“Không phải nói rồi sao, thành đồ đần rồi.”
“Hả? Sư phụ nói thật đấy à?”
“Đương nhiên, bây giờ trong cái đầu ngu ngốc của cậu ta đều là hồ dán.”
….
Xe không chạy vào cổng trang viên biệt thự, mà tiếp tục đi trên con đường lớn, cuối cùng đi vào trang viên biệt thự qua một cánh cửa nhỏ khác.
Diệu Cửu Nhi tò mò nhìn mọi thứ ở đây.
Con đường cửa sau này yên tĩnh, hai bên có cây cao, kéo dài đến tận cùng.
Ở cuối là một ngôi biệt thự nhỏ kiểu phương Tây màu trắng nhưng trông hơi tồi tàn, những cây dây leo và cây xanh phủ dày đặc trên mái hiên và tường ngoài.
Khi xe càng ngày càng gần biệt thự, Diệu Cửu Nhi rõ ràng đã thấy thứ gì đó, kinh ngạc nói với Sở U: “A, bên đó có người kìa sư phụ.”
Diệu Cửu Nhi nói đúng, quả nhiên có một người đứng ở cửa.
Người này vừa trở lại: Là Nami Sato!
Đừng hỏi làm thế nào Nami tìm thấy nơi này, với sự phối hợp của Hồng Hậu, cùng với bản năng, cô ấy có thể tìm thấy vị trí của Sở U.
Lúc này Nami đang mặc bộ đồ thủy thủ màu tím mùa hè,
Tóc không nhuộm hay duỗi thẳng, trên mặt không trang điểm, cả người rất tự nhiên, khi nhìn thấy phương tiện đi tới, nó liền mỉm cười, trên mặt lộ ra một cái răng khểnh nhỏ xinh xắn.
Nhìn vẻ mặt của nó, ai không biết đều nghĩ đây là một nữ sinh tiểu học trong sáng và xinh đẹp, một cô gái xinh đẹp ngây thơ như vậy nhưng thân phận thật sự lại là một người nhân bản mạnh mẽ cấp quân đội, trên tay nhuốm đầy máu và mạng người!
“À, tôi thấy rồi, cô ấy đã trở lại, haha.” Khi đang đi trên đường, Sở U biết được tin tức từ Hồng Hậu, biết được Nami đang ở đây.
“Là ai vậy sư phụ.” Diệu Cửu Nhi nãy giờ nhìn Sở U, cô luôn nói nhỏ nhẹ, nhã nhặn, cực kỳ nghe lời.
“Nhân viên cấp dưới.” Sở U cười thần bí.
“Cũng là người tiến hoá sao.”
“Gần giống vậy, năng lực rất mạnh.”
Nami có một điểm hạn chế, đó là cô ấy không thể đến “Thiên Thế” được, đây là đặc điểm chung của những người nhân bản.
Lúc này xe đến biệt thự nhỏ mới dừng lại, Sở U xuống xe chuẩn bị đi tới trước mặt Nami, Nami cúi đầu, giọng nói tràn đầy vui mừng: “Tham kiến chủ nhân.”
Có thể thấy Nami hoàn toàn không để ý đến Diệu Cửu Nhi, dường như trong mắt cô chỉ có mình Sở U.
“Cô ấy nói tiếng Nhật Bản? Là người Nhật sao?” Diệu Cửu Nhi không hiểu tiếng Nhật, ánh mắt kinh ngạc, su phụ còn có cấp dưới là người Nhật tiến hoá?!
"Ừ, để tôi giới thiệu hai người với nhau. Tương lai hai người có thể là đồng nghiệp, mà này Cửu Nhi, Nami vừa nói gì vậy?”
Diệu Cửu Nhi: “Cô ấy nói, tham kiến sư phụ.” Diệu Cửu Nhi lúc này mới cảm thấy kì lạ, làm sao mà hai người có thể quen nhau trong khi bất đồng ngôn ngữ như này chứ?! Hơn nữa nhìn thì có vẻ như Nami rất sùng bái sư phụ.
Lúc này, Nami nói bằng một thứ tiếng Trung mới: “Tôi mới bắt đầu học gần đây.”
“Nami càng ngày càng thông minh.”
Một cuộc nói chuyện vừa hoà hợp vừa gượng gạo, cả ba cùng bước vào căn biệt thự nhỏ.
“Nami, cô ở đây chờ tôi.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Sư phụ, cấp dưới đều gọi sư phụ là chủ nhân hả?”
“Ha ha, giống như em, bọn họ cứ tuỳ tiện gọi thôi.” Đối với việc mọi người gọi mình như thế nào, Sở U cũng lười sửa, cứ để họ gọi thế.
Sau đó Sở U đưa Diệu Cửu Nhi tới căn cứ dưới lòng đất, tại đây Diệu Cửu Nhi thực sự được mở mang tầm mắt, trong lòng thầm thở dài sư phụ thực lực mạnh như vậy!
“Ở đây em sẽ gặp lại một người bạn cũ.” Sở U vừa đi vừa nói.
Từ lối đi của biệt thự nhỏ đi thẳng đến căn cứ dưới lòng đất, chỉ có một lối đi duy nhất là tới phòng khách, nó sẽ không dẫn vào các phòng ban khác, nhưng có cửa ẩn dẫn đến các phòng ban khác.
“Bạn cũ?” Diệu Cửu Nhi nghĩ đến Không Một Hai Ba Bốn.
Sau đó hai người tiến vào một gian phòng, ngay khi cửa bị đẩy ra, Diệu Cửu Nhi cảm giác được sức nặng của cánh cửa.
Có một cabin trò chơi đang hoạt động, một chiếc xe lăn bên cạnh, căn phòng này hơi nhỏ nhưng có đầy đủ các thiết bị cần thiết.
Sở U trực tiếp ấn vào nút cưỡng chế, hắn biết hiện tại ở “Thiên Thế” chẳng có gì quan trọng, từ khi hạ bệ pháo đài thống trị Bắc Mỹ, hắn không giao bất cứ nhiệm vụ gì cho cấp dưới nữa.
Tình huống hiện tại của Sở U thật ra là chờ mấy đứa bé thí nghiệm lớn lên đủ một tháng, sau một tháng tình hình sẽ khác.
Nhưng hiện tại, tiến vào “Thiên Thế” thật sự không có gì vội vàng.
Cabin trò chơi mở ra, nhưng lúc mở ra, hai mắt Sở U híp lại, bởi vì có hai “dây nhỏ” gần như không nhìn thấy bằng mắt thường từ đây bắn ra, một trong số đó trói chặt cổ tay Diệu Cửu Nhi.
Nhưng nhìn phản ứng của Diệu Cửu Nhi, cô ấy dường như không nhận ra.
Và tất nhiên một đường dây nhỏ khác đã bắn về phía hắn, nhưng nó đã bị sức mạnh ý nghĩ chặn lại.
Những sợi chỉ mỏng này cực kỳ dẻo và dai, Sở U biết, sợi chỉ mỏng này cũng có khả năng ‘cắt’!