Tình huống thật sự chính là mọi người vẫn im lặng nhìn Sở U như trước, khi người con trai này thu tay lại bước tới, người đầu tiên trong đám người mở miệng chính là Scarlett.
“Hi.” Scarlett cũng chỉ nói lời chào.
“Scarlett, Lùn trắng 5 sao.” Ngay sau đó như nhớ ra gì đó, lại báo ra tên của mình.
Nói bằng Tiếng Anh, nhưng bên trong cột thông tin lại xuất hiện văn bản phiên dịch.
Đối với cái người U Dạ này, trong lòng Scarlett vô cùng phức tạp.
Bởi vì, có thể nói Scarlett là một trong những người biết U Dạ sớm nhất.
Đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc hai người gặp nhau, hình ảnh này cũng thường xuyên xuất hiện trong đầu cô.
“Còn không mau ôm Nai chạy đi.” Đây chính là lời mà người con trai đối diện cô ta đã nói, cũng là câu nói duy nhất của hai người trong lúc đó, mà câu tiếng Trung này cô biết, và cũng hiểu được là có nghĩa gì.
“Nhìn cô thật quen mắt, hình như tôi đã gặp cô ở nơi nào rồi.” Sở U nhìn Scarlett và nói một câu như vậy, vẻ mặt rất thoải mái tự nhiên, cũng biết trong hiện thực Scarlett chính là thành viên Vương thất, là một Công chúa Tây phương chân chính.
“Chúng ta đúng là đã từng gặp, chỉ là tôi nhớ, còn cậu hẳn là đã quên.”
“Thật không, vậy bây giờ tôi sẽ nhớ kỹ cô.”
Marshall thoạt nhìn thuộc loại hình đàn ông gầy gò, lại có sức bật, cũng không phải là một kẻ cơ bắp thuần túy.
Đầu của hắn ta bóng lưỡng, tuy rằng ánh mắt của hắn ta lúc này rất phức tạp, nhưng lại lộ ra một sự sắc bén.
Hắn ta cũng là người tiến hóa vật lý thuần túy duy nhất ở đây.
Nhìn thấy Sở U đi tới, khí tràng của Marshall hơi yếu đi, mở miệng nói: “Tôi là Marshall, Lùn trắng 5 sao, nhìn thấy cậu tôi rất kinh ngạc, cũng rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở U cười khẽ đáp lại.
Mà lúc này, những người khác ở đây cũng tự báo tên, cấp bậc tiến hóa và năng lực tiến hóa của mình.
Nhưng khi đến lượt Cửu Thải Nhi.
Sự lạnh lùng trong mắt cô bé hơi giảm một chút, càng nhiều chính là một loại mờ mịt.
Ngay khi thật sự nhìn thấy Sở U, Cửu Thải Nhi không biết phải diễn tả cảm xúc trong nội tâm của mình như thế nào.
Đúng vậy, đối với Sở U, Cửu Thải Nhi có một loại hận, loại hận này là từ tình cảm thiếu nữ biến đổi một cách không nói rõ được mà thành.
Nhớ ngày đó Cửu Thải Nhi vì để có thể gia nhập Công hội Tiên lần nữa, đã nỗ lực rất nhiều, thế nhưng mà tất cả đã kết thúc.
Tại thời điểm này, thân là con cưng của Thiên đạo, Cửu Thải Nhi dường như đã mất đi sự ưu ái của Thiên đạo, tóm lại là không thành công gia nhập Công hội Tiên.
Dần dần trong nội tâm đối với người tên U Dạ này, nảy sinh ra một loại hận.
Cho đến khi nhìn thấy Công hội Tiên mở ra Tiên môn, nhận người với điều kiện 2 triệu kim tệ, nhưng về sau mặc dù trong tay đã có 2 triệu kim tệ, Cửu Thải Nhi cũng không có gia nhập vào.
Khoảnh khắc khi nhận được 2 triệu kim tệ vốn là nên mừng rỡ, thế nhưng lại không có một chút cảm xúc nào, thay vào đó chỉ còn lại sự bình tĩnh, lạnh nhạt.
Cô trả lại 2 triệu kim tệ mà Khôi Hậu đã cho, và lặng lẽ tự làm việc của mình.
Trong nội tâm, đối với người con trai mà mình đã từng sùng bái vô hạn, cái người tên U Dạ kia, dần dần phong ấn hắn, không còn suy nghĩ đến hắn thêm nữa.
Vốn cho là theo thời gian trôi qua, sẽ dần dần không còn chú ý đến người con trai kia nữa, cho dù người con trai kia có đạt được bất kỳ chiến tích nào, Cửu Thải Nhi cũng sẽ hoàn toàn không động lòng, bởi vì luôn nghĩ rằng người con trai kia sẽ một đường đi đến vinh quang.
Nhưng mà khi nghe được người con trai kia bị bại lộ thân phận thật, cô mới phát hiện ra được rằng mình hoàn toàn không thể khống chế được lòng hiếu kỳ.
Cực kỳ tò mò, cực kỳ muốn biết!
Vì thế vào một buổi tối nào đó,
Cửu Thải Nhi lặng lẽ lên mạng,
Lặng lẽ nhập vào một cái tên,
Lặng lẽ nhìn vào một bức ảnh.
Tra tìm thân phận thật sự của U Dạ, ngay khi nhìn thấy ảnh chụp người thật của Sở U, trong lòng thế nhưng lại xuất hiện một loại cảm giác mãnh liệt.
Loại cảm giác mãnh liệt này còn xen lẫn một loại đau đớn; vì sao lúc trước lại đá tôi ra!
Ngoài ra còn xen lẫn một loại hận; vì sao tôi trả giá nhiều như vậy nhưng anh lại xem như không thấy!
Cũng xen lẫn một loại cảm giác vui sướng; U Dạ anh cũng có ngày hôm nay, anh nhất định là rất phiền não, rất đau khổ phải không, ha ha ha.
Nhưng càng có nhiều cảm xúc trong loại cảm giác mãnh liệt này, thì lại càng muốn có được người con trai này!
Cho dù Cửu Thải Nhi không muốn nghĩ như vậy, nhưng mà cảm giác không lừa được cô, cô chỉ muốn người con trai này.
Nhất là khi nhìn thấy ảnh chụp của Sở U, không biết vì sao, thế nhưng chỉ muốn có được hắn!
Giữ lấy hắn!
Cũng vì nguyên nhân đó, nên khi nhìn thấy Sở U, sự lạnh lùng, căm hận mới hơi giảm, nhưng mà cũng sẽ không biểu hiện ra sự vui mừng, dáng vẻ thể hiện một loại: Kiềm chế!
“U Dạ, tôi là Khuất Vi, Lùn trắng 4 sao.” So với giọng điệu tràn đầy vẻ kính trọng của những người khác, giọng điệu của Khuất Vi có vẻ hơi gây chú ý, không nóng không lạnh.
Nhìn cô bé này, Sở U cũng không biết nên dùng thái độ thế nào để đối mặt với cô bé.
Giống như là trước đây hắn đã làm gì đó không đúng.
Trở thành như thế này, cũng là do hắn làm rối loạn chiến lược mà tạo nên.
“Cửu Thải Nhi, đã lâu không gặp.” Những lời này có vẻ là thích hợp nhất.
Cửu Thải Nhi vốn quay đầu sang một bên, sau khi nghe được câu này thì nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt to như biết nói liếc nhìn hắn, sau đó nhanh chóng rũ mắt, cúi đầu xuống, gật gật đầu.
Thản nhiên nói: “Tôi cũng vậy.”
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trái tim lại đập dữ dội, dù sao Cửu Thải Nhi cũng chỉ mới 17 tuổi, tâm trí vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Giới thiệu thông tin cá nhân của bản thân, có vẻ như bọn họ đã thương lượng trước là sẽ cung cấp thông tin cá nhân của mình cho nhau, để đồng đội nắm được, điều này có thể giúp ích rất lớn trong chiến đấu, dù sao lúc này cũng là một tổ đội nhỏ, mà hoàn cảnh phải đối mặt như lời Khôi Hậu nói là cực kỳ ác liệt và nguy hiểm, nhưng mà phần thưởng nhận được cũng rất hấp dẫn.
Khi mọi người báo cáo tình huống cá nhân của mình, ánh mắt khi nhìn về phía Sở U đều không có chút khinh thường nào, thậm chí còn lộ ra một loại hàm ý hi vọng được tán thưởng.
Hi vọng Sở U tán thành bọn họ!
Mà lúc này, tất cả mọi người đều đã báo xong chiến lực tiến hóa và năng lực cụ thể của mình, chỉ còn lại một mình Sở U.
Đối với thông tin cá nhân mà bọn họ báo cáo, trong lòng hắn có chút dễ chịu, bởi vì bọn họ đã thành thật nói ra tình huống của bản thân, nội dung đều giống với nội dung trong bưu kiện mà hắn nhận được.
Điều này đồng nghĩa với việc thái độ của bọn họ là đoan chính!
“Người chữa trị linh hồn?” Cận Nhược thì thào lặp lại từ này, giống như đang thưởng thức điều gì đó.
“Tôi đã nghĩ chắc chắn phải có một người tiến hóa về trị liệu, quả nhiên, có điều chữa trị linh hồn nghe có vẻ thật ngầu, Sở U, giờ tôi có thể gọi cậu là vú em không, đùa một chút thôi.” Udine đầu tiên là giật mình, sau đó liền nói đùa.
“Đương nhiên là ngầu rồi, cũng rất có phong cách, vú em thì thôi đi, gọi tôi là đại lão đi.” Sở U thản nhiên nhìn cánh cửa màu vàng, lúc này vẫn chưa mở ra, không biết Khôi Hậu đang làm gì.