Chu Lịch là người rất chú ý đến tiểu tiết.
Ví dụ như anh nhớ rõ bộ đồ ngủ in hình voi này là mua trong trung tâm thương mại hôm đó.
"Có hơi trẻ con quá không?"
Lương Uyển xoay một vòng cho anh xem.
"Không đâu."
"... Nhưng anh cứ cười suốt."
"Vì đáng yêu."
Lương Uyển cắn môi, cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên: "Đừng có nói mấy lời sến súa, với em không ăn thua đâu."
Chu Lịch vừa tháo kính, vừa mỉm cười.
"Sự thật cũng không được sao?"
Lương Uyển nhướng mày, không nhịn được mà cười khẽ: "Sự thật thì được."
Sáng hôm sau, họ phải đến dự một cuộc họp quan trọng liên quan đến chiến lược tiếp thị quý hai của một khách hàng lớn, không thể qua loa.
Cả hai đều hiểu rõ điều gì quan trọng hơn, khao khát nhưng không buông thả, chỉ trao nhau những đụng chạm nhẹ nhàng trước khi mỗi người trở về giường nghỉ ngơi.
*
Đêm đó, Lương Uyển mơ một giấc mơ rất nông.
Cô mơ thấy ngày cuối cùng ở Tromsø, cô hỏi Chu Lịch liệu họ có thể mãi ở lại nơi này không. Chưa kịp nghe câu trả lời, chuỗi logic trong giấc mơ bỗng đứt gãy, sau khoảng trống chói lóa, cảnh vật lại quay về đêm đầu tiên họ gặp nhau ở quán bar.
Cô háo hức tiến đến bắt chuyện với anh, nhưng anh lại lạnh lùng, ánh mắt xa cách như đến từ phương Bắc xa xôi, băng giá đến thấu xương.
Logic giấc mơ một lần nữa sụp đổ, những hình ảnh tiếp theo chẳng còn liên quan đến anh. Cô một mình ngồi dưới sân khấu, xem một vở kịch về chú hề, tiếng cười vang vọng khiến cô cảm thấy chói tai.
Tiếng chuông báo thức reo lên khi giấc mơ vẫn chưa kết thúc.
Mơ màng tắt báo thức, cô vội ghi nhớ lại những chi tiết trong giấc mơ.
Cô có thói quen ghi lại giấc mơ, vì tin rằng chúng luôn mang một ý nghĩa nào đó—dù phản ánh thực tế hay trái ngược hoàn toàn.
Nhưng điều khó nhất là làm sao nhớ được giấc mơ sau khi tỉnh giấc.
Nhiều lần, cô vừa gõ vào ghi chú một câu, thì đã quên sạch nội dung, chỉ còn lại cảm giác.
Có những lúc, cô mơ thấy mình xuyên không, từ hiện đại về cổ đại, rồi đến một nơi không rõ thời gian, chỉ còn đọng lại sự mệt mỏi.
Có những cơn ác mộng, tỉnh dậy chẳng nhớ nội dung, chỉ còn sót lại nỗi sợ hãi.
Còn với những giấc mộng xuân, đôi khi cô thậm chí quên mất nơi nó xảy ra, chỉ còn dư âm lắng lại thật lâu.
Giấc mơ lần này, cô nghĩ, có lẽ là một điềm báo về việc cô và Chu Lịch cuối cùng cũng sẽ trở thành người xa lạ.
Vừa hồi tưởng lại đoạn đầu giấc mơ, chuông báo thức lại vang lên.
Cô không dám mở mắt, lần mò tìm điện thoại để tắt.
Nhưng chưa kịp chạm đến, âm thanh đã tắt.
Một đôi môi mềm mại bất ngờ đặt xuống, chiếc giường lún nhẹ, cơ thể cô theo đó trầm xuống.
Lương Uyển lập tức mở mắt, thấy Chu Lịch đã vệ sinh cá nhân xong, quần áo chỉnh tề.
Vẫn là dáng vẻ lặng lẽ, không làm cô thức giấc.
"Còn một tiếng rưỡi nữa đến cuộc họp của em."
Cô trở mình, đưa tay che mặt.
Vừa tỉnh ngủ, gương mặt chắc chắn không đẹp đẽ gì, dù anh đã thấy cô như thế này không biết bao nhiêu lần.
Chỉ cần mở mắt, giấc mơ liền như diều đứt dây, dù có đuổi theo cũng không bắt lại được.
Cô chỉ có thể viết vào ghi chú: "Ngày 23 tháng 12 năm 20xx: Tôi mơ thấy mình quay lại đỉnh núi Tromsø, Chu Lịch ở bên cạnh, tôi hỏi anh ấy liệu chúng tôi có thể mãi ở lại đây không. Anh ấy không trả lời, hoặc có lẽ tôi đã quên mất câu trả lời của anh.
Phần sau của giấc mơ tôi không nhớ rõ nữa, ký ức bị chuông báo thức và hiện thực với Chu Lịch làm gián đoạn."
*
Cuộc họp diễn ra tại trung tâm thương mại Vạn Tượng Thiên Địa.
Lương Uyển mặc một chiếc sơ mi lụa, phối với quần tây đen và giày cao gót năm phân. "Người đẹp vì lụa", ăn mặc thế này, cô cũng có chút khí chất của một nữ doanh nhân thành đạt—nếu bỏ qua cách đi đứng hơi cứng nhắc.
Sau một buổi sáng căng thẳng, cô lót dạ bằng chút bánh ngọt trong phòng họp, vừa liên lạc với công ty, vừa kín đáo xoa bóp chân dưới bàn.
Chiều đến, cô cùng khách hàng ghé thăm vài phòng thí nghiệm sản phẩm, rồi lại tiếp tục một cuộc họp ngắn.
Đôi giày cao gót vốn không quen đi liên tục ma sát vào gót chân, dù đã dán băng cá nhân nhưng vẫn bị trầy xước.
Giờ đây, cô thật sự thấu hiểu cảm giác của nàng tiên cá nhỏ, mỗi bước đi đều như giẫm lên máu và đau đớn.
Khách hàng lần này không dễ đối phó.
Là ông lớn trong ngành, nhưng lại không hào phóng về ngân sách.
Yêu cầu thì cao, mà đưa ra chẳng rõ ràng, thậm chí còn vượt xa mức hợp lý, khiến cô và đồng nghiệp phải khổ sở xoay sở.
Phía công ty, Tần Thạch cũng giống như hoàng đế, chỉ biết tạo áp lực mà chẳng giải quyết thực chất, nói vài câu qua loa rồi phủi tay mặc kệ.
Nhưng Lương Uyển không phải lính mới.
Cách cô đối mặt với công việc và cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Trong công việc, cô tuyệt đối không dây dưa.
Chỉ cần không liên quan đến tình cảm, cô luôn lý trí.
*
Lúc kết thúc công việc, hoàng hôn đã buông xuống.
Ánh nắng vàng rọi lên những tòa cao ốc xanh thẳm.
Trên tầng thượng, nhìn những tòa nhà cao tầng mọc lên như những khối lego khổng lồ, cô cảm giác mình như đang đứng trước một thành phố trên mây.
Hít thở không khí trong lành, cô cảm thấy như được giải thoát.
Dựa vào lan can, cô khẽ nhấc chân ra khỏi giày. Máu thấm vào băng cá nhân, dính chặt vào mép giày, khiến cô không khỏi nhăn mặt.
Đúng năm giờ, Chu Lịch gọi đến, hỏi cô đang ở đâu.
Cô không rõ vị trí cụ thể, chỉ nói là trên tầng thượng của tòa nhà X.
Chưa đến mười phút sau, anh đã tìm thấy cô.
Thấy anh đẩy cửa bước ra, cô bỗng có một ý nghĩ thật hoang đường.
Cô muốn cởi giày, chạy đến ôm anh, rồi làm nũng, trút hết uất ức trong lòng.
Nhưng cô không làm thế, vì tính cách không cho phép.
Có lẽ vì chân đau, cô không muốn đứng dậy.
Chỉ ngồi yên nhìn anh đi về phía mình, thấy anh đặt một túi đồ xuống cạnh chân cô.
"Xong việc rồi à?"
Anh ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo phản chiếu ánh chiều tà.
"Ừm." Cô đáp khẽ.
"Vất vả rồi."
Giọng nói ôn hòa mà trầm tĩnh, như có tác dụng chữa lành và xoa dịu.
Cô bĩu môi, theo bản năng muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí trước mắt. Cô sợ mình sẽ xúc động, cô không thích bộc lộ tình cảm thật. Đêm ngắm cực quang đó, cô đã rơi nước mắt trước mặt anh, nhưng khi ấy cô nghĩ rằng họ chỉ là mối tình sớm nở tối tàn. Lương Uyển không muốn trải qua điều đó thêm lần nữa.
Nhưng cuối cùng, cô cũng không nói ra những lời phá đám. Tính xấu và thói quen của cô không nên áp đặt lên một người vô tội.
Lương Uyển nhấc chân phải lên, mũi giày cao gót lắc lư sắp rơi, cô than thở: "Chân đau quá."
Chu Lịch nhìn lướt qua, nhẹ nhàng nâng cổ chân cô lên: "Anh đoán được rồi."
Chỉ khẽ động một cái, chiếc giày cao gót liền trượt khỏi chân, rơi xuống đất.
Chu Lịch chỉ vào đầu gối mình: "Đặt lên đây đi."
Anh lấy từ trong túi mua sắm ra một hộp giày, bên trong là một đôi dép lê. Màu trắng tinh, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, đế không quá mỏng, trông rất êm ái.
Lương Uyển do dự giây lát rồi đặt chân lên đầu gối anh.
Dù sao thì toàn thân cô anh cũng đã nhìn qua, cô chẳng sợ mất mặt trước anh nữa.
Chu Lịch nhẹ nhàng chạm vào gót chân cô, gỡ bỏ miếng băng cá nhân dán lệch, xử lý vết thương sơ qua rồi dán một miếng mới tinh.
Tháng Mười Hai ở Thâm Quyến tuy ấm áp hơn Bắc Kinh nhiều, nhưng về đêm vẫn có chút se lạnh. Anh giúp cô mang tất vào, rồi đi dép lê, cất giày cao gót vào hộp, sau đó ngước lên nhìn cô.
"Bây giờ thì sao?"
Lương Uyển vịn vào vai anh để đứng dậy.
Chuyển từ giày cao gót sang dép lê trong chớp mắt khiến cô có cảm giác như sắp bay lên. Giống như thời trung học, khi cô mang tạ chân để tập chạy cho hội thao, giây phút tháo tạ ra liền có cảm giác như đang lướt đi trên mây, cực kỳ sảng khoái.
Hôm nay và hôm qua, tâm trạng hoàn toàn khác biệt.
Không còn áp lực công việc đè nặng trong lòng, nhìn hoàng hôn cũng giống như nhìn bình minh.
Họ ăn tối ở Vạn Tượng Thiên Địa, uống ly trà sữa Hồng Kông mà cô hằng mong nhớ, kết thúc một ngày bận rộn trong vị ngọt của kem.
Hoặc có lẽ, ngày hôm nay vẫn chưa thật sự kết thúc.
Chu Lịch quyết định tạm thời đổi sang khách sạn năm sao, đặt một phòng suite.
Chuyến bay đêm Giáng Sinh cất cánh vào buổi chiều, Lương Uyển không định dậy sớm, trùng hợp là Chu Lịch cũng vậy.
Trong vali chất đầy bộ chăn ga giường dùng một lần, giống như khi ở Na Uy. Nói cô hoàn toàn không có ý nghĩ kia thì cũng hơi giả dối.
Vừa bước vào phòng, chưa kịp cắm thẻ từ, hành lý còn chưa kịp đặt xuống, cô đã bị bế bổng lên.
Chu Lịch nhấc cô lên nhẹ như không, khiến đôi chân cô quấn chặt lấy eo anh. Chiếc áo sơ mi lụa mỏng manh trong quá trình giằng co làm nổi bật những đường cong trên cơ thể. Chút ánh sáng le lói từ thành phố ngoài kia cũng đủ để soi rọi ngọn lửa khao khát giữa hai người.
Lương Uyển vừa đá rơi dép, vừa ôm lấy anh: "Anh... anh đừng vội... để em tháo hoa tai đã, lỡ cào vào da thì không hay đâu."
Chu Lịch đỡ lấy vòng eo cô, nâng lên một chút, khiến cô run rẩy, hoa tai cũng theo đó mà lay động. Những sợi tua rua khẽ va chạm phát ra âm thanh thanh thúy giữa màn đêm, ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ hắt lên mái tóc đen tuyền.
Cô bị ép chặt vào tường.
Nhịp thở nặng nề vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Chu Lịch buông tay đang đỡ lấy cô, dùng đầu gối chống tường, giữ chặt không để cô trượt xuống, rồi vươn tay tháo hoa tai cho cô. Lương Uyển cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng tháo bên còn lại, tùy tiện ném lên kệ tủ ở hành lang.
So với động tác vụng về của Chu Lịch, cô rõ ràng thành thạo hơn hẳn.
Lương Uyển bật cười, nắm lấy tay anh, thẳng thắn nói: "Hóa ra anh cũng có việc làm không giỏi."
Anh không phản bác, coi như ngầm thừa nhận.
Cô tự mình tháo ra, vứt sang một bên.
Cô nhắc nhở anh: "Em nghĩ chúng ta nên tắm trước đã."
"Ừ."
"Vậy bật đèn đi?" Cô suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Thẻ phòng ở chỗ anh đúng không?"
Nói xong, cô thò tay vào túi quần anh tìm kiếm.
Chẳng bao lâu sau, cơ thể Chu Lịch đột nhiên cứng đờ, đồng thời, Lương Uyển khẽ cười, không rõ là vô tình hay hữu ý.
Cô bình thản nói: "Em không cố ý đâu."
Anh có phản ứng, cô lỡ chạm vào thì cũng không có gì lạ.
Nhưng thực ra, cô có chút ý đồ xấu.
Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ bối rối mất kiểm soát của người đàn ông này. Cô chưa từng thấy qua, vì anh luôn nắm quyền chủ động trong chuyện này.
Trước khi mọi thứ đi xa hơn, Lương Uyển ngoan ngoãn rút thẻ từ ra, c.ắm vào khe, ngay lập tức, toàn bộ căn phòng sáng trưng. Đôi mắt vốn đã quen với bóng tối đột nhiên bị ánh sáng làm chói lòa.
Cô nhắm chặt mắt ôm lấy Chu Lịch.
Khi vào đến phòng tắm, chiếc sơ mi lụa đã nằm bẹp dưới sàn, Chu Lịch theo thói quen vươn tay ra sau lưng cô để tháo khóa, nhưng không tìm thấy.
Lương Uyển ôm lấy anh, mặt đỏ bừng, tốt bụng nhắc nhở: "Chu Lịch... cái này phải cởi từ phía trước."
Chu Lịch khựng lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi chậm rãi cúi xuống.
Trong khung cảnh đầy mê hoặc đó, khóa áo nằm ngay giữa nơi quyến rũ nhất.
Anh đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, nhưng lại không vội hành động hay nói gì, khiến Lương Uyển có chút ngượng ngùng.
"Để em tự làm."
Chu Lịch không cho cô cơ hội đó, anh lặng lẽ tháo khóa.
Lớp vải đen rơi xuống để lộ những đường cong mềm mại như tuyết, mịn màng như bông, khiến người ta không thể dời mắt.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Bị anh nhìn chằm chằm trong trạng thái không mảnh vải che thân, trong khi anh vẫn còn nguyên quần áo, thậm chí cặp kính gọng mảnh vẫn nằm yên trên sống mũi cao thẳng.
Lương Uyển không thấy khao khát th.ô t.ục trong mắt anh, điều đó lại càng khiến cô cảm thấy chính mình mới là kẻ suy nghĩ đen tối.
Không nghĩ ngợi nhiều, cô vươn tay tháo kính của anh đặt sang bên cạnh, rồi lần mò kéo vạt áo của anh lên. Nhưng giống như anh vụng về khi tháo hoa tai, động tác của cô cũng mắc kẹt ở thắt lưng anh.
Càng nóng ruột lại càng muốn che giấu, nhưng cuối cùng, vẫn chẳng thể giấu được.
Chu Lịch nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười và cảm xúc sâu lắng, rồi nhẹ nhàng gỡ bỏ mọi lớp rào cản giữa hai người.
Anh đưa tay mở vòi sen, ôm lấy cô đi qua, từng giọt nước rơi xuống khiến không khí trong phòng cũng trở nên ẩm ướt.
"Em mua từ bao giờ vậy?"
"...Chính là lần bị bỏ quên trong cốp xe anh đó."
Lương Uyển ngẩng đầu lên, có chút không chịu nổi.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội chữa cháy cho mình, "Không phải mua để quyến rũ anh đâu... Chỉ là muốn thử kiểu mới thôi."
Chu Lịch im lặng cong môi, cúi đầu hôn cô.
"Rất đẹp."
Mỗi lần chạm vào đều trúng ngay điểm nhạy cảm, Lương Uyển cắn môi, "Vậy thì biểu hiện cho tốt vào."
Câu khiêu khích vô tình của cô đã khiến cô phải tự chuốc lấy hậu quả.
Khi từ phòng tắm bước ra, cô đã kiệt sức. Anh giúp cô lau khô người rồi bế lên giường. Đêm đã khuya, Lương Uyển nghĩ rằng mọi thứ nên kết thúc rồi, nhưng anh lại hoàn toàn không có ý đó, chỉ là đổi sang một địa điểm khác mà thôi. Lại là một vòng mới.
Đến cuối cùng, cô cũng chẳng biết đã đi qua bao nhiêu lần, thật sự không chịu nổi nữa, mới lại bị anh bế vào phòng tắm làm sạch một lượt, giằng co đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Cả một ngày bận rộn cộng thêm nửa đêm mất ngủ, Lương Uyển ngủ một giấc đến tận gần trưa, mơ màng bị gọi dậy, Chu Lịch đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy.
Lương Uyển khẽ rên hai tiếng, "Chỗ này của em đau quá."
"Lỗi của anh."
"Biết là tốt." Cô nắm lấy cánh tay anh, dựa vào một lúc rồi từ từ tỉnh táo lại, "Tối nay em muốn ăn táo."
Một truyền thống đón đêm Giáng Sinh đặc biệt của người Trung Quốc.
Táo – Bình an.
Như để chào đón họ trở về, hôm nay trời Bắc Kinh nắng trong vắt, dù nhiệt độ thấp nhưng không khí lại trong lành đến lạ.
Trên bạn bè WeChat, có người đăng một bức ảnh chụp ở công viên Cảnh Sơn, lần đầu tiên Lương Uyển nhận ra đường chân trời có thể rõ ràng đến thế.
Tạ Vãn Hinh chọn ngày này để công khai tình cảm với Thẩm Gia trên mạng. Hai người quàng chung một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, mặt Thẩm Gia đỏ bừng chẳng khác gì một quả táo. Chiếc khăn quàng bị quấn lệch, nhìn qua là biết ngay bút tích của Tạ Vãn Hinh, không hề tinh tế nhưng lại ấm áp.
Cô khoe tình yêu cũng không quên quan tâm đến cô bạn thân của mình.
Tạ Vãn Hinh: "Hôm nay cậu về à?"
Lương Uyển: "Ừm."
Tạ Vãn Hinh: "Bình an nha~ Đừng nói là mình trọng sắc khinh bạn, mình đã chuẩn bị quà Giáng Sinh cho cậu rồi, hôm nào đưa."
Lương Uyển: "Mình cũng chuẩn bị quà cho cậu."
Tạ Vãn Hinh: "Yêu cậu! Cậu có ai cùng đón Giáng Sinh không? Năm nay vẫn không định tổ chức à? Trần Tri Nguyên cũng đến Bắc Kinh rồi mà, hai người có thể ăn một bữa cơm hoặc xem phim cùng nhau."
Lương Uyển suy nghĩ một lúc.
Lương Uyển: "Có người đi cùng rồi."
Tạ Vãn Hinh mãi lâu sau mới trả lời lại.
Tạ Vãn Hinh: "Không lẽ là Phương Nguyện? Hai người làm việc với nhau suốt mà Giáng Sinh cũng muốn ở cùng nhau à? Mình ghen tị đấy nhé."
Lương Uyển: "Không phải cô ấy."
Máy bay bắt đầu lăn bánh, Lương Uyển chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, kéo chăn đắp lên người, đeo bịt mắt, nghiêng đầu tựa lên vai Chu Lịch.
Cô cần ngủ bù.
Máy bay cất cánh, ánh nắng ấm áp bên ngoài xuyên qua ô cửa nhỏ chiếu lên người Lương Uyển, ấm áp lạ thường, chẳng giống mùa đông chút nào.
Chu Lịch cũng nghiêng đầu tựa lên đ.ỉnh đầu cô, dưới lớp chăn, hai người nắm tay nhau.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Sự gắn bó giữa con người với nhau luôn nảy sinh một cách vô thức.
Một chuyến du lịch, một lần công tác, một cuộc trò chuyện chân thành.
Tựa như mọi thứ đều đang trở nên tốt đẹp hơn.
Giống như cô tin rằng trên những tầng mây có một tòa thành phố trên bầu trời vậy.