Cô đã quên chặn một người—một người quan trọng nhất.
Giữa mong ước rằng anh chưa kịp thấy, cô vội vàng chỉnh lại phạm vi hiển thị, đặt Chu Lịch vào danh sách duy nhất không thể xem được bài viết.
Vừa chỉnh xong, thông báo thích và bình luận đã xuất hiện.
"Truyền thuyết gì vậy?"
"Sao hôm nay lại văn thơ thế này?"
"Có chuyện rồi đây."
Cúi đầu thật thấp, Lương Uyển ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đơn màu xanh lục bên cửa sổ, chẳng biết đã bao lâu. Cho đến khi ánh đèn đường trên mặt đất dần bị ánh sáng ban mai lấn át.
Tuyết vẫn rơi, nhưng không lớn, chỉ đủ phủ lên ngọn cây và bãi cỏ một lớp mỏng, còn tuyết rơi xuống mặt đất thì tan thành nước ngay tức khắc.
Thật là ủy mị, đúng không?
Bất chợt nhận ra cảm xúc ngoài ý muốn, giống như một mối tình non trẻ thuở thiếu thời—vừa ngọt ngào lại vừa bối rối.
Muốn anh biết, lại không muốn anh biết.
Lương Uyển cũng chẳng rõ bản thân đang mong cầu điều gì.
Khi trời sáng, cô đặt bài viết về chế độ "Chỉ mình tôi" rồi tạm gác cảm xúc rối bời sang một bên. Cô điều chỉnh bản thân, giấu đi những mệt mỏi và lạc lối trong lòng, quàng lên chiếc khăn màu bạc hà rồi ra ngoài.
Theo kế hoạch, cô sẽ đến thăm Từ Phi Lâm vào đầu giờ chiều—như vậy sẽ không cần phải giả vờ khách sáo về chuyện ở lại dùng bữa hay không.
Trước khi mua quà thăm bệnh, cô ghé qua công viên Cảnh Sơn.
Ban đầu cô không có ý định đi đâu cụ thể, chỉ đơn thuần muốn tìm một nơi cao để ngắm nhìn thành phố Bắc Kinh.
Sống giữa khu đô thị san sát cao tầng, đã lâu lắm rồi cô không được thấy một bầu trời rộng lớn mà không bị che khuất.
Số 44, phố Cảnh Sơn Tây, nằm trên trục trung tâm Bắc Kinh, là nơi lý tưởng để phóng tầm mắt xuống Tử Cấm Thành.
Buổi sáng sau cơn tuyết lạnh cắt da, hoàng cung không đọng lại tuyết, chỉ yên tĩnh đứng sừng sững dưới bầu trời xám xịt.
Thời tiết và khung cảnh như vậy không thu hút quá nhiều du khách, nên cũng không quá đông đúc. Nhưng đây là Bắc Kinh—một thành phố mà dù có ném đại một hạt mè cũng có thể trúng vào người đi đường. Tiếng nhạc phát ra từ video ngắn, tiếng nói cười vẫn vang lên bên tai Lương Uyển.
Cô kéo khăn quàng che kín hơn, đứng ở vị trí đón gió, dùng chiếc máy ảnh đã đồng hành cùng cô suốt nhiều năm để chụp lại những cung điện cổ kính. Đúng lúc đó, một đàn chim sải cánh bay lên từ mái ngói.
Cứ ngỡ đã qua cả một thế kỷ, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn phản hồi từ Chu Lịch.
Dưới ánh mặt trời, màn hình trông mờ mờ ảo ảo, cô phải cúi xuống che bớt ánh sáng mới đọc được.
"Xương rồng cũng cần ánh nắng."
Đọc rõ nội dung xong, cô bĩu môi.
Chờ cả nửa ngày trời, anh chỉ nhắn vỏn vẹn một câu như vậy.
"Đó là xương rồng giả."
Chu Lịch: "Vậy còn em thì sao? Có ra ngoài phơi nắng chưa?"
Lương Uyển: "Bắc Kinh đêm qua có tuyết, trời vẫn chưa có nắng, chỉ toàn là mây dày."
Chu Lịch: "Tuyết rơi rồi sao?"
Lương Uyển khẽ thở ra một hơi. Quả nhiên anh chưa nhìn thấy bài viết kia.
Cô trả lời một chữ "Ừm" rồi chậm rãi cúi mắt xuống.
Là may mắn hay đáng tiếc đây?
Thật khó mà phân định.
Trong lúc trò chuyện, cô vô thức chuyển sang giao diện đồng hồ thế giới.
Trên đó chỉ có ba múi giờ mà cô đã cài đặt hiển thị:
Bắc Kinh, Oslo, và Munich.
Lương Uyển: "Bây giờ ở Munich là rạng sáng, sao anh vẫn chưa ngủ?"
Chu Lịch: "Công việc-ing."
Cô khựng lại hai giây, sau đó bật cười.
Một lát sau, cô đưa tay che trán, vùi mặt vào khăn quàng cổ, khe khẽ phát ra một tiếng than vừa oán trách vừa xao động.
Cảm giác này, giống như một cơn tuyết chưa kịp rơi trọn vẹn—để lại trong lòng một khoảng trống khó lấp đầy.
Chu Lịch: "Em đang ở đâu?"
Cô giơ máy lên chụp một tấm ảnh về phía Tử Cấm Thành.
"Ở công viên Cảnh Sơn ngắm cảnh. Ở Bắc Kinh bao năm, đây mới là lần thứ hai em đến đây. Lần trước là vào mùa xuân."
Chu Lịch: "Anh từng đến đây một lần, hồi tiểu học."
Hồi tiểu học?
Thật khó mà tưởng tượng một phiên bản thu nhỏ của Chu Lịch sẽ trông như thế nào.
Lương Uyển: "Sau đó không đến nữa sao? Vậy anh nên quay lại vào ngày trời đẹp. Nhưng tiếc là tuyết ngừng rơi rồi, không thể thấy Tử Cấm Thành trong tuyết nữa."
Chờ một lúc lâu, anh vẫn chưa trả lời.
Cô không kìm được mà hỏi: "Munich có tuyết không?"
Vừa mua một xiên xúc xích nướng, cô vừa đi đến Vạn Xuân Đình, đợi điện thoại rung lên lần nữa.
Lần đầu rung, cô mở ra—chỉ là thông báo tài khoản còn dưới 20 tệ.
Cô hơi bực bội, vừa cắn xúc xích vừa nạp thêm 100 tệ.
Lần thứ hai rung, cuối cùng cũng là anh.
Chu Lịch: "Không, Munich không có tuyết."
Xúc xích đã ăn hết, cô cắn nhẹ cây xiên tre, ngón tay gõ chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ.
Cô không biết nên nói gì nữa, nhưng cũng không muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.
Chu Lịch: "Có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Cô sững người, tim như lỡ một nhịp.
Lương Uyển: "Sao lại hỏi vậy?"
Chu Lịch: "'Đối phương đang nhập tin nhắn'—anh chờ rất lâu rồi."
Thì ra là vì điều này.
Lương Uyển: "Không có gì đâu, anh ngủ sớm đi."
Bầu trời xám xịt cuối cùng cũng lộ ra một tia nắng.
Cô đứng dậy, ném cây xiên vào thùng rác, nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị đi mua quà cho Từ Phi Linh.
"Quay lại."
Tin nhắn xuất hiện.
Cô cúi xuống nhìn.
Quay... lại?
Không hiểu sao, nhưng như có một sợi dây vô hình kéo cô quay đầu.
Trong làn nắng đông mờ nhạt, Bạch Tháp của Bắc Hải tắm mình trong ánh sáng len qua tầng mây.
Người qua lại mỗi lúc một đông. Và giữa dòng người ấy, một bóng dáng cao lớn đứng yên bất động.
Gió thổi vạt áo khoác dài màu đen của anh phất nhẹ. Ánh mắt anh xuyên qua đám đông, dừng trên người cô.
Gió mùa đông lạnh buốt, thổi đến mức mắt cô đỏ hoe cay xè.
Chu Lịch.
Anh đã về sớm.
Trong lòng cô đang gào thét câu này, nhưng vẻ mặt của Lương Uyển lại rất bình tĩnh, bước chân cũng không hề dao động. Mãi cho đến khi anh theo dòng người đến trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi một câu: "Không phải anh nên ở Munich sao?"
"Chuyện xong rồi."
Lương Uyển nheo mắt, "Vậy là vừa rồi anh đều lừa em."
Anh khẽ cười, thừa nhận.
Họ đứng cách nhau không gần cũng không xa, không chạm vào nhau, nhưng cũng không ai vô ý mà đi ngang qua giữa họ.
Lương Uyển hé môi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Cô vẫn chưa sắp xếp được suy nghĩ của mình, vậy mà anh đã xuất hiện trước mặt cô.
"Bây giờ em phải đi mua quà thăm bệnh, chiều nay đến thăm Alice, cô ấy bị ốm."
"Lương Uyển."
"Hửm?" Cô ngẩng đầu lên, có chút lưỡng lự.
"Cùng ăn trưa đi."
Cô không có lý do để từ chối.
Sau khi chọn quà thăm bệnh trong trung tâm thương mại, Lương Uyển chọn một quán lẩu trên tầng thượng. Dạo này trời rét cắt da cắt thịt, cô thích những món ăn nóng hổi để xua đi cái lạnh.
Sau khi pha nước chấm, Lương Uyển vừa ngồi nhắn tin trả lời đồng nghiệp vừa thờ ơ hỏi Chu Lịch: "Sao lại về sớm vậy? Anh nên ở lại với gia đình lâu hơn chứ."
Chu Lịch ung dung nhìn cô, "Em biết hôm nay là ngày gì không?"
Nghe vậy, Lương Uyển liếc nhìn ngày tháng, "Không biết."
Không phải sinh nhật cô, cũng không phải sinh nhật anh, càng không phải ngày lễ đặc biệt gì.
Anh khẽ nhướng mày, chậm rãi lau kính một lần rồi đổi chủ đề.
Chu Lịch kể cho cô nghe về cảnh sắc đường phố Munich, Lương Uyển cũng tượng trưng đáp lại bằng những câu chuyện vụn vặt mấy ngày qua. Cuộc sống của cô chỉ gói gọn trong một góc nhỏ, nói nhiều cũng chẳng ngoài chuyện công ty và cảnh sắc trên đường đi làm.
Anh lắng nghe rất nghiêm túc, như thể những điều ấy thực sự rất thú vị.
Khi nhắc đến việc tháng sau nhóm bạn đại học sẽ tổ chức đám cưới, mời cô sang Thiên Tân dự tiệc, Chu Lịch đột nhiên hỏi cô một câu: "Đến khi em kết hôn, em muốn tổ chức ở đâu, Hàng Châu hay Bắc Kinh?"
"Em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn."
"Không thích hôn nhân à?"
"Cũng không hẳn," Cô cầm thìa, miếng thịt vừa gắp lên lại bị nước lẩu đẩy trôi mất, "Em cho rằng ngoài con cái ra, không ai có thể đồng hành cùng một người suốt cả đời. Tình bạn, tình thân, tình yêu đều là những thứ có giai đoạn, cứ tận hưởng hiện tại là được. Dù có thề nguyện cũng không đảm bảo sẽ không chia ly. Mà thật ra, con cái cũng chưa chắc sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh..."
Thảo luận vấn đề này với một người từng là tình nhân, cảm giác có chút kỳ lạ.
Cô nhún vai, tìm lại miếng thịt kia rồi đặt vào bát Chu Lịch, "Em cũng không muốn xây dựng mối quan hệ quá thân mật với ai. Lỡ như—em nói là lỡ như thôi—đối phương chán em trước, em sẽ trở thành người bị bỏ rơi, như vậy thì đau lòng lắm."
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang chút bông đùa.
"Em cũng không nuôi thú cưng, sợ chúng sống không lâu bằng em, bỏ lại em; lại sợ chúng sống quá lâu, em chết rồi chẳng ai chăm sóc chúng."
Sau bữa trưa, Lương Uyển xách quà thăm bệnh đến thăm Từ Phi Lâm đúng giờ.
Vừa bước vào cửa, Quan Nhã Tần từ phòng sách chạy ra.
"Chị Uyển, mẹ em còn đang ngủ trưa, chị giúp em học từ vựng một lát nhé?"
Lương Uyển đành đặt đồ xuống, tạm thời trở thành gia sư.
Chồng của Từ Phi Lâm đang dọn dẹp tàn cuộc bữa trưa trong bếp. Ông là một người ít nói, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi Lương Uyển.
Nghe Quan Nhã Tần nói, trong khoảng thời gian Từ Phi Lâm bị bệnh, người đàn ông này thường xuyên xin nghỉ ở nhà chăm sóc vợ.
Tính ra, cuộc hôn nhân của họ đã kéo dài gần hai mươi năm, lâu bền hơn phần lớn các cặp đôi trên đời này.
Nói là học từ vựng, nhưng thực chất Quan Nhã Tần chỉ muốn tám chuyện trường học với Lương Uyển. Trường quốc tế của cô bé không quản lý nghiêm ngặt chuyện yêu đương của học sinh, trong lớp có không ít cặp đôi.
Từ Phi Lâm không cho phép con gái yêu sớm, nhưng trái tim thiếu nữ nào dễ kiểm soát?
"Em có nên tỏ tình với cậu ấy không?"
"Hai đứa có cùng nộp đơn vào một trường đại học không?" Lương Uyển hỏi.
Cô bé ngẩn người, "Không, em đi Mỹ, cậu ấy đi Anh. Dù cậu ấy cũng nộp một vài trường bên Mỹ, nhưng nguyện vọng đầu tiên là Imperial College."
"Em có sẵn sàng vì cậu ấy mà chọn Anh không?"
"Tất nhiên là không, em muốn vào Brown."
Lương Uyển gật đầu.
"Nếu cậu ấy đồng ý, nghĩa là hai đứa sắp phải yêu xa mấy năm. Nếu cậu ấy từ chối, có khi ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa?"
Khi người khác hỏi ý kiến, Lương Uyển rất hiếm khi trực tiếp phủ định một lựa chọn nào đó. Cô không thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Nhưng hôm nay, cô lại vô thức trả lời như vậy.
"Chị Uyển, trước đây chị chẳng phải hay nói cứ đi đến đâu tính đến đó sao? Nếu yêu xa rồi đổi ý, thì chia tay là được mà?" Quan Nhã Tần phản bác, "Thực ra chị đâu có suy nghĩ 'đến đâu hay đến đó', chị là kiểu muốn tính cả đời. Còn em còn nhỏ mà, em chỉ cần hạnh phúc ngay lúc này là đủ rồi! Nếu cậu ấy từ chối, vậy thì bye bye, tìm người ngoan hơn!"
Lương Uyển bật cười.
"Vậy mẹ em thì sao? Không phải cô ấy không cho em yêu sớm à?"
"Mẹ chỉ bảo không được yêu đương khi còn học cấp ba, em đợi lên đại học rồi công khai là được mà. Trước cứ lén lút yêu, đừng để mẹ phát hiện." Quan Nhã Tần cười che mặt.
Lương Uyển bật cười trêu cô bé, "Nhìn em kìa, trong lòng đã tính hết cả rồi, còn giả vờ hỏi ý kiến chị."
"Ây da... em chỉ muốn chia sẻ tâm trạng thôi mà." Nói được một nửa, cô bé bỗng vỗ đùi, "Suýt quên mất, hôm nay là hạn chót nộp bài luận kinh tế, để em nộp cái đã!"
Tiếng chuột máy tính vang lên nhanh chóng, nhưng tâm trí của Lương Uyển đã bay xa.
Cô đang nghĩ đến câu nói của Chu Lịch lúc ăn trưa.
"Em biết hôm nay là ngày gì không?"
Anh không nói, nhưng cô lại không nhịn được mà nghĩ mãi.
Loại trừ cả vạn khả năng, cô vẫn không tìm được đáp án.
"Chị Uyển, hôm qua chị Phương Nguyện cũng đến Na Uy đấy, chị ấy có nói với chị không? Xui thật, trời cứ mưa mãi, chẳng đi đâu được, đành phải nằm lì trong khách sạn."
"Ừm, chị thấy ảnh em ấy đăng rồi."
Trời âm u, chẳng thấy được cảnh sắc.
Giống như lần đầu cô đặt chân đến Oslo, mưa tí tách không ngớt. Chỉ khác là khi đó, cô chẳng để tâm đến phong cảnh mà chỉ chú ý đến một người.
Vậy nên cô đã che ô, bước vào quán bar có tên HKOK.
Và gặp Lee.
Lương Uyển bỗng sững người.
Sau một lúc lâu, cô mở album ảnh trên điện thoại.
Trong mục "Ký ức gợi ý cho bạn", có dòng chữ "Những năm tháng cũ".
Ảnh bìa là một ly cocktail màu hồng khói.
Cô nhấn vào.
Hệ thống tự động ghép mười bức ảnh lại với nhau.
Oslo trong mưa, quán HKOK trong mưa, chiếc máy phát nhạc trong quán bar, bức tranh sưu tầm treo trên tường...
Và một người đàn ông ngồi cạnh cửa dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Tấm ảnh ấy được chụp lén bằng chiếc điện thoại đã theo cô suốt bốn năm. Chất lượng ảnh không cao, ánh sáng mờ mịt khiến các đường nét khuôn mặt không rõ ràng. Một chiếc lá cây phía trước che khuất nửa khuôn mặt anh.
Nếu sau đó họ không có bất cứ liên hệ nào, nếu mười năm sau cô vô tình xem lại bức ảnh này, có lẽ cô sẽ không nhớ anh là ai, chỉ biết đó là một người đàn ông đẹp trai.
Nhưng bây giờ—
Thì ra hôm nay chính là tròn một năm ngày họ gặp nhau.
Bốp!
Cô lập tức tắt điện thoại, ném lên bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình đen ngòm.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Mạnh đến mức ngay cả Quan Nhã Tần cũng có thể nghe thấy tiếng run rẩy ấy.