"Đi vào đường quốc lộ này, cuối đường sẽ đến nhà của anh." Sở U nói vô cùng tự nhiên, trên tay cầm cái nĩa tinh xảo, cắm một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Sở U thản nhiên thoáng nhìn bên ngoài, đặc biệt khi đối diện cậu bé Sở U 14 tuổi xuất hiện trên biển quảng cáo, trong mắt hắn hiện lên vẻ khó tả.
Sự thay đổi của hai người thực sự quá lớn!
Biển quảng cáo này được treo lên từ lúc đó, cách hiện tại đã được 7 năm!
Thời gian 7 năm, tất cả biển quảng cáo trên đường quốc lộ này chưa từng được thay mới, giống như ngụ ý trong câu quảng cáo trên tấm biển, “Nơi đây chính là trang viên của tôi, nhà của tôi. Hoan nghênh đến với trang viên của tôi.”
"Hình như đường quốc lộ này chỉ thông đến nhà của anh thì phải?" Bảo Nhi quay đầu lại, ánh mắt sáng trong suốt nhìn Sở U nói.
"Ừm, không có ngã rẽ. Bắt đầu vào con đường quốc lộ này thì tất cả đất ven đường đều là của anh."
Kiếp trước, trang viên này thuộc danh nghĩa của tập đoàn Thiên Sở, không phải của Sở U. Nhưng bây giờ ở kiếp này, trang viên đã thuộc sở hữu của cá nhân Sở U.
Dưới thời kỳ của tập đoàn Thiên Sở, trang viên này dùng cho khách du lịch, là một trang viên nghỉ dưỡng mùa hè cao cấp!
Nếu Sở U thất bại trong “Thiên Thế”, đồng thời khủng hoảng tài chính càn quét thế giới, cũng không làm khó được hắn. Diện tích trang viên rộng mênh mông, trong khi giá trị mỗi tấc đất của thành phố Thiên Á đều có thể so với giá nhà có vị trí tốt tại thành phố cấp một.
Tuy nhiên, đa số thời điểm dù có tiền cũng không mua được, nhất là đất bên trong trang viên thức, đã khó lại thêm khó!
"Woah~" Nghe Sở U nói vậy, tất cả mọi người trong xe dã ngoại đều cực kỳ kinh ngạc, nhìn về phía Sở U với ánh mắt khác thường, bởi vì phạm vi mảnh đất này thật sự quá lớn.
Lúc này, Bảo Nhi bất chợt nhìn thấy gì đó, ánh mắt xuất hiện vẻ hưng phấn. Cô chỉ tay ra bên ngoài nói: "Mau nhìn kìa! Sở U, đó có phải là nơi ở của anh không?"
Tất cả mọi người nhìn theo hướng ngón tay Bảo Nhi chỉ. Đó là một tòa nhà màu trắng ẩn giữa đám rừng rậm rạp, trắng đến nỗi gần như không nhiễm bụi trần. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này trông nó lại rất bình thường. Đồng thời, có thể thấy cách tòa nhà không xa có một hàng rào lưới rất cao, hàng rào dài đến nỗi không nhìn thấy điểm cuối.
Sở U nhớ lại, sau đó nói: "Không phải, hình như là kho hàng, cụ thể là gì anh cũng nhớ nữa, tóm lại là không phải chỗ ở."
"Nơi anh ở gần bờ biển, có bờ cát, hơn nữa rất lớn!"
"Woah " Trong xe lại vang lên tiếng kinh ngạc.
Khi xe dã ngoại đi qua một sườn núi nhỏ, đập vào mắt mọi người là một khoảng trống, phía xa là biển rộng mênh mông vô bờ, là bầu trời xanh bao la, tầm mắt không có bất cứ vật ngăn cản nào!
Đồng thời, mọi người cũng lờ mờ nhìn thấy toàn bộ căn nhà cao lớn. Nó tổng cộng có ba tầng, phía đông có bốn tầng. Căn nhà theo hình dạng bán mở, càng lại gần liền có thể nhìn thấy bể bơi công nghệ, hơn nữa không chỉ có một cái.
Bây giờ đang là ban ngày, nếu là buổi tối thì nơi đây tuyệt đối sẽ cực kỳ tráng lệ.
Cuối cùng, xe dã ngoại đi tới trước cổng trang viên. Cổng được điều khiển bởi trí thông minh nhân tạo, giờ phút này đang từ từ mở ra một cách tự động.
Sau khi xe đi vào, có thể nhìn thấy những bãi cỏ bằng phẳng, không có một gốc cỏ dại, giống như thường xuyên có người chăm sóc cây cỏ nơi đây.
Bên trong trang viên cực kỳ rộng, không chỉ có một tòa nhà, có thể nhìn thấy có đến ba tòa nhà lớn độc lập nhau. Tuy nhiên, trong đó có một tòa nhà ở khá xa, đứng từ đây chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nó, xung quanh nó là rừng cây nhiệt đới rậm rạp.
Thay đổi hơi nhiều! Đây là cảm giác của Sở U. Trang viên này so với ấn tượng của hắn quả thật đã thay đổi quá nhiều.
Cuối cùng, xe dã ngoại dừng lại trước tòa nhà lớn nhất mà mọi người đã nhìn thấy trước đó.
Trong xe dã ngoại vang lên tiếng trí thông minh nhân tạo: "Đã đến điểm cuối. Kết thúc hướng dẫn lần này, hoan nghênh đến ‘trang viên U’!"
Trang viên U? Nghe thấy tên đó, Sở U khẽ cười, ngay cả tên cũng thay đổi. Trước kia nơi đây không gọi là trang viên U, mà là trang viên nghỉ dưỡng mùa hè Thiên Sở!
"Tới rồi! Tới rồi! Đã lâu rồi anh chưa tới đây. Chờ anh mở hệ thống trí thông minh nhân tạo của công ty, để nó dẫn đường." Hắn vừa nói vừa mở di động, đồng thời đi vào trong chuẩn gọi Đạm Đài Tĩnh Ninh. Sở U đương nhiên biết đối phương đã tỉnh, vậy nên khi vào phòng ngủ hắn liền nhìn thấy Đạm Đài Tĩnh Ninh đã ngồi dậy, mắt nhìn ra ngoài.
"Tĩnh Ninh, để tôi bế cô xuống xe."
"Sau nay chúng ta sẽ sống ở đây sao?"
"Có thể xem là vậy. Ở đây, chân của cô sẽ được chữa khỏi. Được rồi, ôm tôi." Kỳ thật, Sở U hoàn toàn có thể dùng sức mạnh ý nghĩ khiến đối phương bay lơ lửng, điều khiển để cô ngồi lên xe lăn, nhưng hắn không làm vậy. Trong “Thiên Thế” hắn đã tập thành thói quen!
Ngoại trừ thời khắc quan trọng mới dùng sức mạnh ý nghĩ, tình hình hiện tại hoàn toàn có thể dùng thể lực, vì sao lại phải tiêu hao sức mạnh ý nghĩ chứ? Có phải do sức mạnh ý nghĩ khôi phục rất nhanh không?!
Kết quả là gì? Khi Sở U vươn hai tay ra, ánh mắt hắn thầm thay đổi, khẽ hô một tiếng không ổn, bởi vì tim bỗng đập nhanh bất thường.
Khi Đạm Đài Tĩnh Ninh đáp lại, dựa cả người vào người hắn, mùi hương cơ thể trên người cô gái được hắn hít vào, hạ thân vậy mà lại… căng ra!
Ôm lấy cơ thể Đạm Đài Tĩnh Ninh, bị tâm tình ảnh hưởng, Sở U ôm chặt hơn, dường như muốn dính cả người đối phương vào người mình mới đã nghiền.
Đạm Đài Tĩnh Ninh đương nhiên cảm nhận được sự dị thường này, nhưng ngay từ đầu cô đã không để ý. Cho đến khi bàn tay to của đối phương nâng mông cô lên, đồng thời cảm nhận sự vuốt ve từ bàn tay đó, cô mới ý thức được sự dị thường!