Hai người đi ra khỏi phòng, chuyện kia dĩ nhiên không thành.
Hiện tại cả hai đều sửa sang quần áo lại gọn gàng, chẳng mảy may nhìn ra chút khác thường nào.
"Lúc trước ở trong bếp Bảo Nhi nói với tôi, con bé cũng muốn chơi
"Bảo Nhi còn nhỏ như vậy, chơi
"Sở U, Bảo Nhi rất hiểu chuyện, anh đừng thấy con bé còn nhỏ, những chuyện nó biết không ít đâu, hơn nữa cùng lắm nó chỉ vào xem mà thôi."
"Lúc nào đại thiếu nhà anh tâm trạng tốt chơi acc phụ thì kéo con bé theo, nếu ai bắt nạt nó anh cứ nói với em! Hì hì."
Nói tới đây đôi mắt xinh đẹp của Triệu Phi Yến lóe lên: "Mà này Sở U, Người Nặc Danh kia rốt cuộc là ai vậy?"
"Là một nhân viên trong công ty của tôi, ặc, em cứ xem như đó là một đứa trẻ mồ côi đi, bối cảnh sạch sẽ." Sở U đáp lời, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện kia.
"Cô ta bao nhiêu tuổi?"
"Tầm 18, 19."
"Ha ha, khuôn mặt trông cũng được chứ?" Triệu Phi Yến cười.
"Cũng được, ôi sao tôi nghe có mùi hứng thú ở đây nhỉ, đừng nghĩ xấu cho tôi có được không?"
"Sao anh toàn đụng phải cô nhi thế?"
"Tôi cũng chẳng khác cô nhi là mấy mà, haha, em chắc biết trại trẻ mồ côi chỗ Bảo Nhi chứ nhỉ, những đứa trẻ mồ côi có tư chất tốt đều vào tập toàn Thiên Sở."
Lúc này hai người đã đi tới sảnh lớn.
"Mà lần này, tôi dự định sẽ điều một số người vào
"Tôi nghĩ, tính trong lòng chẳng bằng hành động, ăn cơm trưa xong tôi sẽ đến công ty một chuyến."
Bảo Nhi vừa làm chuyện trong tay vừa nhìn hai người bên ngoài, trong mắt có hơi tò mò.
"Vậy bữa tối thì làm sao đây, anh đã đồng ý với em và Bảo Nhi, bữa tối tự mình xuống bếp rồi mà." Triệu Phi Yến trêu đùa bảo.
"Đùa với anh thôi, ăn cơm xong anh đi đi, bữa tối nay xem như anh thiếu nợ, cứ để em nấu, không thì ăn ở bên ngoài, tổng giám đốc nhà anh lúc nào nhớ ra thì thực hiện vậy."
"Ha ha, tôi sẽ cố gắng trở về trước 5 giờ, nếu không được thì 6 giờ. Yên tâm đi, tôi nấu cơm vừa nhanh vừa ngon, sẽ không để mọi người đói bụng đâu, ha ha ha."
"Vậy lúc anh không có ở đây em sẽ dẫn Bảo Nhi ra ngoài mua thiết bị trò chơi, đi dạo phố chút chút." Giọng điệu cô chắc nịch nhưng đôi mắt xinh đẹp lại nhìn người đàn ông với vẻ trưng cầu ý kiến, lỡ Sở U thực tình không muốn Bảo Nhi chơi
Trong phòng quả thực còn hai mũ trò chơi nhưng Triệu Phi Yến cho rằng kia là thiết bị trò chơi cho tài khoản phụ, cô không biết nguyên do bên trong nên nói vậy.
Sở U đầu tiên là chớp chớp mắt suy tư một chút: "Thế này đi, tôi đã đặt xong cabin trò chơi rồi, đặt ở phòng ngủ của tôi, khoang thiết bị trò chơi này sẽ dành cho Bảo Nhi."
Sở U cũng không muốn để Triệu Phi Yến tốn kém, nếu hắn đã bằng lòng cho Bảo Nhi lên
"Anh có biết trên thị trường còn có thiết bị trò chơi có cá tính riêng không? Thật ra em muốn mua nó cho Bảo Nhi."
"Dù sao cũng không thể để em tốn kém được, thế này đi, thẻ này cho em, em muốn mua gì thì mua cái đó!" Vừa nói Sở U vừa lấy trong ví da ra một tấm thẻ, sau đó đưa cho Triệu Phi Yến.
"Đừng nhìn tôi như vậy, cầm đi, em có bao nhiêu tiền chứ, dù sao cũng không nhiều bằng tôi, thay tôi tiêu xài đi, tôi cầu còn không được." Dứt lời Sở U cười một tiếng.
Nhà Triệu Phi Yến quả thực rất có tiền nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, vốn lưu động trên tay không nhiều, điểm này Sở U hiểu rất rõ.
Triệu Phi Yến không từ chối nữa, vẻ mặt tự nhiên cầm lấy tấm thẻ, nghịch nghịch trên tay một chút, mắt đẹp lóe lên hỏi: "Cậu chủ này, bên trong có bao nhiêu tiền thế?"
"Tôi cũng không nhớ rõ, dù sao tôi không đụng đến tấm thẻ này, nhưng bên trong có tiền, mật khẩu là **."
"Tôi nhớ rồi, nhất định phải mua cabin trò chơi cao cấp nhất, còn phải đặt ở trong phòng của tôi nữa. Bảo Nhi không có sức kháng cự với trò chơi này, tôi không yên lòng được."
Triệu Phi Yến cất kỹ tấm thẻ đi: "Đợi anh trở về sẽ trả lại cho anh, em đi nấu cơm đây." Dứt lời cô đi vào nhà bếp.
Sở U thì châm một điếu thuốc, một mình ngồi trong sảnh.
"Chị Phi Phi, anh em nói sao?" Thấy Triệu Phi Yến đi vào, Bảo Nhi thân thiết khẽ hỏi.
Triệu Phi Yến làm ra động tác chiến thắng: "Chị Phi Phi của em đã ra tay anh ấy dám không đồng ý sao, anh ấy ừ rồi."
"Thật ạ? Em cảm ơn chị Phi Phi." Đôi mắt xinh đẹp của Bảo Nhi sáng rực lên.
"Còn cám ơn với chị Phi Phi của em làm gì, đợi chút nữa anh ấy đến công ty một chuyến, chị sẽ dẫn em ra ngoài mua cabin trò chơi, đồng thời đi dạo phố luôn."
"Vâng ạ!!!" Bảo Nhi dùng sức gật đầu.
Sở U cầm điện thoại gọi điện, rất nhanh bên kia đã có tiếng người trả lời.
"Chào tổng giám đốc!!!"
"Hướng Tinh, cậu lập tức sắp xếp một chiếc xe, gọi thêm 4-5 nhân viên bảo an đến chỗ ở của tôi bây giờ."
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."
"Còn nữa, bảo những người đó mang theo hai khẩu súng."
"Vâng!"
Sở dĩ Sở U làm như vậy vì hắn lo lỡ như Triệu Phi Yến và Bảo Nhi ra ngoài bị người khác ức hiếp, đến lúc đó lại luống cuống tay chân, có đội bảo an ở cạnh bảo vệ hắn yên tâm hơn nhiều.
Về phần sao cần mang theo súng ấy hả? Ha ha, tập đoàn phát triển đến tầm cao này đã sớm lấy được giấy phép sử dụng súng từ chỗ chính phủ rồi!
Chẳng qua số lượng súng ống có giới hạn, hàng năm còn phải tiến hành thống kê lại với chính phủ, dĩ nhiên chỉ là mặt ngoài thôi, cho dù có chút đạn hay súng ống không rõ tung tích người phụ trách bên chính phủ cũng sẽ không truy cứu, chỉ cần không quá mức là được, nguyên nhân thì tất cả mọi người đều hiểu!
Cho nên bộ phận bảo an trong tập đoàn Thiên Sở đều có súng.
Chú ý, bảo an là bảo an, không phải là bảo vệ! Hai tên gọi này đổi chỗ cho nhau nhưng hàm nghĩa bên trong lại khác biệt như ngày với đêm vậy.
Sau đó Sở U gọi cho Vương Mai Mai.
"Chào tổng giám đốc ạ!"
"Mai Mai, là thế này, đợi chút nữa tôi sẽ đến công ty, mở một hội nghị cấp cao, dựa theo cơ cấu hiện giờ, cô gọi lãnh đạo bộ phận nhân sự, tài vụ, hành chính, phòng chiến lược và phát triển quy hoạch, cùng lãnh đạo 5 ban ngành cấp “S” đến. Tôi muốn bọn họ có mặt trong hội nghị lần này!"
"Vâng thưa tổng giám đốc, chỉ là ban ngành cấp “S” không ở tổng bộ, gọi họ đến trong thời gian ngắn sợ là không kịp."
"Vậy thì thông báo với họ mở hình thức hội nghị từ xa!"
"Vâng!"
"Được rồi, khoảng 1 tiếng nữa tôi sẽ đến, cô sắp xếp đi, cám ơn cô."
"Vâng, tổng giám đốc không cần khách sáo đâu ạ, đây là việc tôi phải làm."
"Ha ha, về sau hai ta không khách sáo với nhau nữa."
"Vâng." Vương Mai Mai khẽ đáp.
"Đúng rồi, phòng liên lạc cấp cao có một cô gái tên là Điền Viện Viện, sau khi đến tôi muốn gặp cô ấy một lần."
"Vâng, tôi gọi cô ấy lên văn phòng của sếp được chứ ạ?"
"Được."
Lại nói thêm một lúc, Sở U mới cúp điện thoại, sau đó hắn thấy trên điện thoại có tin tức Tiểu Kiều Hồng Hậu gửi cho mình, những tin tức này đều là một số chỉ thị Tiều Kiều đưa ra lúc quản lý công ty và vài nội dung trò chuyện với người khác.
Tiểu Kiều sắp xếp rất có tâm, khiến người ta không cần phải đọc và đối chứng từ đầu đến cuối, v.v, không hổ là trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất toàn cầu.