Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 773 - Chương 773. Hai Cô Gái Mở Lòng Với Nhau

Chương 773. Hai cô gái mở lòng với nhau Chương 773. Hai cô gái mở lòng với nhau

Bảo Nhi nhỏ nhắn đi đến trước cửa sổ, híp mắt nhìn ánh nắng từ ngoài chiếu vào, hình như cô cố gắng không híp mắt lại, muốn trợn tròn mắt nhìn những tia sáng kia.

Quá trình này có vẻ hơi khổ sổ, cuối cùng Bảo Nhi cúi đầu, giơ tay dụi dụi mắt rồi quay người đi tới trước bàn học, lúc này bàn tay nhỏ nhắn thôi không dụi nữa, cô quay đầu nhìn lối đi nhỏ bên ngoài cánh cửa phòng mở rộng.

Phía trong góc cua có một cánh cửa, cô biết đó là phòng ngủ của Sở U, mà bây giờ cánh cửa đó còn chưa mở.

Trong mắt Bảo Nhi dường như hiện lên một chút đau thương, nhưng rất nhanh cảm xúc đó đã biến mất.

Bảo Nhi ngồi xuống, cầm một chiếc gương nhỏ trên bàn, trong gương xuất hiện gương mặt nhỏ nhắn của cô, trên bàn còn có sách giáo khoa để ngỏ và cuốn bài tập dường như đã được làm xong.

Nhìn bản thân trong gương, vẻ mặt Bảo Nhi dần dần mờ mịt.

Cuối cùng, tự đáy lòng cô hình như vang lên một tiếng thở dài.

Vì sao trong lòng cô lại khó chịu như vậy chứ.

Em biết anh không muốn bị quấy rầy, em vẫn luôn tỏ ra là một người yên tĩnh.

Em được anh nhận nuôi, nhưng anh lại xa lánh em.

Anh cho em học lớp năng khiếu là sợ em buồn chán không có người chăm sóc sao? Bảo Nhi muốn nói với anh rằng, Bảo Nhi không hề cảm thấy buồn chán, và có thể tự chăm sóc mình thật tốt.

Anh biết không, Bảo Nhị họ Độc Cô, đổi ngược lại chính là cô độc, Bảo Nhi đã sống cô độc bảy năm rồi, phần lớn thời gian ở trại trẻ mồ côi đều tự chăm sóc bản thân, sao Bảo Nhi lại cảm thấy nhàm chán được chứ.

Có khi ở trường học mới nhàm chán đó, đám bạn học kia thật là trẻ con.

Nguyện vọng của Bảo Nhi thực ra rất đơn giản, em chỉ muốn cảm nhận được anh đang ở quanh đây mà thôi, như vậy Bảo Nhi đã cảm thấy hài lòng lắm rồi, chỉ vỏn vẹn như thế thôi.

'Kính coong!'

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa kéo Bảo Nhi trở lại hiện thực, cô lại nhìn lối đi nhỏ bên ngoài lần nữa.

Trong lòng cô không khỏi thắc mắc, ai đây nhỉ? Chẳng nhẽ chị Chỉ Quân về rồi sao? Sao nhanh như vậy được chứ?

'Kính coong!'

Chuông cửa vang lên lần nữa, cùng lúc đó trong phòng Sở U, tại chiếc máy tính to lớn đặt ở một góc bàn, nơi đó có một màn hình video, trong đó hiện lên hình ảnh một cô gái đứng ngoài cửa, chỉ thấy cứ cách ba giây cô ta lại nhấn chuông cửa một lần.

Bảo Nhi rời khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng Sở U thì nhìn thoáng qua rồi lại đi dọc theo hướng hành lang, sau khi xuống lầu bước chân cô nhanh hơn một chút, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa chính.

Từ nhỏ đã sinh hoạt tập thể trong trại trẻ mồ côi nên Bảo Nhi căn bản không để ý đến mắt mèo ở cửa chính, về phần trên cửa hay cạnh cửa có lắp đặt màn hình quay, có thể nhìn thấy người bên ngoài gì đó, thật ngại quá, biệt thự Sở U ở không có thứ này, hắn đi thuê chứ không phải thuộc sở hữu cá nhân.

Lúc trước Sở U bố trí thẳng màn hình giám sát trong phòng ngủ của mình, cho nên muốn nhìn trực tiếp cảnh tượng bên ngoài chỉ có thể ở trong phòng ngủ của hắn mà thôi.

Nhưng bóng đen từ những chuyện đã trải qua vẫn khiến Bảo Nhi có lòng cảnh giác, cô cất tiếng hỏi:

"Ai đó?"

"Là Bảo Nhi à? Đoán xem chị là ai nào?" Ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo.

Nghe thấy giọng nữ ngoài cửa, Bảo Nhi lập tức nhận ra đây là ai, cô tươi cười, mở cửa ra.

Bên ngoài là một cô gái có dáng người cao dong dỏng và khí chất bất phàm, người này chính là Triệu Phi Yến.

"Chị Phi Phi."

"Hey, Bảo Nhi ở nhà à? Nay em không đi học nhỉ?" Triệu Phi Yến khẳng định biết Bảo Nhi ở nhà, cũng biết Sở U còn ở trong game.

"Vâng ạ, hôm nay là thứ bảy, chị Phi Phi vào nhà đi." Bảo Nhi nhường lối, thế là hai người đi vào, cửa lớn đóng lại.

"Chị Phi Phi ơi, sao chị biết anh em em ở đây?" Bảo Nhi mỉm cười, đôi mắt chợt lóe lên, đi qua rót một tách nước ấm.

"À, anh của em ở trong trò chơi nói với chị." Trong mắt Triệu Phi Yến chợt lóe lên một tia ranh mãnh.

"Chị Phi Phi ngồi xuống đi, uống miếng nước đã." Bảo Nhi bưng chén đặt lên bàn tiếp khách.

Triệu Phi Yến đánh giá xung quanh, đây là lần đầu tiên cô đến chỗ Sở U ở tạm, ánh mắt cô rất tò mò, nghe Bảo Nhi nói thế là ngồi lên ghế sô pha.

"Bảo Nhi hiểu chuyện quá." Dứt lời cô bưng chén lên uống một ngụm nước, Bảo Nhi mỉm cười cũng ngồi lên sô pha.

"Anh em có biết chị qua đây không?" Bảo Nhi đột nhiên hỏi, bởi vì cô nghĩ rằng Triệu Phi Yến đã tới rồi thì hắn chắc chắn sẽ phải nhanh đăng xuất.

"Ha ha, anh ấy không biết đâu, chị không mời mà đến đấy, chị biết nhà của hai anh em mà." Lúc lên đường Triệu Phi Yến đã nghĩ đến một phen rồi.

Triệu Phi Yến không hề cảm thấy gò bó chút nào, thoải mái đánh giá nơi này và tự nhiên nói chuyện với Bảo Nhi, chẳng hề xem mình là khách. Cô là một người vô cùng vui vẻ, nhiệt tình và dễ gần, cũng vì sự thân thiện này mà Bảo Nhi cảm thấy Triệu Phi Yến rất thân thiết.

"Chị Phi Phi tới đây mấy lần rồi ạ?" Hỏi xong Bảo Nhi liền hối hận, bởi vì lúc trước Sở U gặp cô ở khách sạn hình như là lần đầu tiên, như vậy hôm nay chắn chắn là lần đầu ghé thăm đây rồi.

"Đương nhiên là lần đầu tiên, anh ấy còn chưa xuống hả?" Triệu Phi Yến cũng không thèm để ý, chuyển chủ đề hỏi.

"Vâng ạ."

Triệu Phi Yến lắc đầu, trên mặt vẫn có ý cười như cũ: "Bảo Nhi ăn sáng chưa? Em có đói bụng không?"

"Dạ, em ăn rồi ạ."

"Em ăn ở đâu?"

"Em tự nấu ạ, em còn để dành cho anh một phần nữa, nhưng anh chưa rời phòng, em cũng không muốn quấy rầy anh ấy." Vừa nói Bảo Nhi vừa cúi nhìn đầu gối của mình.

Không thể không nói lúc Chu Chỉ Quân đi có để lại rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, một số thứ đều là nguyên liệu nấu mấy món gia đình, cho nên Bảo Nhi mới nấu mấy món đơn giản, hơn nữa còn có rất nhiều đồ ăn vặt để làm no bụng.

"Bảo Nhi thật không đơn giản nha, chị lớn như thế này rồi mà còn chưa từng làm những chuyện đó đâu." Ánh mắt Triệu Phi Yến tràn ngập hiếu kỳ: "Bảo Nhi này, trước kia em ở đâu? Chị từng nghe Sở U kể về chuyện của hai người rồi, nghe anh ấy nói cha mẹ hai bên ít nhiều cũng có quan hệ, Dĩ nhiên chị cũng biết cha mẹ hai anh em đều không có ở đây.” Nói đến câu cuối cùng giọng Triệu Phi Yến dần nhỏ lại.

Sở dĩ cô phải giải thích rườm rà như vậy vì không muốn Bảo Nhi có bí mật gì khó nói, em nhìn đi, cái gì Sở U cũng kể với chị, chị cũng là người anh ấy tin tưởng nhất, em cũng có thể tin tưởng chị mà!

"Em… bốn tuổi em đã được đưa đến trại trẻ mồ côi rồi, mà trại mồ côi đó là do cha mẹ của anh ấy mở."

"Ồ, thế người thân của em đâu rồi?"

Bảo Nhi lắc đầu: "Em không thích bọn họ."

"Sở U nhận nuôi em lúc nào?"

"Một tháng trước ạ."

"Vậy là năm nay rồi." Triệu Phi Yến khẽ gật đầu, "Bốn tuổi em đã vào ở trại trẻ mồ côi, đến bây giờ mới được Sở U đón ra đúng không? Cha mẹ của em mất khi nào? Em có thể nói với chị được không?"

"Một năm sau khi em vào trại trẻ mồ côi thì họ gặp tai nạn." Nói tới đây, sắc mặt Bảo Nhi rất bình thường, bởi vì đã bao nhiêu năm rồi.

"Năm nay Bảo Nhi mấy tuổi rồi?"

"Sắp 11 tuổi rồi ạ."

"Vậy em sống ở cô nhi viện 7 năm sao?"

"Dạ, hơn sáu năm ạ. "

Hơn sáu năm! Trong quãng thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà khiến Sở U đến tận năm nay mới nhớ đến có một người là Bảo Nhi? Từ đó đón Bảo Nhi ra? Vì sao chứ?

Ahhhh, Sở U ơi Sở U, có đôi khi cho dù biết rất nhiều nhưng trên người anh lại có vô vàn bí ẩn khiến người khác nhìn không thấu.

Bình Luận (0)
Comment