Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 1453 - Chương 1453. Đến Gần Khu Vực Ngôi Sao Hơn. 1

Chương 1453. Đến gần khu vực ngôi sao hơn. 1 Chương 1453. Đến gần khu vực ngôi sao hơn. 1

Ba người nằm ở trên bờ cát, cùng nhau nhìn dải Ngân Hà sâu trong bầu trời đêm.

Cũng chỉ có ở nơi này mới có thể nhìn thấy dải Ngân Hà.

Dường như Khôi Hậu và Hồng Đồng Đồng có chút lạnh, hai đứa phân biệt dính sát vào bên cạnh Sở U, đầu gối lên cánh tay Sở U, tay hai đứa nhẹ nhàng ôm lấy Sở U như đang sưởi ấm.

Ánh mắt ba người đều có vẻ có trầm tư, càng thêm thâm thúy.

Thật yên tĩnh, không có tiếng người, chỉ có tiếng lửa đốt củi nhẹ nhàng vang lên, giờ phút này nghe vậy cũng có vẻ khác biệt.

Từ sau khi tiến vào cảnh giới Siêu Tân Tinh, có đôi khi Sở U suy nghĩ, những ký ức của kiếp trước có phải chỉ là một loại ảo tưởng hay không, chỉ là một loại, ký ức tiên đoán?!

Căn bản là không có trùng sinh?!

Vật thí nghiệm biến mất do cha mẹ sáng tạo ra sẽ không phải chính là hắn chứ?

Ký ức trong đầu, từ thời thơ ấu, trung học cơ sở, trung học phổ thông, có phải cũng giống như đám lolita đó, thông qua thủ đoạn kỳ lạ nhét vào?!

Cưỡng chế nhét đoạn ký ức mấy năm nay vào não bộ?!

Rất có thể số tuổi thật sự của hắn chỉ mới có 4 tuổi?!

Nếu là như vậy, vậy thì sẽ sinh ra một vấn đề cực kì triết lý.

Hắn là ai?

Hắn đến từ đâu?

Giờ phải đi về nơi nào?

Giờ phút này trong lòng hắn rất bình tĩnh, đối với suy nghĩ suy đoán không có bất cứ dao động nào, thần tính sức mạnh ý nghĩ không phản ứng với suy nghĩ suy đoán thật giả của hắn.

Đúng là Sở U có nghĩ tới vật thí nghiệm có phải là mình hay không, liên tưởng tới thật ra mình là một loại vật thí nghiệm không đâu vào đâu.

Bởi vì nhìn thấy tình huống của vật thí nghiệm loli, hắn liên tưởng đến bản thân, bởi vì bản thân hắn đã xảy ra loại tình huống trùng sinh này!

Mà vật thí nghiệm lại là một loại tồn tại cực kì siêu nhiên, bạn nói nó có thể biết trước được tương lai, dường như cũng có thể chấp nhận được loại chuyện này.

Tuy nhiên, trong này vẫn còn nhiều chỗ chưa giải thích được, cho nên trong đầu hắn chỉ có vẻn vẹn những loại ý tưởng này, nhưng lập tức tan biến giống như mây khói, không nghĩ tới nữa.

Không có ý nghĩa.

Hôm nay thù lớn đã báo, toàn bộ kẻ thù đã chết hết, vậy thì, sau này phải làm gì đây?!

Chống lại người ngoài hành tinh 40 năm sau giáng tận thế xuống?!

Tại sao phải chống lại, hắn không đầu quân vào được sao?!

Tại sao, tại sao?

Sở U còn cân nhắc qua chuyện con cái, ừm, chính là chuyện con cháu của mình.

Đối với chuyện này, thật ra Sở U thấy rất nhạt nhẽo, dù sao kiếp trước hắn cũng không có trải qua chuyện như này, kiếp trước không có kết hôn, lấy đâu ra con cái?!

Có con hay không, thật ra chẳng sao cả.

Thời đại này, là năm 2188 năm, mà dân số trên trái đất bùng nổ mạnh, với hơn 9 tỷ người trên thế giới!

Không biết có bao nhiêu nam nữ thanh niên cũng không tính đến chuyện nuôi dạy con cái, Sở U làm người ở thời đại này, khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi điều này.

Mình sống tốt là được, sau này già đi rồi, cũng còn có hệ thống dưỡng lão quốc gia, có người máy phục vụ nữa.

Tất nhiên, tình huống trên là tình huống chung của những người bình thường, những người có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, bởi vì họ không đủ khả năng chi trả cho việc nuôi dạy con cái của họ.

Trong thời đại hiện nay, các phương diện của thanh niên đều bị ảnh hưởng bởi hệ thống giáo dục, nói chung có cơ sở văn hóa cao hơn, tố chất giá trị quan và các loại phương diện cũng đã được cải thiện đáng kể, họ cho rằng nếu không thể gánh vác các chi phí của con cái, bản thân cũng khó mà đảm bảo được, không thể cho con cái một môi trường phát triển tốt, vậy thì dứt khoát bỏ đi.

Sở U không có kể điều kiện hạn chế ở trên, nhưng mà tình huống của hắn cực kỳ đặc thù, xem kỹ một chút, Sở U cũng thông suốt, không vì phương diện này mà phiền não.

“Ngôi sao đẹp không?!” Lúc này Sở U nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, đẹp.” Khôi Hậu nhẹ nhàng trả lời.

'Đẹp' không phải là một từ đơn giản,, đặc biệt là từ trong miệng vật thí nghiệm nói ra, nó chứa rất nhiều thông tin.

“Vậy thì có muốn đến gần nó....xem nó hay không?!” Trong mắt Sở U lập loè vẻ thâm thúy.

“Giống như nhón mũi chân thì khoảng cách gần bầu trời hơn một chút?” Giọng của Hồng Đồng Đồng vang lên.

Giọng nói của hai lolita đều có một loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo.

“Không khác lắm.”

“Vậy được, làm thế nào mới có thể gần hơn một chút?!”

“Ngồi dậy.”

Thế là ba người ngồi dậy, Sở U đưa tay dắt hai bàn tay nhỏ của Khôi Hậu và Hồng Đồng Đồng.

“Đứng lên.”

Thế là ba người lại đứng lên, đống củi trước mặt đã không còn lửa nữa, nhưng vẫn bốc cháy.

Sở U ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nhẹ giọng nói: “Thật ra, ta cũng muốn đi xem.”

“Nắm chặt, không được buông ra.” Vừa nói xong, chân trần của ba người liền cách mặt đất!

Bình Luận (0)
Comment