Rời Bến - Sơn Từ

Chương 64

Buổi ra mắt sản phẩm mới của Voss cuối cùng cũng sắp diễn ra, Chu Lịch dốc toàn bộ tâm sức vào công việc, tranh thủ ghé qua Thượng Hải một chuyến. Lương Uyển cũng bận rộn không kém, đau đầu vì một dự án của thương hiệu mỹ phẩm hạng hai.

Cứ thế qua lại, cơ hội gặp mặt giữa hai người ngày càng ít đi.

Giờ nghỉ trưa, Lương Uyển cùng Phương Nguyện và Trần Nghiễn ăn trưa ở tiệm cơm nhanh dưới lầu.

"Chị Uyển, năm nay chị định mặc gì đi tiệc tất niên vậy?"

Lương Uyển chống tay lên trán, cố xua đi cơn mệt mỏi: "Mặc bộ năm ngoái đi."

Fingerprint chẳng phải công ty lớn, tính cả nhân viên cũng chỉ có vài chục người, nhưng lại thích học theo phong cách của các công ty quảng cáo 4A và doanh nghiệp nước ngoài. Tiệc tất niên yêu cầu ăn diện lộng lẫy, từ mái tóc đến đôi giày, tốt nhất còn phải xịt nước hoa.

Năm ngoái, Lương Uyển mặc một chiếc váy đen trễ vai, vấn tóc lên, suýt nữa bị lạnh cóng. Hội trường công ty thuê có hệ thống sưởi không đủ ấm, chỉ hơn bên ngoài một chút. Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, bèn khoác áo lông ngay trước mặt sếp.

Phương Nguyện và Trần Nghiễn lại tiếp tục bàn tán về tiệc tất niên. Trong vỏn vẹn ba phút, Lương Uyển hắt hơi hơn chục lần.

"Bị cảm à?"

Giọng Lương Uyển nghèn nghẹn: "Ừm."

Thời tiết âm u, gió lồng lộn, cuốn theo mưa tuyết rơi xuống đất.

Những ngày Chu Lịch ở Bắc Kinh, gặp trời lạnh như thế này, anh sẽ đưa cô đến gần công ty. Nhưng cũng có những lúc anh không thể chăm lo mọi thứ, từng muốn thuê tài xế riêng cho cô. Lương Uyển từ chối, thấy như vậy quá phô trương.

Cô đâu phải mới sống ở Bắc Kinh ngày một ngày hai.

Trước đây, không có Chu Lịch mà cô vẫn sống tốt đó thôi.

"Nhờ bạn trai chăm sóc chị đi." Phương Nguyện trêu, "Bao giờ mới cho bọn em gặp mặt anh ấy đây?"

Lương Uyển khẽ cười: "Anh ấy còn bận hơn chị."

"Anh ấy làm nghề gì thế?"

"Ừm... bán hàng."

"Nhân viên kinh doanh à?"

Lương Uyển lười giải thích công việc của Chu Lịch, chỉ ngẩn ngơ nhìn bầu trời xám xịt ngoài kia, chỉ muốn về nhà ngủ đến ngày tận thế.

Có lẽ vì sắp đến Tết, mọi cuộc trò chuyện lúc rảnh rỗi đều xoay quanh chuyện hôn nhân. Những người trẻ xa quê lập nghiệp khi trở về nhà sẽ không tránh khỏi cảnh bị người thân giục cưới. Trước đây, bà chủ tiệm mì trước khu nhà từng hỏi cô về người đàn ông đi cùng hôm nọ.

Nhắc đến anh ta, tuần trước Lương Uyển đăng một tấm ảnh đi mua sắm với Tạ Vãn Hinh lên trang cá nhân mà quên mất không chặn anh ta. Trưa hôm đó, cô nhận được tin nhắn của anh ta: "Người bên trái là em à? Hay bên phải?"

Trong ảnh là cô và Tạ Vãn Hinh chụp selfie trước gương trong trung tâm thương mại. Tạ Vãn Hinh cầm điện thoại, còn cô đứng bên cạnh, xách theo túi đồ.

Lúc đó, Lương Uyển bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian trả lời. Sau đó cũng quên luôn.

Mãi đến khi bà chủ tiệm mì tìm cô nói chuyện: "Cô gái à, con và cậu thanh niên đó thế nào rồi? Dì nghe cậu ta nói, sang năm cậu ấy sẽ được thăng chức đấy. Cậu ấy muốn thử tìm hiểu con."

Bà chủ nói rất nhiều lời hay về anh ta, còn giới thiệu gia cảnh kỹ lưỡng, tựu trung chỉ có một ý – cậu ta xứng với Lương Uyển. Ý của bà là dù thu nhập không bằng cô, nhưng gia đình đầm ấm, nhà có điều kiện, bản thân cũng không có thói hư tật xấu gì.

Lúc ấy, Lương Uyển chỉ cười nhạt, nói với bà rằng mình đã có bạn trai. Chuyện này thế là xong. Nhân tiện, cô cũng xóa luôn số liên lạc của anh ta.

*

Kết thúc chuyến đi Thượng Hải, Chu Lịch không kịp về nhà mà đi thẳng từ sân bay đến công ty Voss để họp. Đến khi cuộc họp kết thúc đã hơn năm giờ chiều. Bầu trời chuyển từ màu xám chì sang sắc thủy ngân, nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở. Dự báo thời tiết nói rằng đêm nay sẽ có bão tuyết.

Kim Nghị gõ cửa bước vào văn phòng, đưa một xấp tài liệu cho Chu Lịch rồi nói: "Sếp Chu, có một người phụ nữ tự xưng là bạn của mẹ anh muốn gặp."

Chu Lịch cau mày, mắt không thèm ngước lên: "Bà ta tên gì?"

"Bà ấy không nói." Kim Nghị ngập ngừng một chút, rồi tiếp lời: "Nhưng bà ấy bảo mình là mẹ của cô Lương."

Chu Lịch khựng lại.

Ngay sau đó, anh lập tức đứng dậy, khoác áo, đi thẳng xuống tầng. Nhưng khi tới nơi, người phụ nữ ấy đã rời đi.

Nhân viên lễ tân báo lại: "Tôi nói với bà ấy rằng ngài sắp xuống ngay, nhưng bà ấy đi tới đi lui một lát, rồi bỗng nhiên bảo có việc phải rời đi."

"Bà ấy có để lại cách liên lạc không?" Chu Lịch hỏi.

"Không có."

Ngoài đường.

Lương Liên Thấm cầm điện thoại, bước đi ngược gió, mái tóc dài của bà đông cứng lại.

Trên màn hình WeChat vẫn dừng lại ở tin nhắn mà Trình Liên Thư gửi: "Có thời gian gặp nhau không?"

Bà vẫn chưa trả lời.

Gặp mặt ư? Lần cuối cùng Lương Liên Thấm gặp Trình Liên Thư là trước khi Lương Uyển vào cấp ba. Thấm thoắt hơn mười năm trôi qua, họ từ tuổi ba mươi bước sang tuổi năm mươi. Mái tóc đen nhánh của Lương Liên Thấm nay đã điểm bạc. Nếu không nhuộm, trông bà chẳng khác nào một bà lão già nua.

Chỉ cần nhắc đến cái tên Trình Liên Thư, ký ức như thể vẫn dừng lại ở những năm tháng thiếu niên. Nhưng muốn nhặt nó lên, bà lại thiếu đi can đảm.

Lương Uyển và Chu Lịch.

Đến giờ nhớ lại vẫn thật khó tin.

Hồi nhỏ, Lương Liên Thấm và Trình Liên Thư còn rất thân thiết, từng có người đùa rằng sẽ hứa hôn cho con cái họ. Lời đùa ấy thỉnh thoảng lại được nhắc đến, nhưng khi hai người chia xa, chuyện ấy cũng chìm vào quên lãng.

Lương Liên Thấm là người bị bỏ lại.

Sau ly hôn, cả thể xác lẫn tâm hồn bà đều bị giam cầm trong Hàng Châu, xung quanh toàn những người biết rõ quá khứ của bà.

– Cô ấy là thiên tài đấy, nhưng nhìn người không ra sao, mới rơi vào kết cục này.

– Nghe nói cô ấy từng vì người đàn ông đó mà suýt đoạn tuyệt với gia đình. Thế nên con cái đừng bướng bỉnh quá, phải nghe lời cha mẹ. Có cha mẹ nào muốn hại con mình chứ?

– Đây là cô bé từng sống trong khu này, người lớn lên cùng cô ấy cũng tài giỏi lắm, giờ làm giáo viên ở Bắc Kinh. Cô ấy có mắt nhìn, tính cách cũng tốt, nghe nói đã sang Đức rồi.

Những lời như vậy, Lương Liên Thấm nghe mãi cũng thành quen.

Tại sao con người không thể tùy hứng? Dựa vào đâu mà phải nghe lời cha mẹ?

Cha của cô chẳng qua là một người đàn ông tính tình cứng rắn, nói một là một, nói hai là hai. Ông có đôi chút nhạy bén trong việc đánh giá tình hình, nhờ đó kiếm được ít tiền. Còn mẹ thì sao? Bà từng ôm mộng văn nghệ, nhưng không bao lâu đã từ bỏ. Họ có một khao khát kiểm soát rất mạnh, từng chút từng chút một lên kế hoạch cho cuộc đời của con gái mình.

Ngay từ thời thiếu nữ, Lương Liên Thấm đã thấy họ vô cùng tẻ nhạt.

Họ bắt cô đi làm từ sớm, nhưng cô nhất quyết không chịu. Cô muốn đi học, muốn trở thành một sinh viên đại học, điều mà thời đó ai cũng ngưỡng mộ. Ban đầu, cô có một người bạn thân quen biết đã nhiều năm. Gia đình anh ta làm nghề buôn trà, bản thân anh ta cũng có chút học vấn. Dù không đỗ đại học, nhưng anh ta là một người có lý tưởng, có thể nói chuyện cùng cô.

Lương Liên Thấm biết người ấy thích mình, mà cô cũng có ý. Nhưng tất cả khả năng ấy đã bị cha mẹ cô dập tắt.

Họ buộc cô phải cưới người kia, giọng điệu vô cùng cứng rắn, như thể đây là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành.

Buồn cười thật!

Thời đại nào rồi? Ai cũng được tự do yêu đương, cớ gì cô phải nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ? Cô dứt khoát từ chối, rồi quay đầu chọn Từ Học Tri đang ráo riết theo đuổi cô.

Cha mẹ cô không xem trọng anh, nhưng Lương Liên Thấm lại cảm thấy trên người anh có một thứ khí chất tự do đầy ngang tàng. Họ càng phản đối, cô càng muốn kiên trì.

Lựa chọn của cô sai sao? Vì cô đã không nghe lời cha mẹ ư?

Không, điều đó là không thể.

Ít nhất, cô đã có một đứa con gái xuất sắc và xinh đẹp. Cô muốn xây dựng một tương lai hoàn mỹ cho con, muốn tạo ra một cuộc đời lý tưởng cho nó. Cô muốn tất cả những kẻ coi thường mình phải thừa nhận rằng con đường cô chọn mới là đúng đắn.

Nhưng con đường đó rất gian nan.

Cô không thể dựa dẫm vào cha mẹ quá nhiều, không thể để lộ sự mệt mỏi và khổ cực của mình trước mặt người khác. Cô luôn giữ một vẻ ngoài hào nhoáng và rực rỡ. Nhưng mỗi khi nghe tin tức về Trình Liên Thư, cô lại cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Không cần tốn chút công sức nào, Trình Liên Thư đã có một cuộc sống nhẹ nhàng và hạnh phúc. Điều đó khiến cô trở nên nực cười biết bao.

Những người quen biết họ luôn đem hai người ra so sánh.

Nếu Trình Liên Thư không quá xuất sắc thì tốt biết bao.

Lương Liên Thấm thường nghĩ như vậy.

Nhưng nếu cuộc đời cô ấy không rực rỡ như thế, thì đã chẳng còn là Trình Liên Thư nữa rồi.

*

Đứng giữa đường phố Bắc Kinh, cơn gió đổi hướng, mái tóc dài bị lạnh buốt thổi về phía trước, che phủ toàn bộ khuôn mặt bà.

Lương Liên Thấm chợt nhận ra, bà căm hận Trình Liên Thư.

Căm hận sự xuất sắc của cô ấy, căm hận cô ấy rời khỏi Hàng Châu, căm hận cô ấy bay đến tận Đức, để mình bà ở lại vùng vẫy.

Nhưng hận, lại không thực sự là hận.

Những năm đầu tiên ở Mỹ, với bà, mọi thứ đều mới lạ. Chuyện gì bà cũng muốn chia sẻ với Trình Liên Thư.

Dường như bà lại một lần nữa tỏa sáng. Những kẻ từng nói bà chọn sai đường, giờ lại bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Đúng vậy, Mỹ là ngọn hải đăng của thế giới.

Người chồng mới của bà là một học sinh xuất sắc tốt nghiệp Stanford, có công việc mà ai cũng ao ước. Họ ngồi khoang thương gia khi đi du lịch, ở trong khách sạn sang trọng ngắm hoàng hôn. Dù anh ta có vài khuyết điểm, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ.

Lương Liên Thấm cảm thấy, mình và Trình Liên Thư không còn khoảng cách nữa, thậm chí mình còn sống tốt hơn cô ấy.

Nhưng giữa vô số lời khen ngợi, duy chỉ có Trình Liên Thư không tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Cô ấy chỉ đơn giản là chúc mừng, bình thản như mặt hồ không gợn sóng, vẫn trò chuyện cùng cô về những ký ức thuở nhỏ, thỉnh thoảng hỏi han về Lương Uyển.

Lương Uyển, con gái yêu quý của bà.

Nhưng lại là đứa trẻ sinh ra để chống đối bà.

Bà đã sắp đặt cho nó một con đường đầy ánh sáng, nhưng nó không chịu đi, khăng khăng muốn ở lại trong nước.

Vậy nên, Lương Liên Thấm dần xa cách với Trình Liên Thư.

Giờ nghĩ lại, đó là vì bà không thể tìm thấy cảm giác thỏa mãn khi ở bên cô ấy.

Trình Liên Thư mãi mãi bình tĩnh, không giống những người khác mà ca ngợi cuộc sống ở Mỹ của bà. Có lẽ, cô ấy chưa từng xem trọng cuộc sống như vậy.

Không ai dạy bà rằng, khi mỗi người đều có cuộc sống riêng, tình bạn giữa những người phụ nữ nên là thế nào.

Bà từng nghĩ mình căm hận việc Trình Liên Thư rời đi, căm hận sự cao cao tại thượng của cô ấy. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, có lẽ đó là sự đố kỵ.

Khi trời hoàn toàn tối đen, Lương Liên Thấm sau bao năm đã nhắn tin lại cho Trình Liên Thư, vỏn vẹn mấy chữ: "Lần sau gặp lại nhé."

Lần sau – một khoảng thời gian vô định.

Cô không đủ can đảm.

Nhìn lại quá khứ, cô nhận ra người bạn thực sự của mình cũng chẳng có bao nhiêu. Cuộc sống xa hoa rực rỡ, nhưng nếu nhìn sâu xuống lòng đất, chỉ toàn những lớp mục ruỗng.

Và trên mảnh đất đó, Trình Liên Thư là cây đại thụ duy nhất.

Chọn Từ Học Tri, bà đã từng hối hận.

Ngày đó, có phải bà nên nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ?

Đối với Trình Liên Thư, bà rất nhớ, nhưng không dám gặp.

Bà sợ phải đối diện với tâm hồn méo mó của mình, không phân biệt được bản thân đang hận hay đang nhớ thương.

Lương Liên Thấm thu lại cảm giác chua xót, vén mái tóc dài trước mặt.

Cuộc gặp gỡ giữa Lương Uyển và Chu Lịch, thật khiến bà không biết là nghiệt duyên hay định mệnh.

Dù nhìn bằng con mắt của một người mẹ hay từ góc độ của một người xa lạ, Chu Lịch vẫn là một người xứng đôi vừa lứa. Gia đình giàu có, bản thân có năng lực, diện mạo đoan chính, bà không có lý do gì để phản đối.

Nhìn quang cảnh phố xá tiêu điều, Lương Liên Thấm khẽ thở dài. Đứa con gái cá tính mạnh mẽ của bà, liệu có khả năng yêu thương một ai đó không?

Bị đẩy ra ngoài cuộc đời con suốt sáu năm, Lương Liên Thấm bất chợt thức tỉnh cái gọi là "tình mẫu tử", muốn làm điều gì đó cho Lương Uyển.

Bà suy nghĩ một hồi, rồi quay lại Voss.

Nhân viên lần lượt rời đi, Lương Liên Thấm ngồi chờ ở ghế sofa tầng một cho đến khi trời tối. Jonathan từng gọi điện thúc giục, bà dịu giọng bảo họ cứ đi ăn trước, đừng chờ bà.

Khoảng chín giờ tối, gần như toàn bộ tòa nhà đã vắng lặng, lúc ấy Chu Lịch mới bước xuống. Anh hình như đang vội, đang nói chuyện điện thoại bàn về việc tổ chức buổi họp báo.

Chỉ đến khi nhìn thấy Lương Liên Thấm, anh mới dừng lại, nói hai câu với đầu dây bên kia rồi cúp máy.

"Chào cậu, tôi là mẹ của Lương Uyển."

Lương Liên Thấm đứng dậy, tay xách một chiếc túi Birkin màu đen. Diện mạo vẫn giữ vẻ tri thức, nhưng không thể che giấu sự xa hoa.

"Chào bác."

Lương Liên Thấm mỉm cười với anh: "Cậu có thời gian trò chuyện với tôi một chút không?"

Chu Lịch nhìn lên bầu trời đêm, rồi mời bà sang quán cà phê bên cạnh công ty.

Quán còn bốn mươi phút nữa là đóng cửa, chỉ có hai ba vị khách ngồi rải rác. Barista đã bắt đầu thu dọn quầy.

Lương Liên Thấm không gọi cà phê mà chọn một tách trà đen kiểu Anh, mua thêm một chiếc sandwich.

"Tiểu Uyển không có cha, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của người cha. Môi trường lớn lên của con bé không thể sánh với cậu, không được hạnh phúc như vậy. Mong cậu đừng chê bai quá khứ của nó."

Chu Lịch hơi cau mày, gương mặt lướt qua một tia khó chịu, mắt cụp xuống không nói lời nào.

"Có lẽ vì lớn lên như thế nên nó mới thành ra bướng bỉnh như hiện giờ, không chịu nghe lời khuyên của người khác, luôn kiên quyết theo ý mình. Nó rất độc lập, không có tôi cũng sống tốt. Nó là một đứa trẻ rất có năng lực."

Chu Lịch khẽ gật đầu: "Cháu biết, cô ấy rất giỏi."

Lương Uyển còn ít phụ thuộc hơn cả Chu Lịch.

Cô luôn nhắc nhở bản thân rằng không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Khi bị Lý Dịch Trình gây rối, cô lập tức báo cảnh sát và chuyển nhà ngay sau đó. Cô không trút giận lên bạn bè một chút nào, thậm chí còn vì sợ họ lo lắng mà kể lại mọi chuyện một cách nhẹ bẫng.

Cô thích tự mình xử lý mọi chuyện, rồi ném hết cảm xúc tiêu cực vào cái giếng sâu trong lòng, sau đó khóa lại.

Lương Liên Thấm khẽ thở dài.

"Nhưng con bé không biết yêu."

Chu Lịch ngước mắt, lắng nghe Lương Liên Thấm nói về Lương Uyển qua góc nhìn của một người mẹ.

"Có thể là vì muốn tự bảo vệ, Tiểu Uyển luôn khoác lên mình một bộ áo giáp. Con bé không quan tâm đến cảm xúc của người khác, sự ích kỷ trở thành cách sinh tồn."

Lương Liên Thấm kể ra nhiều ví dụ để chứng minh cho quan điểm của mình.

"Tôi không đến để nói con bé không tốt, tôi chỉ mong cậu thật sự hiểu con bé, đừng bất ngờ rời xa nó sau này. Sự tổn thương đó sẽ sâu hơn nhiều."

"Tôi muốn hỏi cậu một câu: cậu thật sự thích nó sao? Thích điều gì ở nó? Dung mạo, hay tính cách kỳ quặc đó?"

Chu Lịch chống khuỷu tay lên bàn, đầu ngón tay khẽ gõ vào vành cốc cà phê, ánh mắt dịu lại.

"Tất cả."

Lương Liên Thấm cắn một miếng sandwich, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Chu Lịch nói: "Những điều tốt đẹp và cả những 'không hoàn hảo' hợp lại mới tạo thành con người cô ấy, tạo nên nét độc đáo duy nhất của cô ấy."

Một nhân viên đang lau sàn khu vực khách, Lương Liên Thấm liếc mắt nhìn rồi bất chợt bật cười.

Lời lẽ như trong truyện cổ tích.

Nếu là thời trẻ, nghe vậy có lẽ bà sẽ xúc động. Còn bây giờ, bà chỉ thấy ngây thơ.

"Được, nếu cậu đã nói vậy, tôi mong cậu sau này có thể bao dung mọi khuyết điểm của nó. Là một người mẹ, tôi cũng có thể yên tâm giao con bé cho cậu. Xin hãy thay tôi chăm sóc nó. Nó không biết cách yêu thương, chắc chắn sẽ có lúc làm cậu buồn lòng. Mong cậu hãy dạy dỗ nó, hãy bao dung nó."

Chu Lịch đứng dậy, ném ly nhựa vào thùng tái chế phía sau, tay đút vào túi quần, lặng lẽ nhìn Lương Liên Thấm từ trên xuống.

"Bác gái, cháu không thể thay thế vai trò của mẹ. Phần thiếu hụt trong cuộc đời cô ấy, không ai có thể bù đắp được. Cô ấy độc lập và mạnh mẽ, sẽ không giao phó bản thân cho bất kỳ ai. Việc cháu có thể làm là cùng cô ấy bước qua tương lai."

Ánh mắt Chu Lịch trở nên sâu lắng, giọng nói trầm xuống: "Còn một điều nữa, cháu muốn đính chính với bác hai điều. Lương Uyển không ích kỷ. Cô ấy khao khát được yêu và cũng hiểu thế nào là yêu."

Tách trà đen đã nguội lạnh, khi uống vào chỉ thấy đắng và lạnh buốt.

Lương Liên Thấm nhìn Chu Lịch đầy khó hiểu, định nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trên đời này, liệu có ai hiểu con gái mình hơn cả mẹ sao?

Bà cảm thấy Chu Lịch quá tự phụ.

Nhưng dù sao thì cũng không che mờ được ưu điểm, ít nhất bà biết Chu Lịch thật lòng yêu Lương Uyển.

Trời đã khuya, Chu Lịch gọi xe đưa Lương Liên Thấm về khách sạn, còn mình thì lái xe về nhà.

Trên đường gần về đến nơi, anh nhìn đồng hồ, rồi quay đầu xe hướng về nhà của Lương Uyển.

Anh không muốn đánh giá gì thêm về mẹ cô.

Nhưng chỉ qua một lần gặp gỡ ngắn ngủi, anh đã hiểu vì sao Lương Uyển luôn do dự, vì sao trước khi bước một bước táo bạo, cô lại muốn lùi lại.

Anh khẩn thiết muốn gặp cô, muốn chắc chắn cô vẫn còn ở đó, vẫn chưa rời đi.

Khi Chu Lịch đến nơi, Lương Uyển vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, nghe thấy chuông cửa vang lên, cô lê bước chậm chạp như một con ốc sên.

Nhìn qua mắt mèo thấy là ai, cô mở cửa, định hỏi anh sao lại đến.

Chưa kịp mở lời, cả người cô đã bị Chu Lịch ôm chặt vào lòng, đôi dép loẹt xoẹt rơi xuống đất.

Gió tuyết bên ngoài cùng hơi thở của Chu Lịch ùa thẳng vào cô.

Đầu óc Lương Uyển quay cuồng.

"Sao thế?"

Chu Lịch đã đóng chặt cánh cửa phía sau.

"Nhớ em."

Lương Uyển vẫn là cô gái dị ứng với sự lãng mạn như trước, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.

"Đột nhiên nói mấy lời sến súa như vậy... sến súa vậy làm gì? Em không quen đâu, chẳng giống anh chút nào."

Cô nói lắp bắp bằng giọng khàn khàn.

Cô thực sự không quen với việc bộc lộ tình cảm một cách trực tiếp.

Lần duy nhất cô nói những lời táo bạo là lúc ở Na Uy, khi cô lừa anh lên giường. Cô có thể nói dối mà không chớp mắt, nhưng lại không chịu nổi những lời chân thành.

Sự chân thành của cô luôn được cô nói ra bằng giọng điệu đùa cợt, như thể pha loãng đi sự nghiêm túc của mình.

Chu Lịch đưa tay che chắn giữa đầu cô và bức tường, cúi đầu nhìn cô trong ánh sáng lờ mờ của cửa ra vào. Ánh đèn từ phòng khách và cảm ứng dưới chân hắt lên, phản chiếu đầu mũi đỏ au của cô.

Trong mắt cô vằn lên tia máu, rõ ràng là chưa nghỉ ngơi đủ. Hốc mắt cũng đỏ hoe vì bị cảm lạnh.

"Lương Uyển."

"Hửm?"

"'Anh nhớ em' là một câu nói rất bình thường giữa những người yêu nhau."

"Vậy sao..."

"Sau này anh sẽ thường xuyên nói." Chu Lịch khẽ cười, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. "Làm quen dần đi."

Lương Uyển ngẩn người, vừa ngẩng đầu lên đã kịp đón lấy nụ hôn mà anh đặt xuống.

Bình Luận (0)
Comment