Chỉ thấy Sở U đặt tay lên bờ vai mỏng manh của Minh Nhi. Ngay sau đó, cả hai biến mất.
Nơi xuất hiện là trên sân thượng của cung điện Âm Thiên.
“Ngẩng đầu lên nhìn ta."
Minh Nhi thận trọng ngẩng đầu nhìn hắn. Mà ánh mắt sáng ngời có thần của hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng. Ngay lập tức, lòng nàng đột nhiên hoảng sợ, tiếp tục cúi đầu.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay ngăn cằm Minh Nhi, không cho nàng cúi đầu xuống.
Theo bản năng, Minh Nhi lại nhìn Sở U. Đầu nàng được bàn tay to của đối phương hơi nâng lên.
Cả người Minh Nhi như căng ra, không dám nhúc nhích. Dù Sở U không có dùng sức để khống chế nàng nhưng hai người, một lớn một nhỏ, vẫn duy trì tư thế này.
Trên mặt Sở U thoáng hiện một nụ cười, "Cảm giác nói cho ta biết, ngươi không hận ta. Cảm giác của ta có đúng không?"
Sở U có cảm giác Minh Nhi không hề hận hắn. Nguồn gốc của cảm giác này là do trong ánh mắt đang nhìn hắn của đối phương không hề có hận thù.
“Ta… ta không biết.” Tiếng của Minh Nhi rất nhỏ, nhưng rất êm tai, ánh mắt nàng hơi lúng túng.
“Vậy thì đúng rồi, ngươi có thể cho ta biết tại sao lại như vậy không?” Sở U không có buông tay, vẫn giữ nguyên hành động này. Đồng thời, hắn nói một cách chắn chắn vì hắn tin vào cảm giác của hắn. Cảm giác đó chính là sức mạnh ý nghĩ.
Hắn cũng không muốn dùng sức mạnh ý nghĩ để kiểm tra trí nhớ của đối phương. Bởi vì đối phương là vật thí nghiệm đầu tiên, có giá trị lớn, không thể chấp nhận sai sót.
Minh Nhi thật sự không dám nhìn thẳng vào chàng trai, đôi mắt sáng ngời hơi nhìn sang một bên, "Bởi vì không có cảm tình."
"Không hề có hạnh phúc, chỉ có bị ghét bỏ và đau đớn."
“Theo trí nhớ của ngươi thì chắc cũng từng nghĩ qua rốt cuộc bản chất của thế giới này là gì, đúng không?” Khuôn mặt Sở U lộ ra vẻ tự tin.
"Bản chất?"
"Nói cho đúng là ngươi có từng nghi ngờ thế giới ngươi đang sống không? Ngươi cho rằng thế giới này là thật hay giả."
Câu hỏi này dường như chạm đến trái tim Minh Nhi, đôi mắt sáng của nàng nhìn chàng trai. Ngay sau đó, trong mắt nàng lóe lên tia sáng.
Khi vẻ sáng tỏ được lộ ra, nét cười trên khuôn mặt của Sở U càng đậm hơn vì hắn đã biết câu trả lời.
Lúc này, bàn tay to đang nắm cằm của đối phương buông xuống.
"Bởi vì thấy người chơi chúng ta xuất hiện, ngươi mới chắc chắn thực ra thế giới này là giả."
Nghe thấy câu nói của chàng trai, Minh Nhi lộ rõ vẻ buồn bã và cô độc trên khuôn mặt, "Tại sao ta lại nhận ra được vấn đề này, vả lại…” Nói đến đây, Minh Nhi lắc nhẹ đầu "… Vả lại còn không rút ra được.
"Đối với kiểu người như các ngươi mà nói thì cứ luôn nghĩ về chuyện này. Ta thấy được điều này ở Tiểu Quân."
"Ngươi có muốn xem rốt cuộc thế giới của ngươi giả như thế nào không? Ngươi đã gặp qua những người chơi khác chưa?"
"Ta từng thấy một vài người, biết bọn họ được gọi là người tu đạo. Thế giới này giả như thế nào? Ta… Ta không biết."
"Muốn đi xem không?"
Minh Nhi lại nhìn Sở U. Mà lần này, nàng nhìn Sở U rất lâu.
Chỉ thấy lúc này, ánh mắt Minh Nhi hiện ra vẻ kiên định, đáp án đã rõ ràng, "Ta muốn đi xem."
“Vậy được! Chúng ta hãy ký khế ước linh hồn, ta sẽ dẫn ngươi đi xem.” Nói xong, Sở U đặt tay lên vai Minh Nhi.
Sau đó, NPC anh hùng của Sở U có thêm một người nữa, chính là tiểu công chúa trước mặt, Minh Nhi. Nàng không có tên đầy đủ. Tiểu công chúa chưa thành niên thì chưa có tên chính thức. Bình thường, trong cung đều gọi nàng là công chúa Minh Nhi, hay thất công chúa.
"Trong mắt ta, tất cả năng lực cá nhân của ngươi đều đã được trị số hóa một cách cụ thể. Đây là bước đầu tiên."
Chỉ thấy từ trong túi đeo, Sở U lấy ra một bộ trang phục nữ không có cấp bậc. Rốt cuộc là vật này ở đâu ra? Cái này chính Sở U cũng không biết. Có lẽ là từ trận chiến ở Wuba Xiuranta, có lẽ là từ trận chiến công hội sư đoàn Đông Doanh, hoặc tiểu tỷ tỷ nào đó đã giết BOSS nên lấy được không gian lưu trữ của đối phương, v.v.
"Nó khác với y phục của thời đại này. Ta cho ngươi, ngươi mặc vào đi."
Minh Nhi khẽ cúi đầu tiếp nhận trang phục nữ, khuôn mặt hơi đỏ lên vì phải cởi quần áo để thay đổi trang phục.
"Trong mắt ta, ngươi chính là một chỉ số. Không cần phải xấu hổ. Cởi ra rồi mặc vào đi."
"Hả!" Sau khi Minh Nhi nhẹ nhàng đáp lại, nàng dùng bàn tay nhỏ bé cởi bỏ quần áo, đó là một bộ đồ cung đình rất đẹp.
Khi nàng cởi bỏ bộ đồ cung đình, cái yếm đó bắt mắt của nàng lộ ra.
Thật dễ thương!
Có một vẻ khen ngợi trong mắt Sở U. Điểm thiếu sót duy nhất là đối phương vẫn còn mặc một chiếc quần dài nhỏ.
Lúc này khuôn mặt của Minh Nhi thật sự đỏ bừng. Sắc mặt này thật sự khiến người ta không nhịn được mà ôm nàng vào lòng.
Chỉ một lát sau, Minh Nhi đã mặc xong trang phục mà Sở U đưa cho nàng. Đó là quần áo nữ thời nay: quần jean, áo phông và giày thể thao.
"Đẹp lắm, đây là bước thứ hai, đi thôi."
Nói xong, hắn nắm tay Minh Nhi biến mất ngay tại đây.
Sau đó, cả hai cùng xuất hiện trong thành phố trung tâm của Hoa Hạ. Lúc này, Sở U cũng thay trang phục. Một lớn một nhỏ xuất hiện trong nhóm người chơi.
"Những người mà ngươi nhìn thấy đều là người chơi. Họ đều đến từ thế giới thực giống như ta."
"Thế giới thực là gì? Chính là bất kỳ người nào trong chúng ta đến đây thì đều có thân thể bất tử!"