Rời Bến - Sơn Từ

Chương 51

Hôm đó, sau khi đặt con ếch lên ghế sofa, Lương Uyển liền nhắn tin cho Chu Lịch, báo rằng mình để quên đồ ở chỗ anh.

Cô hoàn toàn có thể đến lấy ngay trong tối hôm đó, nhưng cô không muốn vừa mở cửa nhà Chu Lịch đã nhìn thấy Trình Mạn, hoặc thậm chí là những người khác mà cô chưa từng gặp.

"Khi nào thì tiện để em qua lấy?"

Chu Lịch không trả lời tin nhắn, nhưng một giờ sau, anh đến tận nhà cô.

Đồ trong túi mua sắm vẫn còn nguyên vẹn, Lương Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì, Chu Lịch vốn là người rất có ranh giới rõ ràng, trả lại đồ nguyên trạng mới đúng phong cách của anh.

Anh đứng bên ngoài cửa, Lương Uyển đứng bên trong, tay giữ chặt tay nắm cửa. Trên người cô là bộ đồ ngủ kẻ caro màu be mua từ ba năm trước.

"Dạo này chắc em không tiện đến nhà anh nhỉ? Em gái anh đang ở chung với anh mà? Đồ của em, anh có giữ cẩn thận không?"

Một loạt câu hỏi bật ra khỏi miệng cô.

Chu Lịch lắc đầu. "Nó không ở cùng anh."

Lương Uyển nhẹ nhõm, bắt đầu kể với anh về chuyến công tác ở Thâm Quyến.

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, nhưng cô vẫn chưa mời anh vào nhà. Cô đang do dự.

Mãi đến khi nhận ra sự bất lịch sự của mình, cô mới cất lời: "Anh có muốn vào uống tách trà không?"

Nói là vậy, nhưng cô vẫn đứng chắn ngay cửa, dùng cơ thể mình ngăn cản lối vào.

Từ khi quen biết đến giờ, Chu Lịch chưa từng bước chân vào căn hộ của Lương Uyển. Đôi khi ngay cả cô cũng không rõ, là mình chưa sẵn sàng, hay là chưa thật sự mở lòng với anh.

Cô như bị giam cầm trong một tòa tháp cao, xung quanh phủ đầy gai nhọn. Ở trong tháp, cô không thiếu thốn gì, nhưng thanh kiếm duy nhất có thể chặt đứt những dây gai lại nằm trong tay cô. Cô hoàn toàn có thể sống cả đời như thế — nếu không gặp một người khiến cô muốn tự bước ra ngoài.

Chu Lịch nhìn cô, rồi bất chợt cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Bàn tay anh qua lớp áo ngủ chậm rãi vuốt dọc sống lưng cô.

"Chỉ là phép lịch sự, hay thật sự chào đón anh?"

Lương Uyển không đáp.

Anh như có một tấm gương trong lòng, lúc nào cũng có thể phản chiếu ra sự thật trong tim cô.

Chu Lịch khẽ nói: "Để lần sau đi, khi nào em thật sự muốn."

*

Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến ngắn hơn dự kiến, hạ cánh sớm hơn hai mươi phút.

Vừa đặt chân xuống đất, cô đã cảm nhận ngay sự khác biệt với Bắc Kinh—một mùa xuân rực rỡ.

Theo tiêu chuẩn công ty, Lương Uyển đặt một phòng đôi ở khách sạn bốn sao. Dưới sự kiên quyết của cô, dù có tiền, Chu Lịch cũng không có chỗ để tiêu.

Sau khi nhận phòng, Lương Uyển ngồi bên bàn làm việc suốt buổi chiều để xem tài liệu họp, còn Chu Lịch ngồi bên cạnh. Xem xong tài liệu, anh lại tham gia một cuộc họp video ngắn với chi nhánh châu Âu.

Góc quay của camera rất khéo léo, vừa vặn chỉ thu vào hình ảnh của anh.

Bóng dáng Lương Uyển trốn tránh, lén lút di chuyển khỏi tầm nhìn, tất cả đều bị ánh mắt Chu Lịch bắt trọn.

Khi xong việc, mặt trời đã dần khuất sau những tòa cao ốc, ánh hoàng hôn rọi xuống vịnh Thâm Quyến, những tia nắng vàng óng ánh lấp lánh trên mặt nước. Bóng hoàng hôn in xuống những con sóng trôi dạt, tan vỡ rồi lại ghép nối thành hình.

Lương Uyển bước đến cửa sổ, vươn vai rồi nói với Chu Lịch: "Xuống dưới tìm đại một quán nào đó ăn đi."

Trong suy nghĩ cố hữu của cô, Thâm Quyến không phải là một thành phố du lịch. Cô đã đến đây bốn, năm lần, mỗi lần đều vì công việc. Ở lại ít thì một ngày, lâu lắm cũng chỉ bốn, năm hôm, lúc nào cũng là những cuộc họp hoặc trên đường đi gặp đối tác.

Có lần, cô từng tìm kiếm trên mạng "Ở Thâm Quyến có gì chơi?". Bình luận được nhiều lượt thích nhất viết: "Đi làm."

Lương Uyển thấy rất đúng.

"Tối nay còn phải làm việc không?"

Lương Uyển lắc đầu. "Mai dậy xem lại lần nữa là được."

"Vậy tối nay, cùng đi khám phá Thâm Quyến nhé?"

Lúc này, cô mới nhận ra, hóa ra Chu Lịch cũng như cô. Dù đã đặt chân đến vùng đất này, nhưng hiểu biết chỉ gói gọn trong một khu CBD bé nhỏ.

*

Điểm đến đầu tiên: Công viên vịnh Thâm Quyến.

Đánh giá về nơi này trên mạng trái chiều lẫn lộn. Có người cho rằng đến Thâm Quyến nhất định phải ghé thăm, có người sau khi đi rồi thì thất vọng, viết cả một bài dài cảnh báo.

Lương Uyển và Chu Lịch quyết định tự mình trải nghiệm. Họ thuê hai chiếc xe đạp, chầm chậm đạp dọc theo công viên.

Mùa đông ở Thâm Quyến và Bắc Kinh là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Vừa rời khỏi phương Bắc gió rét, đến đây đã như quay về cuối hè. Đạp xe một lúc liền rịn mồ hôi, nhưng gió thổi qua lại mang đi lớp mồ hôi ấy, để lại cảm giác mát mẻ, dễ chịu vô cùng.

Vào buổi hoàng hôn trời quang, nước biển không quá xanh, thủy triều rút để lộ bãi bùn ven bờ. Xa xa là rừng ngập mặn, gần hơn là dòng du khách nhộn nhịp, những chú cá thòi lòi và cua còng dạo bước trên nền bùn. Đúng như những gì mạng nói, bùn biển phảng phất mùi tanh nồng, quyện vào trong làn gió biển.

Lương Uyển dừng xe bằng một chân, tựa vào bóng cây, nhìn ra mặt biển xa xa.

Cô không ghét mùi mặn tanh của gió biển. Có thể nó không đẹp đẽ lãng mạn, nhưng đủ chân thực.

Bãi bùn với những chú cá, con cua đã thu hút đàn chim đến.

Chúng bay lượn thành từng đàn trên bầu trời, lướt sát mặt biển rồi đáp xuống bãi bùn, đi được vài bước lại bị dòng người làm giật mình bay vút lên. Tiếng vỗ cánh vang lên không ngớt.

Cô mải mê ngắm nhìn, cho đến khi bất chợt nghe thấy có người hỏi Chu Lịch: "Anh ơi, có thể giúp bọn em chụp một tấm ảnh được không?"

Người hỏi là một chàng trai trẻ, dáng người không cao, tóc làm xoăn như cừu non. Bên cạnh là một cô gái đeo ba lô, phong cách rất nghệ sĩ.

Họ thuần thục đổi đủ kiểu tạo dáng của các cặp đôi—lúc thì chàng trai ôm eo cô gái, lúc thì cô gái kiễng chân, rồi lại đến kiểu bế công chúa.

Chụp xong, chàng trai quay sang hỏi: "Hai anh chị có muốn chụp không ạ? Giờ ánh sáng đẹp lắm, có thể chụp ra kiểu phim điện ảnh ấy!"

Chu Lịch dựa vào xe đạp, nghiêng đầu nhìn Lương Uyển, trao lại quyền quyết định cho cô.

"Muốn chụp không?"

Giọng anh đầy mê hoặc.

Chàng trai cầm chiếc máy ảnh Hasselblad đầy mong đợi.

Lương Uyển suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, chụp thế nào? Chị không giỏi chụp ảnh lắm."

Nghe vậy, chàng trai lập tức hào hứng: "Hai người cứ tự nhiên, em sẽ lén chụp những khoảnh khắc tự nhiên nhất."

Nói thì dễ, nhưng vừa nghĩ đến việc có người chụp ảnh mình, cả người Lương Uyển liền cứng đờ, trông thật gượng gạo, ngay cả cười cũng không nổi, không biết phải để tay vào đâu. Cô vẫn còn đang ngồi trên chiếc xe đạp, lưỡng lự không biết có nên xuống xe không.

"Chu Lịch, hay là chúng ta tạo dáng 'yeah' đi?"

Cô ngước lên nhìn Chu Lịch đang đi tới, nhưng lời vừa dứt, anh đã cúi xuống, ôm lấy gương mặt cô và hôn cô.

Chiếc xe đạp không cao lắm, mà Lương Uyển lại đang ngồi, trông cô nhỏ bé hơn bình thường, chỉ có thể ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của anh.

Nụ hôn dịu dàng nhưng đầy rung động. Chỉ là, nghĩ đến việc có không chỉ một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt Lương Uyển liền đỏ bừng. Một tay cô nắm chặt vạt áo Chu Lịch, tay kia bấu vào thân xe, càng siết càng chặt, đến mức quên cả thở.

Rất lâu sau, Chu Lịch buông cô ra, mà cô vẫn còn nín thở, như thể bị hôn đến ngơ ngác, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh.

Mãi đến khi anh bật cười nhắc nhở: "Thở đi."

Lương Uyển lúc này mới vội hít một hơi, cuối cùng cũng lấy lại được chút dưỡng khí.

Chàng trai chụp ảnh dường như rất hài lòng với tác phẩm của mình, phấn khích chạy đến xin thông tin liên lạc của Chu Lịch.

"Tối nay em sẽ gửi ảnh cho hai người. À đúng rồi, quên nói, em là một nhiếp ảnh gia chuyên chụp chân dung, đồng thời cũng làm truyền thông cá nhân. Đây là ID của em, mặt dày xin hai người một lượt theo dõi nhé."

Bảo sao lúc nãy cậu ta trông phấn khích như vậy.

Lương Uyển bấm theo dõi theo lời chỉ dẫn, lướt qua vài bức ảnh, phát hiện ra những tấm ảnh của cậu ta mang đậm màu sắc điện ảnh, rất biết cách sử dụng ánh sáng và bóng tối để tạo ra bầu không khí đặc biệt.

Sau khi cảm ơn nhau, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này cũng khép lại.

"Rời xa Bắc Kinh, lại có cảm giác như trốn khỏi thế giới thực vậy." Giọng cô có chút uể oải, cúi đầu trầm tư, "Ở Bắc Kinh, em không dám giữa ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu người mà hôn như thế này đâu, ngượng chết đi được."

Chu Lịch mở nắp chai nước khoáng, đưa cho cô: "Vậy lần ở Na Uy thì sao? Vì ở đó không ai biết em à?"

"Ừm." Mặt Lương Uyển đỏ lên.

Chu Lịch nhìn cô, hỏi: "Nếu chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh, em có tiếp cận anh không?"

Lương Uyển nhìn anh, chìm vào suy nghĩ.

Cô nghĩ, dù ở bất kỳ thời điểm nào, cô cũng sẽ rung động trước Chu Lịch.

Nhưng nếu gặp anh ở Bắc Kinh, cô chắc chắn sẽ không dây dưa mãi như thế này. Nếu biết gia thế của anh, có lẽ cô thậm chí sẽ không dám nảy sinh ý định bắt chuyện.

Cô chắc chắn.

"Nói thật thì, không. Chính vì ở Na Uy không ai biết em, em mới dám mặt dày theo đuổi anh. Dù có bị từ chối cũng không sao, chẳng có gì mất mặt cả. Dù sao chỉ cần em rời khỏi Na Uy, sẽ không ai biết đến chuyện này."

Họ đẩy xe chậm rãi bước đi, mặt trời cũng dần lặn xuống.

Chu Lịch bỗng dừng lại, ánh hoàng hôn cuối cùng rơi vào đáy mắt anh, anh hỏi: "Nếu là anh theo đuổi em thì sao?"

Lương Uyển ngẩn ra.

Mặt biển lấp lánh gợn sóng phía sau cô, khẽ lay động trái tim cô.

Cô khẽ cười: "Không thể nào. Một ông chủ trẻ tuổi và thành đạt như anh nhìn em có gì hay? Trong CBD đầy rẫy những người giỏi hơn em, tính cách tốt hơn em, còn xinh đẹp hơn em. Nếu giữa biển người mênh mông mà anh lại để mắt đến em, khả năng đó quá nhỏ bé rồi. Dù có xảy ra thật, em cũng sẽ không đồng ý."

"Tại sao?"

"Thôi nào," Lương Uyển vỗ nhẹ vào anh, "Rất giống một công tử phong lưu muốn chơi đùa tình cảm, em không rơi vào bẫy đâu."

Chu Lịch cúi mắt, khẽ cười theo lời cô: "Không có chút niềm tin nào vào anh sao?"

"Em không có niềm tin vào chính mình."

Anh nhìn cô.

Lương Uyển nói: "Em thích một cuộc sống bình thường, còn anh trông rất nguy hiểm."

Không, cô hoàn toàn không thích sự bình thường. Cô chỉ là bất đắc dĩ, cam chịu cuộc sống bình thường mà thôi.

Điện thoại của Trần Tri Nguyên vang lên vào đúng lúc không thích hợp.

Lương Uyển liếc nhìn Chu Lịch rồi mới nghe máy, hơi nghiêng người ra xa.

"Tiểu Lương Uyển, mình đến Bắc Kinh rồi."

Lương Uyển hạ giọng: "Nhanh vậy? Chỗ ở đã ổn định chưa?"

"Ừ, Vãn Hinh giúp mình tìm hai căn, mình chọn căn tiện đi lại hơn, cũng gần nhà cậu nữa. Cậu đang ở đâu? Cùng đi ăn một bữa đi?"

"Mình đang ở Thâm Quyến, đêm Giáng Sinh mới về."

Cô quay lại nhìn Chu Lịch, anh đang nhìn ra biển, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đi công tác à?"

"Ừ."

"Vậy chúng ta cùng đón đêm Giáng Sinh đi." Trần Tri Nguyên nói xong, như sợ gây hiểu lầm, lại bổ sung: "Cùng với Vãn Hinh nữa."

"Cậu ấy chắc chắn sẽ ở bên bạn trai."

"Cậu ấy có bạn trai rồi?"

"Ừ, họ dính nhau lắm, nên đêm Giáng Sinh đừng làm phiền họ, đổi ngày khác mình và cậu ấy sẽ mời cậu—"

"Vậy thì chúng ta cùng đón Giáng Sinh đi."

Lương Uyển khựng lại.

"Thôi đi, hôm đó mình về đến Bắc Kinh cũng muộn rồi, chắc chắn không còn sức ra ngoài ăn uống đâu."

"Thế còn ngày Giáng Sinh?"

"Giáng Sinh..."

Đang định tìm lý do từ chối, thì Chu Lịch bỗng vươn tay đến, giúp cô buộc lại mái tóc vừa bung ra.

Sự tiếp xúc bất ngờ khiến tâm trí Lương Uyển rối loạn.

Tay anh lướt qua sau gáy cô, hơi thở cũng tới gần, khiến cô nhột nhạt không chịu nổi, nhỏ giọng bảo: "Nhột quá, lát nữa em tự buộc."

Cô chưa kịp đưa điện thoại ra xa, Trần Tri Nguyên đã nghe thấy: "Tiểu Lương Uyển, cậu đang nói chuyện với ai vậy?"

"Ờ... ừm..."

Lương Uyển định trả lời thì Chu Lịch ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp cất lên: "Đêm Giáng Sinh, Giáng Sinh... em định đón cùng ai?"

Giọng anh có chút dụ dỗ, mang theo một sự mời gọi đầy ý vị.

Lương Uyển hít một hơi sâu, mím chặt môi.

Anh cứ thích gây rối vào những lúc như thế này.

"Giáng Sinh mình cũng có việc khác, đợi Vãn Hinh rảnh rồi chúng ta hẹn sau nhé. Giờ mình không tiện nói chuyện, để hôm khác đi. Cậu vừa đến Bắc Kinh, nghỉ ngơi cho tốt đã."

Không đợi đối phương nói thêm gì, Lương Uyển vội vàng cúp máy, rồi đưa tay xoa xoa sau gáy vì cảm giác ngứa ngáy do Chu Lịch gây ra.

"Anh cố ý chọn lúc này để quấy rối đúng không?"

Cô lườm anh, nhưng không thực sự tức giận.

Chu Lịch lại rất thẳng thắn.

"Đúng."

"Anh... sao mà ấu trĩ thế chứ."

Chu Lịch cúi đầu, thành thạo giúp cô buộc lại tóc, giọng điềm nhiên: "Đêm Giáng Sinh và Giáng Sinh, chúng ta cùng đón nhé."

Lương Uyển bĩu môi, đẩy xe tiếp tục đi: "Vốn dĩ là ở bên anh rồi, không thì còn bên ai nữa?"

Thấy khóe môi Chu Lịch cong lên như sắp nói gì đó, mặt cô lập tức đỏ bừng, vội đẩy anh một cái: "Thôi nào, đi nhanh lên, em đói rồi!"

Nói xong, cô nhảy lên xe, đạp nhanh về phía trước, bỏ anh lại phía sau.

Vừa nãy... chẳng lẽ anh ghen sao?

Bình Luận (0)
Comment