Bây giờ chỉ cần nội tâm Đạm Đài Tĩnh Ninh thay đổi thì cổ tay của Diệu Cửu Nhi được cắt cực kỳ gọn gàng!
Vào lúc này, cabin trò chơi mới mở ra một phần ba, có vẻ như chủ nhân của sợi tơ mỏng đã từng cảm nhận được đặc điểm sức mạnh ý nghĩ của Sở U, khi biết là người nhà, hai sợi tơ mỏng lặng lẽ nhanh chóng rút vào trong.
Sau đó Sở U và Diệu Cửu Nhi nhìn thấy Đạm Đài Tĩnh Ninh đang nằm bên trong, mở to mắt nhìn họ.
Đạm Đài Tĩnh Ninh ngồi dậy, nhưng vẫn không thể đứng dậy như người bình thường được.
“Tiểu Tứ, người bên cạnh tôi cô cũng quen, là Diệu Cửu Nhi, còn đây là Không Một Hai Ba Bốn.” Sở U giới thiệu tại chỗ.
Trong khi nói, Đạm Đài Tĩnh Ninh và Diệu Cửu Nhi nhìn nhau.
Sở U nói xong, Đạm Đài Tĩnh Ninh sững sốt một chút sau đó bình tĩnh cười với Diệu Cửu Nhi, nhìn về phía Sở U duỗi tay ra, ý tứ rất rõ ràng, chính là: ôm tôi!
“Bế tôi!”
Sau khi nói xong, đôi môi mỏng và nhỏ của Đạm Đài Tĩnh Ninh hơi mím lại, trong lòng Diệu Cửu Nhi khẽ động sau khi nhìn thấy điều đó, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Đạm Đài Tĩnh Ninh với vẻ mặt suy nghĩ
Không Một Hai Ba Bốn muốn phủ đầu cô sao? Ở trước mặt mình còn tranh thủ lấy tình cảm hay là tuyên bố địa vị?!
Chỉ là cách cô gái không hay cười nói này tranh thủ tình cảm cũng thật là vụng về!
Sở U cũng sửng sốt, mặc dù mấy ngày nay quan hệ giữa hai người trở nên hơi mập mờ, ôm nhau sờ soạng, nhưng lúc này động tác của Đạm Đài Tĩnh Ninh vẫn khiến hắn hơi kinh ngạc.
Nhìn thấy ánh mắt của Đạm Đài Tĩnh Ninh, Sở U cũng không do dự, vươn tay ra.
Khi Đạm Đài Tĩnh Ninh được bế từ cabin trò chơi ra, cô lập tức quàng tay qua cổ người đàn ông, khi đặt cô vào xe lăn, vừa xoay người thì Đạm Đài Tĩnh Ninh đã dựa vào vai Sở U, rất thân mật, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn Diệu Cửu Nhi phía sau Sở U.
Diệu Cửu Nhi vẫn cười nhìn đối phương, nhưng lúc này không hiểu sao nụ cười lại có chút miễn cưỡng, đồng thời cũng đang suy nghĩ vấn đề sâu xa trong lòng.
Cô gái băng giá này yêu sư phụ từ khi nào?! Tại sao không thể cảm nhận nó trong trò chơi?!
Nghĩ đến đây, Diệu Cửu Nhi thở dài trong lòng, đều là phụ nữ, không thể đoán trước được, đồng thời, một tia cô đơn khiến cô cảm thấy sợ hãi cũng nhàn nhạt dâng lên, cảm giác này cũng giống như khi cô ở một mình trong khách sạn, vừa bất lực vừa sợ hãi.
Diệu Cửu Nhi sợ cảm giác này.
Đặt Đạm Đài Tĩnh Ninh lên xe lăn, Sở U nói:
“Tĩnh Ninh cũng là người tiến hoá, cô ấy ở phòng bên cạnh, hai người có thể bầu bạn.”
“Cửu Nhi, có vấn đề gì không hiểu em có thể hỏi Tĩnh Ninh.”
“Tĩnh Ninh, nhờ cô đưa Cửu Nhi đi làm quen tình huống, có thể trao đổi nhiều hơn, tôi còn chuyện phải làm.” Sở U cảm thấy bầu không khí có chút tế nhị, hiện tại để cho quan hệ của hai người hoà hợp đã, đồng thời Diệu Cửu Nhi mới đến nên phải có thời gian làm quen đã.
“Phong cảnh bên ngoài thật tốt, đi thôi.” Nói xong, Sở U liền rời đi nơi này.
Quay trở lại đường cũ, đến biệt thự nhỏ, trong một căn phòng Sở U nhìn thấy Sato Nami. Cô gái này thực sự có thể chịu đựng được sự cô đơn, là một người sinh hóa cấp quân đội,
Về phương diện này là được đào tạo mà có.Khía cạnh này được đào tạo.
Lúc này Sato Nami đang ngồi ở mép giường, cũng không nhìn điện thoại, chỉ ngồi bất động không biết đang suy nghĩ gì, nhìn thấy hắn đi vào, trên mặt liền nở nụ cười, ánh mắt rạng rỡ. Cả người trở nên sống động, đứng dậy.
“Chủ nhân”, Nami lần này nói tiếng Trung Quốc, âm điệu có hơi khác.
Sở U mỉm cười, đặt tay lên vai đối phương, Nami lập tức hiểu ra, lại ngồi xuống.
Nhìn Nami một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ thủy thủ, Sở U lấy điện thoại ra, ngồi xuống ghế đối diện, “Bộ phận siêu tự nhiên của đối phương có mạnh không?!
Âm thanh phiên dịch của Hồng Hậu vang lên trong điện thoại, Nami gật đầu, “Mạnh, lúc đánh chết người cuối cùng, tôi bị tập kích, gần chết.”
Giọng của Nami rất bình thản, từng từ một, biểu hiện của cô ấy làm người khác có chút đau lòng.
“Hồng Hậu, nói như vậy bộ phận siêu tự nhiên đã nhúng tay vào chuyện của Hoàng gia.” Sở U nói vào di động.
"Đúng vậy, họ có thể đã nhận ra có điều gì đó không ổn, sự xuất hiện của Nami đã bị nắm được, tôi nghĩ rằng đã liên lạc với Nhật Bản rồi, toàn bộ sự việc đang được bên kia giải quyết."
Nghe vậy, Sở U nhíu mày, “Có diễn tập trên người tôi không?!”
"Không loại trừ khả năng này, nhưng nhìn từ các kênh khác và sự phân bố sức mạnh địa lý, ít nhất thông tin tôi có được, tôi vẫn không thấy có chút nghi ngờ nào đối với cậu.”
"Thực lực của bọn họ mạnh đến mức nào? Nếu bị phát hiện, tôi có nên chạy trốn không?!"
"Việc này là cần thiết. Thực lực của cậu quá yếu so với đối thủ, tôi đã tính toán đến chuyện tồi tệ nhất, lúc đó chỉ có thể ở trong căn cứ dưới lòng đất. Dưới biển còn có một cái tàu lặn, nếu phát hiện căn cứ đồng thời bị công phá, lúc đó mọi người có thể vào tàu lặn và rời đi.”
Ngón tay Sở U nhịp nhàng chuyển động trên ghế ngồi, nghe cô nói vậy hai mắt sáng lên, nói: