(*) Cánh cửa vào gia đình quý tộc, có quyền thế rất cao và nghiêm ngặt, người bình thường khó mà bước vào nổi.
Rất nhanh Sở U liền cực kì nghiêm túc đắm chìm trong mớ thông tin, trí nhớ của hắn bây giờ trở nên rất tốt, nội dung nhìn qua đều hiểu đại khái, hơn nữa sẽ không quên.
Sau khi Triệu Phi Yến nấu xong cơm, Bảo Nhi đứng ở cửa gọi Sở U, hai tiếng kêu của cô bé ngay lập tức kéo Sở U trở về hiện thực.
Hắn tắt điện thoại, mỉm cười nói: "Ừ, anh đến đây."
"Anh ơi, anh làm gì mà chăm chú vậy?" Bảo Nhi đứng ở cửa phòng bếp vừa cười vừa hỏi.
"Chuyện của bên công ty, chút nữa anh còn phải đi công ty một chuyến."
"Vâng, chị Phi Phi bảo em gọi anh, ăn cơm được rồi ạ."
"Ừ, cùng ăn cơm thôi."
Vừa vào phòng ăn hắn đã thấy Triệu Phi Yến đang bưng món cuối cùng lên, bày trên mặt bàn.
Đồng thời hắn cũng thấy có ba bát cơm đã xới và cả đũa xếp bên cạnh.
"Ha ha, vinh hạnh thật đấy, nay chúng ta lại may mắn được nếm thử đồ ăn do đại tiểu thư Phi Phi tự nấu, chậc chậc." Sở U có chút cảm khái nói, sau đó ngồi xuống.
"Ha ha, em lại rất chờ mong xem tối nay cậu chủ Sở U của chúng ta xuống bếp như thế nào, hương vị ra sao đây."
"Hi hi." Bảo Nhi ở bên cạnh khẽ cười.
Ba người đều ngồi xuống, lúc này trong mắt Sở U hiện lên một tia quái dị.
Nhìn hai người trước mặt, hắn nghĩ tới những khách quen ăn cơm ở đây, có Lâm Lạc Nhi và Chu Chỉ Quân; mà bây giờ lại là biến thành Triệu Phi Yến và Bảo Nhi.
Một loại cảm giác khó tả dâng lên, bao giờ bốn cô gái này mới có thể tề tụ đây nhỉ?
Ôi mịa! Hắn đang nghĩ cái gì vậy!
"Ăn cơm ăn cơm."
Tay nghề của Triệu Phi Yến rất được, từ những món xào này mà nói, khó mà so sánh một hai với Chu Chỉ Quân, đều là những món ăn thường ngày, nhưng nếu bàn sâu hơn thì khẳng định Chu Chỉ Quân thắng, dù sao người ta cũng là dân chuyên nghiệp, dựa vào ngón nghề này để kiếm cơm mà.
Trong quá trình vừa ăn vừa trò chuyện, Sở U nhận được điện thoại của Hướng Tinh, nói rằng 5 nhân viên bảo an đã đến trước biệt thự của hắn, đang chờ ở bên đường.
"Phi Phi, tôi mới gọi bảo an của tập đoàn đến đây, chút nữa không phải hai người muốn dạo phố sao, tôi bảo họ theo hai chị em, giờ xã hội có hơi loạn, đừng để tôi lo lắng."
"Ô, bọn tôi có phải minh tinh đâu mà đi chỗ nào cũng cần có bảo an, họ có mở đường cho chúng tôi không?" Triệu Phi Yến lại trêu chọc.
"Ha ha, yên tâm đi, họ sẽ không quấy rầy hai người, hai chị em cứ đi chơi, không cần quan tâm đến họ, họ chỉ đảm bảo an toàn thôi."
"Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người nhớ phải nghe bọn họ chỉ huy hiểu chưa."
"Ừ, chuyện này anh yên tâm đi."
Sau đó Sở U đặt bát đũa xuống: "Tôi ăn no rồi, tôi ra ngoài xem bọn họ." Dứt lời hắn đứng dậy rời đi.
Ra khỏi biệt thự hắn liền thấy một cỗ xe việt dã màu đen đỗ bên đường, Sở U đi thẳng tới.
Rất nhanh người trong xe đã thấy cậu chủ Sở, năm người đàn ông mặc áo đen bình thường bước xuống xe.
"Chào tổng giám đốc!"
"Chào tổng giám đốc!"
Người cầm đầu mở miệng đầu tiên, theo sau là tiếng đồng thanh của bốn người còn lại, âm thanh không lớn nhưng rất có lực, trên người bọn họ lộ ra vẻ uy hiếp.
Sở U đi đến trước mặt họ, gật gật đầu: "Chút nữa người nhà của tôi sẽ ra ngoài một chuyến, đi SUV Lamborghini màu đỏ, các anh nhớ bảo vệ hai người họ thật tốt!"
"Xin tổng giám đốc yên tâm, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ anh giao."
"Tốt lắm, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khi bắt buộc phải nổ súng thì không cần có gánh nặng, Thiên Sở sẽ là hậu thuẫn cho các anh."
"Tôi đã báo lại với người nhà của mình, hai người họ sẽ phối hợp với các anh."
"Chút nữa lên đường vất vả cho các vị rồi!"
"Không khổ cực thưa ngài!" Nói chuyện với Sở U là một người đàn ông trung niên, không đeo kính, mắt hẹp, nhìn khá lạnh lùng, đây là thói quen của anh ta.
Sở U nhớ người này đã tiến vào Thiên Sở từ thời bố mẹ hắn, làm được 8-9 năm rồi, nghe bố mẹ bảo trong những người này phần lớn đều có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tiền thân là lính đánh thuê, ai cũng có kinh nghiệm cận chiến phong phú, không nói lấy một địch mười, đơn đấu với mấy tên côn đồ kia không hề có vấn đề gì cả.
Nếu cho bọn họ một khẩu súng và một thanh đao, lực chiến sẽ tăng lên gấp bội, đến lúc đó tới bao nhiêu thịt bấy nhiêu!
Sở U gật đầu, quay người trở về biệt thự, dáng vẻ thong dong.
Sau đó năm người đàn ông này liền lên chiếc Mercedes, bên ngoài không thể thấy được tình huống bên trong, không ai biết trong chiếc SUV cỡ lớn đó rốt cuộc có bao nhiêu người.
Khi Sở U đi tới vừa lúc thấy Triệu Phi Yến và Bảo Nhi đang thu dọn bát đĩa.
"Phi Phi, tôi thấy em không lái xe tới, em dùng xe của tôi đi, chìa khóa đây, còn tôi sẽ lái xe công ty." Trong sân biệt thự đỗ hai chiếc xe, một là chiếc SUV Lamborghini chuẩn bị đưa cho Triệu Phi Yến mượn, chiếc còn lại là xe nhỏ của công ty.
Dĩ nhiên trong gara còn một chiếc siêu xe cao cấp nữa!
Triệu Phi Yến cầm khăn lau khô tay, nhận chìa khóa rồi nói: "Là chiếc Lamborghini màu đỏ của anh đấy hả?"
"Ừ."
"Em sợ em không biết lái."
"Có gì mà không biết, biết lái xe là đi được tất, mò mẫm một chút là oke."
"Bảo Nhi, em theo chị Phi Phi phải nghe lời biết chưa?"
"Em biết rồi ạ." Bảo Nhi trông rất vui vẻ.
"Bảo Nhi rất hiểu chuyện, cậu không cần để tâm chuyện này đâu." Triệu Phi Yến không chỉ một lần khen Bảo Nhi hiểu chuyện, xem ra Bảo Nhi để lại ấn tượng rất sâu trong lòng cô.
Nhìn việc trong tay hai người, Sở U rời khỏi nhà bếp, ở trong sảnh tiếp tục xem điện thoại.
Chốc lát sau hai cô gái đã ra khỏi phòng bếp, thế là ba người cùng ra cửa.
Triệu Phi Yến và Bảo Nhi lên chiếc SUV Lamborghini, sau khi tạm biệt bèn lái đi, có thể nhìn thấy chiếc xe bảo an đậu ven đường cũng nổ máy theo sau.
Sở U lái xe nhỏ, chốc lát, chiếc xe màu đen cũng ra khỏi biệt thự.
Trên đường, Sở U vẫn để chế độ không người lái, còn mình thì mở điện thoại tiếp tục xem những nội dung liên quan, thỉnh thoảng lại ngẩn ra nghĩ gì đó, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Cứ như vậy, chiếc xe đen nhỏ rốt cuộc tiến vào tổng bộ tập đoàn Thiên Sở.
Sở U chú ý tới cô gái đứng ở một vị trí quen thuộc trước cửa đại sảnh, đó là Vương Mai Mai.
Lần này, Sở U rất khí phách lái thẳng lên mà không phải dừng ở bãi đỗ xe, hắn trực tiếp lái đến cửa sảnh lớn, hành vi này hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh.
"Chào tổng giám đốc!"
Nhìn thấy Sở U xuống xe, Vương Mai Mai nhoẻn miệng cười, lên tiếng chào hỏi.
"Đi thôi." Nói xong hắn cũng đi thẳng vào bên trong.
Mà chiếc xe này cứ thế đỗ ở chỗ đó khiến những người không rõ sự tình vô cùng giật mình.
Người kia là ai mà làm màu thế!
Trên đường đi có người quen biết Sở U thì trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hoàng, bởi vì hiện tại tập đoàn Thiên Sở đang tiến hành một trận thay máu lớn trong nội bộ cấp cao, mà bàn tay đứng sau màn thao túng tất cả chính là người đàn ông trẻ tuổi kia!
Phần lớn bọn họ đều không dám lên tiếng chào hỏi, thực sự là lần thanh lý nay quá sâu quá rộng, đồng thời cũng quá độc ác.
Người đàn ông này, họ hàng cũng không thèm nhận!
Nghe nói những lãnh đạo bị khai trừ kia có nhiều người đều là họ hàng của hắn!
Hắn hạ đao đủ ác đủ độc!
Haizz, thật sự biết chơi nha, gia tộc hào môn chân chính sâu không phải bình thường đâu.
Hầu môn sâu như biển, trong này có vô số ân oán không muốn người khác biết đến.