Rời Bến - Sơn Từ

Chương 46

"Chị Uyển, tối qua chị ngủ không ngon à?"

Lương Uyển mơ màng gật đầu, lấy lại tinh thần, thuận theo lời cô ấy nói: "Ừm, không ngủ được mấy." Đúng là sự thật.

Chồng của Từ Phi Lâm bưng một đĩa táo đã cắt sẵn vào phòng, còn có cả quýt đường đang vào mùa.

Ông ấy ngượng ngùng cảm ơn Lương Uyển vì đã mang nhiều quà như vậy, lại còn thường xuyên chỉ dạy Quan Nhã Tần. Lương Uyển chỉ cười, không dám nhận lời khen.

Nhìn ông ấy, Lương Uyển chợt nhớ đến câu chuyện mà Từ Phi Lâm từng kể. Khi cô ấy quen chồng mình, con cái của bạn bè xung quanh đều đã lớn cả. Ở thời đại của cô ấy, kết hôn muộn còn bị xem là trái với lẽ thường hơn bây giờ.

Từ Phi Lâm và chồng quen nhau chưa đầy một năm đã có con. Những người quan tâm cô ấy đều cho rằng cô ấy điên rồi—đi thích một người đàn ông nghèo chỉ biết đọc sách, không hiểu sự đời, cũng chẳng có gia thế vững chắc, vậy mà còn dám cưới vội.

Nhưng chính cuộc hôn nhân tưởng như vội vã ấy lại kéo dài suốt gần hai mươi năm, thậm chí còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác.

Có lẽ là vì giọng nói của bọn họ đã đánh thức Từ Phi Lâm, hoặc có thể là cô ấy ngủ đủ giấc rồi.

Cô ấy cầm cốc nước mật ong mà chồng chuẩn bị cho, đi đến cửa thư phòng, ngái ngủ nhìn vào trong, giọng nói khàn khàn đặc trưng sau khi vừa thức dậy.

"Denise, em đến rồi à."

Sau vài câu chào hỏi, Quan Nhã Tần một mình ở lại thư phòng học bài, còn Lương Uyển theo Từ Phi Lâm ra ban công ngồi uống trà.

Ban đầu, Từ Phi Lâm chỉ bị ngất do huyết áp thấp. Thêm vào đó, sau khi bước sang tuổi năm mươi, cơ thể cô ấy không còn chịu được cường độ công việc như trước. Đi kiểm tra sức khỏe xong thì phát hiện có không ít vấn đề, nên quyết định ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.

Lúc đầu cô ấy chỉ định xin nghỉ bệnh hai, ba ngày, nhưng rồi, nghỉ một lần lại chẳng muốn quay về nữa.

"Denise, em có biết chị đã làm ở Fingerprint bao nhiêu năm rồi không?"

"Mười lăm năm."

Từ Phi Lâm cười: "Mười sáu năm rồi. Khi đó, nó chỉ là một công ty mới thành lập được một năm. Chị thích lý tưởng của nó, nên sau khi sinh Nhã Tần không lâu thì đến đây làm."

Lương Uyển lặng lẽ uống trà, lắng nghe.

Khi một người bắt đầu hồi tưởng quá khứ với tâm trạng bình thản, thường là họ đang tưởng niệm những ngày tháng đã qua, hoặc cũng có thể là đang chuẩn bị nói lời từ biệt.

"Mười sáu năm qua, chị chỉ xin nghỉ bệnh bốn lần."

—Chị Alice còn khỏe hơn cả đám thanh niên chúng ta. Rõ ràng chị ấy mới là hai mươi tuổi, còn tôi đã năm mươi rồi.

—Chị ấy yêu công việc! Không giống đám người chỉ muốn an phận thủ thường như chúng ta.

Ở công ty, đánh giá về Từ Phi Lâm lúc nào cũng vậy, ai cũng nghĩ rằng cô ấy là một người không gì có thể đánh bại.

Từ khi Lương Uyển vào làm, cô ấy chỉ thấy Từ Phi Lâm xin nghỉ bệnh một lần. Ấn tượng sâu sắc nhất là khi ấy, dù đang truyền dịch trong bệnh viện, cô ấy vẫn mở cuộc họp trực tuyến. Giọng nói tuy khàn đặc, nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ.

Lương Uyển cảm thấy không thể tin nổi.

Chồng của Từ Phi Lâm bưng sandwich đến, rồi lại lặng lẽ rời đi.

Hai người họ nói chuyện với nhau đứt quãng, từ việc thành lập Fingerprint, đến sự thay đổi của ngành quảng cáo, thỉnh thoảng cũng nhắc đến gia đình cô ấy.

Cuối cùng, Từ Phi Lâm ho khẽ hai tiếng, nói rằng cô ấy thấy mệt.

"Nói nhiều như vậy, có phải nghe giống như chị đang khoe khoang không?"

Lương Uyển lắc đầu: "Chị rất quan trọng đối với công ty và mọi người."

Từ Phi Lâm trêu: "Đừng tưởng chị không biết nhiều người nói chị là bà già lạnh lùng, quá nghiêm khắc. Mọi người thích giám đốc Tần hơn, vừa mềm mỏng vừa hài hước."

Lương Uyển im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng có rất nhiều người thực sự coi chị là tấm gương."

"Thật sao?"

Từ Phi Lâm mỉm cười, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

"Denise, tuyết rơi rồi."

Lương Uyển quay đầu lại.

Từ Phi Lâm nói: "Trận tuyết đầu tiên của năm nay."

Những bông tuyết rơi chậm hơn so với trận lúc rạng sáng. Lúc này, trong khu dân cư không có nhiều người qua lại, chỉ có vài cụ già khoanh tay đi dạo chậm rãi. Dù tuyết rơi, họ cũng không vội vã, mà cứ thế tản bộ, như thể cả thế giới đang được phát ở chế độ tua chậm.

Lương Uyển nói với cô ấy rằng rạng sáng nay đã có một trận tuyết rồi.

Từ Phi Lâm cười cô là cú đêm, rồi dặn dò: "Sắp ba mươi tuổi rồi, không thể tiếp tục sinh hoạt như mấy đứa trẻ hai mươi tuổi được nữa đâu, sức khỏe quan trọng lắm."

"Em vẫn luôn rất nỗ lực trong công việc."

Từ Phi Lâm nói: "Em có biết vì sao dự án của Voss không giao cho em làm không?"

Lương Uyển bất ngờ khi cô ấy nhắc đến chuyện này.

"Không biết, em không nghĩ là mình làm sai điều gì."

"Em không làm sai." Từ Phi Lâm giải thích, "Chỉ là sếp Chu cho rằng em đang tự bào mòn sức khỏe của mình. Phía Voss đã nhiều lần nhấn mạnh rằng công việc của em không có vấn đề gì cả. Họ đánh giá em là một người rất có trách nhiệm. Vấn đề nằm ở công ty chúng ta—chúng ta không biết cách phân bổ công việc hợp lý cho nhân viên."

Lương Uyển sững lại, vô thức cắn môi dưới, không nói gì.

Từ Phi Lâm thở dài: "Nghĩ lại cũng đúng. Vì em là người trẻ có năng lực mạnh nhất, lại toàn diện, làm việc cẩn trọng. Công ty bảo em điều chuyển là em đi, giao việc gì em cũng không than phiền. Những việc không yên tâm giao cho người khác thì đều đưa cho em. Đôi lúc chị nghĩ, có phải chị đã trở thành một cấp trên tàn nhẫn áp bức em không?"

Chỉ khi rời xa công việc, Từ Phi Lâm mới sống với một dáng vẻ thảnh thơi, chậm rãi như vậy. Không trang điểm, chỉ mặc đồ ngủ, tóc có mấy ngày không gội cũng chẳng sao, miễn là không quá khó chịu.

Chỉ khi đó, cô ấy mới chịu thừa nhận những thiếu sót của bản thân. Còn trong công việc, cô ấy không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ ai.

Từ Phi Lâm phải bảo vệ bộ giáp của mình.

Lương Uyển nhớ lại ngày mình mệt đến mức ngủ quên trên ghế dài.

Khoảng thời gian đó, tim cô như hoạt động quá tải mỗi ngày. Mỗi sáng thức dậy, cơ thể cứ như bị những khối chì đè nặng. Không hề phóng đại, nếu cô cứ tiếp tục làm việc với cường độ đó, có lẽ thực sự sẽ đột tử.

Hiện tại, ít nhất cô không còn quá mệt nữa.

Những hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí.

Hóa ra đây mới là lý do họ đưa cô ra khỏi dự án đó sao?

"Cảm ơn em đã đến thăm chị."

"Jane, Ben, Linda và rất nhiều người khác, họ đều nhớ chị, không chỉ riêng em."

Từ Phi Lâm cười: "Vậy thì cảm ơn mọi người, chẳng bao lâu nữa chị sẽ ghé qua công ty."

Sau một lúc lâu, Lương Uyển mới nhẹ nhàng đáp: "Được."

Lương Uyển rất nhạy cảm, nhưng dù là một người chậm hiểu cũng có thể nhận ra suy nghĩ trong lòng Từ Phi Lâm.

Alice muốn rời khỏi công ty nơi cô đã cống hiến mười sáu năm cuộc đời.

Lương Uyển hỏi cô một câu: "Chị có tiếc nuối không?"

Từ Phi Lâm ngẩng đầu lên: "Có, nhưng vẫn phải đi."

Một lúc sau, cô nói: "Em tốt nghiệp trường Z, vậy em đã từng nghe bài giảng công khai của giáo sư Trần ở đó chưa? Bài giảng nói về 'chủ đề chia ly'. Rất nổi tiếng, chị may mắn được nghe và học hỏi rất nhiều."

"Chủ đề chia ly?"

Lương Uyển lắc đầu.

Cô giỏi trong việc chia ly. Hồi nhỏ phải chia ly với cha, lớn hơn chút thì chia tay con mèo hoang đến nhà mà không mời, khi hiểu chuyện thì phải chia ly với mẹ. Dù không phải là lựa chọn chủ động, nhưng "chia ly" chưa bao giờ rời khỏi cuộc đời cô.

Và cả sự chia ly với Lee.

Trước khi gặp anh, cô đã lên kế hoạch cho điều đó. Dù có chút không nỡ, nhưng cuối cùng cô vẫn thực hiện lựa chọn ban đầu.

Lương Uyển không khuyên Từ Phi Lâm ở lại.

Cô không muốn can thiệp, cũng không cảm thấy Fingerprint đáng để níu giữ.

Trước khi rời đi, Lương Uyển nói chuyện vài câu với Quan Nhã Tần. Năm sau, cô bé sẽ đi du học, có lẽ sẽ rất lâu mới gặp lại nhau.

Dù bây giờ cô bé vẫn gọi cô là "chị" một cách thân thiết, nhưng khi mối liên hệ dần ít đi, mối quan hệ giữa con người cũng sẽ tự nhiên mà phai nhạt. Nhã Tần còn nhỏ, chưa ý thức được điều đó, nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô bé, Lương Uyển đã có thể đoán trước được tương lai. Trong lòng bỗng có chút không nỡ.

Cô giỏi trong việc chia ly.

Nhưng thực ra, Lương Uyển thực sự rất ghét sự chia ly.

Ra khỏi nhà Từ Phi Lâm, Lương Uyển mở chiếc ô cô mượn.

Tuyết càng lúc càng rơi dày, cứ thế này chẳng mấy chốc sẽ tích thành lớp dày.

Đôi giày dưới chân không chống trơn tốt, dẫm lên nền đất tuyết đang tan ra khiến bước đi trở nên chênh vênh.

Cô chỉ có thể cẩn thận bước từng bước nhỏ.

Đi chưa được mấy bước, một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt cô. Không cần nhìn, cô cũng biết đó là Chu Lịch.

Anh vẫn chưa đi.

Lương Uyển dừng bước, thở ra một làn hơi mờ trong giá rét, nhìn anh bước xuống xe, cầm lấy chiếc ô trên tay cô.

"Chu Lịch, pha cho em một ly cocktail nữa đi."

Cô nói như vậy.

Có lẽ tiềm thức nhớ đến một năm trước, muốn khắc sâu ký ức đó.

Cô sẽ học cách nhìn nhận mối quan hệ của họ một cách bình thản hơn.

Không cố chấp phủ nhận rằng mình đang tìm kiếm giá trị cảm xúc từ anh.

Thực ra, cô không cần phải đề phòng như thế.

Lương Uyển vẫn gọi Margarita.

Nếu cô thích một thứ gì đó, cô thường sẽ chọn nó mãi cho đến khi chán thì thôi.

Nửa đêm, tuyết càng lúc càng dày, dày đặc đến mức khó có thể nhìn rõ những tòa nhà phía xa.

Lương Uyển cũng không định về nhà, vừa uống rượu, vừa chống cằm lặng lẽ nhìn Chu Lịch.

Nhìn khuôn mặt điển trai của anh, nhưng không chỉ nhìn khuôn mặt.

Không giống như một năm trước, bây giờ cô hiểu rõ con người này.

"Xin chào, anh là người Trung Quốc sao?"

Chu Lịch cười: "Nhìn giống sao?"

"Không giống, một chút cũng không, anh trông như con lai vậy, anh biết không?" Lương Uyển than thở, sau đó hỏi tiếp: "Anh có bệnh di truyền trong gia đình không?"

"Không có."

Anh cứ thế mà chơi trò tái hiện lại cảnh cũ với cô.

"Vậy anh có bạn gái không?"

Lương Uyển đang chờ câu trả lời "Không" của anh. Trước đây anh cũng trả lời như vậy.

"Nếu anh nói có thì sao?"

Chu Lịch đột nhiên ngước mắt nhìn cô.

Lương Uyển sững người: "Lúc trước anh đâu có trả lời như vậy, chẳng thú vị chút nào..."

"Còn em thì sao? Em có bạn trai không?"

"Không có." Lương Uyển cười nhẹ, "Hình như ở Na Uy anh cũng từng hỏi em câu này. Nếu lúc đó em nói có thì sao? Anh sẽ bỏ em lại ở ga tàu hỏa Myrdal rồi quay đầu xe rời đi à?"

Cô cầm ly rượu, có chút men say, chậm rãi dạo bước quanh quầy bar.

Chu Lịch không uống rượu, anh chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt trầm tĩnh dõi theo bước chân của cô.

"Không đâu."

Lương Uyển nhìn anh: "Anh sẽ không giận sao? Em đã lừa anh mà."

"Em đã lừa anh bao nhiêu lần rồi, thêm một lần nữa thì đã sao?"

Mặt Lương Uyển nóng bừng, không thể phản bác câu nói này.

"Lương Uyển."

"Ừ?"

"Anh không có đạo đức như em nghĩ đâu."

Lương Uyển cảm thấy khó hiểu.

Từ trước đến nay, anh luôn thể hiện bản thân là một người đàn ông lịch thiệp, dịu dàng, có đạo đức cao.

Anh đã xuất hiện kịp thời khi có kẻ bỏ thuốc vào đồ uống của cô; đã mua hết những món trang sức rẻ tiền của cô bé bên đường, dù hầu hết đều là hàng lỗi; đã can thiệp khi một người đàn ông định ra tay bạo lực với vợ mình.

Anh rất có đạo đức.

"Anh đang nói dối."

Chu Lịch đứng dậy, lấy ly rượu từ tay cô, đặt lên quầy bar, vô thức ép cô vào giữa cánh tay mình và quầy bar.

Lương Uyển tựa người ra sau, ánh mắt dõi theo anh cúi xuống gần hơn.

"Anh không nói dối." Anh nói. "Nếu anh đã chọn một người, dù cô ấy có bạn trai, anh cũng không quan tâm."

Lương Uyển ngơ ngác nhìn anh.

Dường như lần đầu tiên cô thật sự hiểu rõ con người trước mắt mình.

"Anh sẽ khiến cô ấy rời bỏ người kia để đến bên anh."

Bình Luận (0)
Comment