Rich Player – Võng Du Thần Cấp Cường Hào (Dịch-Full)

Chương 774 - Chương 774. Hiểu Rõ Sinh Hoạt Của Cậu Chủ!

Chương 774. Hiểu rõ sinh hoạt của cậu chủ! Chương 774. Hiểu rõ sinh hoạt của cậu chủ!

"Vậy em có biết vì sao anh của em lại đến đón em về không?"

"Chuyện này…" Đối với vấn đề này Bảo Nhi cũng cảm thấy rất nghi hoặc, cô bé không chỉ từng suy nghĩ vấn đề này một lần nhưng lại không hiểu ra được điểm mấu chốt trong đó, cô bé vẫn thầm an ủi mình, một ngày nào đó sẽ biết chân tướng thực sự.

Về phần những điều Sở U nói, Bảo Nhi cảm thấy trong này có rất nhiều sơ hở, lúc ấy hành động của hắn quả thực có hơi hướng dỗ dành trẻ nhỏ, nhưng như thế thì sao?

Không hiểu sao khi nghĩ đến đây, trên mặt Bảo Nhi lại hiện lên nụ cười.

"Em sao thế?" Triệu Phi Yến có hơi kỳ quái vì phản ứng của Bảo Nhi.

Bảo Nhi lắc đầu: "Trại trẻ mồ côi đã xảy ra một số chuyện không hay lắm, sau khi anh ấy biết bèn đón em ra."

"Em bị người khác bắt nạt à?"

"À, cứ xem là thế đi ạ. Chị Phi Phi, chúng ta không nói đến chuyện này được không ạ?"

Triệu Phi Yến mỉm cười, nụ cười đó như một bông hoa xinh đẹp và diễm lệ đang độ nở rộ, rất động lòng người.

"Vậy bình thường bọn em cơm nước như thế nào?" Triệu Phi Yến không đạt được đáp án như mong muốn, chẳng qua không có vấn đề gì, đây cũng không phải là mục đích khi cô đến đây.

"Anh có mời một chị đầu bếp, món gì cũng biết làm, ăn ngon lắm luôn, nhưng nhà chị ấy có việc nên xin nghỉ rồi, phải mấy ngày nữa chị ấy mới trở về."

"Một chị đầu bếp hả?" Mắt Triệu Phi Yến sáng lên, sau đó cô nở nụ cười: "Cậu chủ này… trải qua cuộc sống sung sướng thật đó."

"Cô ấy bao nhiêu tuổi, có phải là một chị gái rất xinh đẹp không?" Triệu Phi Yến hơi nghiêng người sát lại phía Bảo Nhi, mặt mày tươi cười hỏi.

Bảo Nhi quay đầu nhìn Triệu Phi Yến, trên mặt cũng mỉm cười: "Chị ấy lớn hơn chị, còn bao nhiêu tuổi thì em không rõ, chị đầu bếp kia rất xinh đẹp nhưng không giống chị Phi Phi. Em cảm thấy chị Phi Phi còn đẹp hơn cả chị ấy."

Lời tâng bốc này của Bảo Nhi khiến Triệu Phi Yến khá dễ chịu, đầu tiên con bé thừa nhận chị đầu bếp kia rất xinh đẹp, phải biết rằng về bản chất rất xinh đẹp và xinh đẹp có chút khác nhau, trên cơ sở này cô còn trên cơ đối phương, vậy là càng xinh đẹp hơn rồi!

Với những chuyện đã là sự thật rồi Triệu Phi Yến không hề cảm thấy xoắn xuýt chi nữa. Giờ cô vẫn chưa hiểu rõ tình huống của người đang sinh hoạt với Sở U nên tạm thời không tiện nói gì, phải biết rằng ở trên còn có một Lạc Thủy Huy Dạ đó!

"Không phải Bảo Nhi đang chọc cho chị vui đấy chứ?"

"Em nói thật mà."

"Ha ha ha, nhóc con nhà em."

"À Bảo Nhi này, em có biết bạn gái của Sở U không?" Nói tới đây, Triệu Phi Yến uống một ngụm nước ấm, nhờ vào đây để che giấu chút thâm ý trong mắt.

"Chị nói đến chị Lâm ạ?" Trong mắt Bảo Nhi có vẻ mờ mịt, cô gái này trước giờ cô chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng nói chuyện qua.

Chị Lâm? Cô ta họ Lâm à? Cô gái họ Lâm này chẳng nghẽ chính là Lạc Thủy Huy Dạ sao?

Nghĩ đến Lạc Thủy Huy Dạ, Triệu Phi Yến liền nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp gỡ và một loạt chuyện cũ kể từ khi cả hai quen nhau, trên mặt chẳng biết từ lúc nào đã nở nụ cười.

Chị Lâm hay Lạc Thủy Huy Dạ này rất có thể vẫn còn là một sinh viên ngây ngô chưa va chạm xã hội, vẫn còn là một nữ sinh đại học đang sinh hoạt trong tháp ngà.

"Đúng rồi, cô gái đó tên gì vậy?"

"Chị Phi Phi không biết ạ?"

"Chị chỉ biết nick game của cô ấy thôi, cũng đã trò chuyện với nhau một thời gian kha khá."

"Chị Phi Phi từng nói chuyện với chị ấy rồi ạ? Chị ấy là người như thế nào?" Không hiểu tại sao trong lòng Bảo Nhi luôn đặc biệt quan tâm đến chị gái này. Có lẽ cô bé đã dự cảm sau này rất có thể sẽ phải sinh hoạt với cô gái đó một thời gian, mà thời gian đó dài bao lâu thì e rằng tương lai mới biết.

"Cô gái đó ấy hả?" Mắt Triệu Phi Yến sáng lên: "Sao thế? Bảo Nhi chưa từng gặp cô ấy hả?"

Bảo Nhi lắc đầu, vẻ mặt có hơi lo lắng, cô muốn giấu sự lo lắng đó đi, mặt che giấu nhưng vẫn không gạt được con mắt của Triệu Phi Yến.

"Dạ, em chỉ nghe anh từng nhắc đến thôi, tên chị ấy là Lâm Lạc Nhi." Bảo Nhi thuận miệng nói cho Triệu Phi Yến biết tên thật của đối phương.

"Lâm Lạc Nhi…" Triệu Phi Yến gần như tự lẩm bẩm, vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Lạc Nhi, Lạc Thủy Huy Dạ! Đúng rồi, cô gái này nhất định là Lạc Thủy Huy Dạ.

"Ha ha, phải nói sao nhỉ, cô gái đó tuổi không lớn lắm, chắc còn là sinh viên, tính tình cũng được, ặc, nhưng không thích hợp ở chung." Triệu Phi Yến nói ra cảm tưởng trong lòng.

"Không hợp ở chung ấy ạ?"

"Cô ấy có hơi hướng nội, không chủ động nói chuyện với ai. Nhưng con người lại rất tốt."

"À, ra là vậy." Nghĩ đến bản thân cũng là một người lầm lì, nhất thời Bảo Nhi để suy nghĩ bay tận đâu đâu.

"Bảo Nhi này, trưa nay chị nấu cơm cho em ăn nhé, để em nếm thử tay nghề của chị, sau đó em thử đánh giá xem giữa chị và chị đầu bếp của Sở U kia ai nấu ngon hơn nhé!" Ánh mắt Triệu Phi Yến lấp lánh, đó là vẻ tự tin hay thách thức? Không rõ nữa.

Đối với chuyện này Bảo Nhi chỉ mỉm cười mà tiếp lời: "Chị muốn uống gì nữa không ạ? Trong tủ lạnh có đủ thứ, có rất nhiều đồ uống nữa."

"Không cần đâu, à, em dẫn chị đến phòng anh em đi, chúng ta lại xem em thấy sao?"

Bảo Nhi nghe Triệu Phi Yến nói như vậy, trong mắt có vẻ khó xử: "Chuyện này, ách…"

"Có chuyện gì khó à, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, em là chủ nhà chị là khách, em dẫn chị đi tham quan chút đi." Dứt lời Triệu Phi Yến liền đứng lên.

"A, vâng ạ." Bảo Nhi cũng đứng lên.

"Phải rồi, chị đầu bếp kia cũng ở đây cùng hai anh em à?" Triệu Phi Yến bỗng nhiên nghĩ tới điểm này.

"Vâng."

"Cái tên thiếu gia này!" Triệu Phi Yến lặp lại câu nói kia, "Cô ấy ở phòng kia hả?"

"Ặc, ở bên kia ạ." Bảo Nhi chỉ một căn phòng đóng kín ở tầng một.

Triệu Phi Yến thuận theo tay chỉ của Bảo Nhi nhìn sang: "Cửa không khóa phải không?"

"Chuyện này em không biết đâu, em chưa từng vào đó." Bảo Nhi chớp chớp mắt, đối với những căn phòng khác bên trong ngôi biệt thự này cô bé đều cảm thấy xa lạ, dù chủ của gian phòng đó không ở đây thì cô bé cũng không đi tìm hiểu.

Trong biệt thự này, chỉ có ổ nhỏ của mình Bảo Nhi mới yên tâm và thoải mái tiến vào.

Còn phòng ngủ của Sở U thì, trước đây có thể, bây giờ…

"Đi, đi xem chút nào." So với sự nhút nhát của Bảo Nhi, Triệu Phi Yến thoải mái hơn nhiều, cứ như thể biệt thự này chính là nhà của cô vậy, tự nhiên kéo Bảo nhi tiến vào phòng của Chu Chỉ Quân.

Bảo Nhi không lên tiếng từ chối, chẳng qua trong mắt có hơi hồi hộp.

Sở dĩ Triệu Phi Yến làm như vậy vì cô muốn xem người phụ nữ kia rốt cuộc có thường thức như thế nào.

Thường thức của một người phụ nữ có thể nhìn ra từ những dấu vết để lại trong cách sắp xếp căn phòng, nhiều là đằng khác, những thông tin này đều hội tụ thành một số đặc điểm tính cách của chủ gian phòng.

Rất nhanh hai người đã đến trước phòng Chu Chỉ Quân, kéo chốt một xíu cánh cửa liền mở ra, căn bản không hề khóa.

Chu Chỉ Quân có lẽ không ngờ tới sẽ có người lạ tiến vào phòng của cô ta ở nhà Sở U.

Phòng của Chu Chỉ Quân khá lớn, có buồng vệ sinh riêng, trong phòng có hơi lộn xộn. Bản chất Chu Chỉ Quân vốn là một người khá lười, đặc tính “giàu có” của Sở U đã chữa khỏi bệnh lười của cô nhưng không thể trị tận gốc được, cho nên trong không gian cá nhân của cô vẫn hiện lên chút đặc điểm của “căn bệnh khó chữa” đó.

Triệu Phi Yến hào phóng đi đến, liếc mắt nhìn, điểm chú trọng nhất là chất lượng quần áo và vật dụng thường ngày trong nhà vệ sinh.

Sau đó cô thầm kết luận, vị đầu bếp này là một người phụ nữ có lối sống tiểu tư sản!

"Bảo Nhi này, chị đầu bếp của Sở U tên là gì?"

"Chị ấy tên là Chu Chỉ Quân."

"Chu Chỉ Quân? Tên hay đấy, chúng ta ra ngoài thôi!" Sau đó cửa phòng Chu Chỉ Quân đóng lại.

Kế tiếp hai người lên tầng trên, lúc ngang qua phòng Lâm Lạc Nhi, Triệu Phi Yến hỏi: "Đây là phòng của ai vậy?"

Bởi vì căn phòng đó để ngỏ, không đóng lại nên lúc ngang qua Triệu Phi Yến phát hiện trong đó có hơi thở người và hình như còn có một cabin trò chơi nữa?!

Bình Luận (0)
Comment