làm một chuyện mà em cho là có ý nghĩa.” Những lời này của Triệu Phi Phi thật ra chính là đang nói đến chuyện kẻ thù của bản thân.
Sở U khẽ mỉm cười, suy nghĩ rồi châm điếu thuốc: “Trong tay anh có 14 dân bản địa đại viên mãn 12 sao, trong đó có 9 người dùng được, còn 5 người trạng thái không bình thường, cần ít nhất 500 triệu đồng vàng mới có thể sống lại, phải biết rằng 12 sao Sí Thiên Sứ rất mạnh, họ mạnh hơn em rất nhiều.”
“Tổng số 12 sao đã lên tới 16 người! Công hội Tiên của chúng ta có 16 dân bản địa 12 sao bao phủ.”
Nghe thấy những gì Sở U nói, Triệu Phi Phi, Lâm Lạc Nhi và Đạm Đài Tĩnh Ninh đều mở to mắt, chỉ có Bảo Nhi có chút hụt hẫng.
“Bây giờ tôi có một ý tưởng, đó là sau khi chúng ta online, tôi sẽ giao cho mỗi người một người 12 sao đại viên mãn, yêu cầu bọn họ đưa các cô đi, mấy người có thể gia nhập Đạo thống cấm bí mật như vậy thăng cấp cũng nhanh.”
“Vậy anh định làm gì với bản tư liệu mới nhất?”
“Rõ ràng, trình độ người chơi ít nhất phải là cấp tối đa 200, trò chơi này hơi dị thường, còn có thể làm người tiến hoá.” Nói đến đây, Sở U nhìn một chút vẻ mặt của Bảo Nhi.