Sau một nụ hôn sâu, Chu Lịch cuối cùng cũng buông tha cho Lương Uyển đang bị cảm.
Cô dường như thường xuyên bị cảm.
Lương Uyển nói đó là vì sức đề kháng của cô không tốt, không có bệnh lớn nhưng bệnh nhỏ thì không dứt. Còn sức đề kháng của Chu Lịch lại rất tốt, cô chưa từng thấy anh bị ốm bao giờ.
"Vào đi."
Đây là lần thứ ba Chu Lịch đến nhà cô. Lần đầu tiên là khi gặp Lương Liên Thấm, lần thứ hai anh chỉ ngồi trên sofa một lát, chẳng hiểu sao Lương Uyển lại chủ động quấn lấy anh, suýt nữa thì xảy ra chuyện. Nhưng cuối cùng cô đã kịp dừng lại đúng lúc, viện cớ trong nhà không có quần áo sạch cho anh thay, rồi "đuổi" anh về.
Nhà Lương Uyển có một chiếc máy pha cà phê, vừa bước vào nhà, cô liền chỉ vào nó mà nói với Chu Lịch: "Muốn uống cà phê thì tự pha đi."
Chu Lịch nhìn theo hướng cô chỉ, thấy chiếc máy cà phê im lìm như đang ngủ đông, rõ ràng đã lâu không dùng, trên bề mặt phủ đầy bụi. Dĩ nhiên anh không nói cho cô biết rằng mình vừa uống một ly Americano với mẹ cô. Anh hiểu rất rõ Lương Liên Thấm chính là điểm nghịch lân của Lương Uyển.
Mặc dù mối quan hệ giữa họ bắt đầu từ sự hòa hợp về thể xác, nhưng không phải lúc nào cũng chỉ có chuyện đó. Phần lớn thời gian, họ làm việc cùng nhau.
Những cặp đôi khác rủ nhau vào khách sạn chơi game, còn họ thì vùi đầu làm việc như những kẻ khốn khổ, nhất là vào thời điểm cuối năm.
Đây chính là hiện thực sao? Lương Uyển thở dài. Hồi cấp ba, cô cũng từng thích chơi game, nhưng về sau lại không động đến nữa. Là vì quá bận sao?
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trận bão tuyết mà dự báo thời tiết nhắc đến cuối cùng cũng kéo đến, tuy đến muộn nhưng lại vô cùng dữ dội. Tuyết rơi xiên xẹo với tốc độ chóng mặt, gần như che khuất ánh đèn đường bên dưới, chỉ để lại một vòng hào quang mờ nhạt dẫn lối trong đêm tối.
Với thời tiết này, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì tuyệt đối không nên lái xe ra đường. Chẳng khác nào đi dạo trước cửa điện Diêm Vương.
Lương Uyển nảy ra một ý tưởng nhưng chưa vội nói với Chu Lịch.
Sau khi hoàn thành công việc, họ cuộn mình trên sofa xem một chương trình tạp kỹ, nhưng nó khá nhàm chán, xem được nửa chừng thì chẳng ai muốn tiếp tục.
TV tắt, căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Bên ngoài, gió tuyết vẫn gào thét không ngừng. Dù trong nhà rất ấm áp, nhưng Lương Uyển vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo len lỏi đâu đây.
Duy chỉ có vòng tay của Chu Lịch là rất ấm.
Người đàn ông này luôn giống như một chiếc chăn bông được phơi nắng cả ngày, ấm áp đến lạ.
Lương Uyển: "Chu Lịch, bão tuyết bên ngoài lớn thật."
Chu Lịch: "Ừ."
Lương Uyển suy nghĩ một lát: "Không biết khi nào mới ngừng nhỉ."
Chu Lịch: "Sáng mai."
Lương Uyển chống tay, nâng người dậy khỏi lồng ng.ực anh: "Thời tiết này mà lái xe thì nguy hiểm lắm, tầm nhìn kém, đường còn trơn trượt nữa."
Cô tuy không thường lái xe, nhưng vẫn có bằng lái.
"Ừm."
Lại chỉ là một từ đơn giản.
Nhưng lần này, trong giọng điệu của Chu Lịch lại ẩn chứa ý cười.
"Anh còn cười nữa thì em sẽ đá anh ra ngoài bão tuyết đấy!"
Lương Uyển nhéo vào hõm tay trái của anh, nhưng lập tức bị anh nắm chặt.
"Cho anh tá túc một đêm?"
"Không." Lương Uyển hít hít mũi, hất cằm lên, trông giống một con mèo kiêu ngạo đi tới bên cạnh con người, khẽ vẫy đuôi nhưng lại không cúi đầu.
"Bên ngoài bão tuyết lớn lắm."
"Không liên quan đến em."
"Vậy anh đi đây?"
"Đi đi."
Đột nhiên, cô cảm thấy sofa trũng xuống rồi bật lên. Chu Lịch thực sự đứng dậy. Theo phản xạ, cô cũng bật dậy và gọi anh lại.
"Em đùa thôi mà, trời thế này thì anh cứ ở lại..."
Chu Lịch nào có định đi, anh chỉ đứng yên bên cạnh đèn sàn, mỉm cười nhìn cô. Lương Uyển quay người quá nhanh, tất chân trượt trên sàn nhà, khiến cô loạng choạng lao thẳng vào vòng tay anh.
Anh đứng vững như một thân cây cổ thụ cắm rễ sâu, vững vàng đón lấy cô.
Chu Lịch cúi đầu, ý cười lộ rõ.
"Tất nhiên là anh muốn ở lại, miễn là em không thấy miễn cưỡng."
Gò má Lương Uyển vì va vào lồng ng.ực anh mà đỏ lên, hoặc cũng có thể là do xấu hổ. Cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng làm sao có thể đẩy nổi? Chu Lịch đã khóa chặt cô trong vòng tay, không cho cô cơ hội trốn chạy.
Ở bên nhau lâu, anh đã hiểu rất rõ khi nào cô muốn né tránh.
Bão tuyết giữ chân anh lại, nhưng vẫn còn một vấn đề — nhà Lương Uyển không có quần áo cho Chu Lịch mặc.
Cô thì có thể miễn cưỡng mặc đồ của anh theo kiểu oversize, nhưng anh thì chắc chắn không thể mặc vừa đồ của cô. Lương Uyển lục tung tủ đồ rồi đành bỏ cuộc, cuối cùng lấy ra một tấm ga giường. Để tránh cảnh anh đi lại tr.ần tr.ụi trong nhà, cô quyết định quấn anh lại.
"Chu Lịch, lát nữa anh mặc cái này đi..."
Như thể chưa từng thấy cơ thể anh bao giờ, cô nhắm mắt, đưa tấm ga giường màu xanh lam cho anh.
Anh khá ngoan ngoãn, quấn khăn tắm bên dưới, khoác ga giường bên ngoài, miễn cưỡng xem như đoan trang.
Chỉ là... trông hơi buồn cười.
Lương Uyển đang uống nước, thấy cảnh đó liền không nhịn được mà bật cười, đến mức bị sặc chảy cả nước mắt.
Cô vẫn không quên nhắc nhở: "Máy giặt và máy sấy ở ngoài ban công."
Trong lúc chờ quần áo được giặt sạch, hai người ngồi đối diện nhau, không biết làm gì. Cô bị bệnh, không đến mức ham mê sắc dục đến nỗi dùng cơ thể như vậy để làm chuyện đó. Mà chương trình tạp kỹ cũng chẳng có gì đáng xem.
"Anh có muốn tham quan nhà em không?"
Nói xong câu này, Lương Uyển có chút ngẩn ngơ. Vì điều này chẳng khác nào để anh nhìn thấy hết thế giới của cô.
Số lượng sách trong thư phòng của Lương Uyển không thể so sánh với nhà Chu Lịch, hơn nữa thể loại cũng khá lộn xộn, bao gồm các sách chuyên ngành của nhiều lĩnh vực khác nhau, phần lớn là để cô hiểu hơn về sản phẩm của bên khách hàng. Trước đây, cô xếp sách một cách hơi lộn xộn trên giá, nhưng cũng không đến mức vô tổ chức. Sách văn học chất thành một chồng, sách nghề nghiệp để riêng một chỗ, cô còn thích mua các tuyển tập nhiếp ảnh, mỹ thuật, tất cả những thứ này cũng được cô gom lại với nhau theo cách riêng của mình.
Nhưng từ sau khi Lương Liên Thấm đến, giá sách đã trở nên gọn gàng hơn rất nhiều. Sách được sắp xếp ngay ngắn theo chiều dọc, giá sách có chiều sâu khá lớn, bên ngoài là một hàng, bên trong còn có thể giấu thêm một hàng nữa. Giờ đây, Lương Uyển thực sự không tìm được sách mình cần.
"Dạo này em đang đọc sách gì vậy?" Chu Lịch khoác tấm ga giường, đứng trước giá sách với dáng vẻ như một vị đại tư tế, ánh mắt chậm rãi quét qua từng quyển sách.
Lương Uyển khoanh tay, nghiêng người tựa vào tường, cười nhẹ: "Từ khi đi làm, em rất ít khi đọc sách, chỉ mua về để trang trí thôi. Những thứ bắt buộc phải đọc đều liên quan đến công việc, hoặc là tuyển tập ảnh là chính. Dạo gần đây em đọc tiểu thuyết mạng, do Lâm Tri Hân giới thiệu. Anh biết cô ấy mà, hai người đã gặp nhau ở Hàng Châu rồi."
"Anh có ấn tượng."
Lâm Tri Hân là bạn học chung của cô và Trần Tri Nguyên.
"Đọc tiểu thuyết mạng lúc rảnh rỗi giúp đầu óc thư giãn hơn."
"Tổng tài bá đạo à?" Chu Lịch khẽ cười.
"Em không thích kiểu đó."
"Vậy em thích thể loại gì?"
"Ngược tâm, phải đau đến ruột gan đứt từng khúc."
Ánh mắt Chu Lịch lướt từ giá sách sang cô, "Thư giãn?"
Lương Uyển nhướng mày: "Khóc một trận thỏa thuê cũng là cách để thư giãn mà."
Sau đó cô lại bổ sung: "Thỉnh thoảng cũng đọc mấy cuốn tổng tài bá đạo, để tưởng tượng một chút."
Nhưng có điều này, Lương Uyển không nói cho Chu Lịch biết.
So với những tưởng tượng ấy, đêm cô cùng anh đuổi theo cực quang còn khắc sâu hơn nhiều.
Những bông tuyết lướt qua ngoài cửa kính xe, ánh đèn lác đác thắp lên giữa thành phố tối đen dưới chân núi, một dải ngân hà đổ xuống trước mắt cô.
Và cả truyền thuyết kia nữa.
"Đây là album ảnh à?"
Lương Uyển sững lại, ngẩng đầu lên, thấy Chu Lịch đang cầm một cuốn sổ nhỏ.
"Anh tìm thấy ở đâu vậy?"
Cô ngạc nhiên hỏi.
Album ảnh của cô không đơn giản chỉ có một màu như của Chu Lịch. Cuốn album này được cô mua trên mạng, bìa là hình ảnh một con phố châu Âu, in thêm vài chữ tiếng Anh trang trí, tạo phong cách giống một cuốn tạp chí. Tuy không có gì đặc biệt, nhưng lại mang hơi hướng của phong cách nghệ thuật đang thịnh hành.
Cô chọn nó vì trông giống Oslo.
Con phố ấy luôn khiến cô nhớ đến khu vực quán bar ở Oslo — vẫn là vẻ lạnh lẽo và yên tĩnh ấy, những người đi đường thưa thớt trở thành điểm nhấn duy nhất trong bức tranh.
"Ở đây này." Chu Lịch lại dùng đầu ngón tay khẽ lấy ra một cuốn nữa, "Còn một cuốn thứ hai."
Lương Uyển nhìn theo, hóa ra nó được đặt ở hàng trong cùng trên tầng cao nhất. Nếu không đứng lên ghế thì cô không thể với tới, vì thế cô chưa từng tìm đến đó. Cô đâu ngờ Lương Liên Thấm đã đặt album ảnh cùng với sách.
Chu Lịch đưa cả hai cuốn album cho cô, hoàn toàn không có ý định mở ra xem.
Lương Uyển nói: "Mẹ em lần trước đến đã sắp xếp lại mọi thứ, em tìm khắp nơi mà không thấy."
"Vậy giờ thì tìm lại được rồi."
Lương Uyển gật đầu, "Toàn bộ là ảnh chụp ở Na Uy, anh có muốn xem không?"
Phương Nguyện và Tạ Vãn Hinh đều đã từng xem những bức ảnh bên trong, nhưng họ chỉ là những người ngoài cuộc. Chỉ khi chia sẻ với Chu Lịch, cô mới có thể thực sự trải nghiệm lại đoạn ký ức đó một lần nữa.
Cô vốn là người thích hoài niệm trong thầm lặng, trước đây chưa từng nghĩ sẽ chia sẻ những điều này với ai, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Chu Lịch.
Bây giờ, khi mở album ra trước mặt anh, cô bỗng có một cảm giác thẹn thùng còn mãnh liệt hơn cả lúc dụ dỗ anh lên giường năm đó.
Lương Uyển không biết liệu Chu Lịch có nhìn ra được tâm tư của cô trong một số bức ảnh hay không. Không dám thể hiện quá nồng nhiệt, không dám quá lộ liễu, vì sợ rằng sau này khi nhớ lại, cảm giác nuối tiếc sẽ càng sâu đậm. Cô chỉ dám để lại dấu vết mờ nhạt, như một chú chim di cư thoáng lướt qua vùng đất ẩm ướt, để lại chút ít dư âm.
Nếu lật qua quá nhanh, có lẽ anh sẽ không tìm được bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cô từng động lòng.
Bóng lưng và góc nghiêng của anh, tất cả đều khuất trong ánh sáng mờ ảo, giấu mình trong những bức ảnh phong cảnh, chẳng hề nổi bật.
Những bức ảnh chụp trong quán bar rất tối, Chu Lịch xem rất chậm.
Anh cúi người, chống tay lên bàn, hoàn toàn bao bọc cô trong vòng tay mình khi cô đang ngồi trên ghế.
"Hôm đó em uống Cloudberry."
Lương Uyển ngẩng đầu lên, mái tóc lướt nhẹ qua cằm anh, "Làm sao anh biết?"
Chu Lịch chỉ cười mà không đáp, ngón tay lật sang trang tiếp theo.
Anh biết cô đã cố tình chụp lại nhiều góc khác nhau trong quán bar để che giấu điều gì đó. Điều này quá rõ ràng.
Lương Uyển có năng khiếu nhiếp ảnh bẩm sinh. Đây không phải là lời khen vì tư lợi, mà là sự thật. Cô chưa từng học qua bài bản, nhưng luôn có thể chụp được bố cục với tỉ lệ đẹp nhất.
Ảnh chụp trong viện mỹ thuật của cô chỉ có một bức từ chính diện, phía trước là bóng dáng mờ nhạt của một người đang đeo túi, lặng lẽ nhìn vào bức tranh. Cô thích những khoảnh khắc yên tĩnh như vậy.
Dù cho nơi ấy có ồn ào náo nhiệt đến đâu, chỉ cần vào trong khung hình của cô, mọi thứ cũng sẽ trở nên bình lặng.
Chỉ có vài bức ảnh trong quán bar là không theo quy luật đó.
Đêm hôm ấy, Chu Lịch đã chú ý đến cô từ lâu.
Chỗ ngồi của anh bị che khuất bởi một chậu cây xanh lớn, lại nằm trong góc khuất, không dễ nhận ra, nhưng tầm nhìn lại rất tốt, có thể bao quát toàn bộ quán bar.
Cửa ra vào nằm bên trái anh.
Đêm đó, ngay khi Lương Uyển bước vào, Chu Lịch đã nghe thấy cô khẽ thở phào một hơi.
Bên ngoài trời lạnh, mưa phùn lất phất theo gió tràn vào. Anh liếc mắt nhìn sang, thấy cô đang căng thẳng gấp chiếc ô lại.
Cô bước đến trước quầy bar, cơ thể căng cứng, dè dặt gọi một ly cocktail có vẻ khó say nhất.
Cô là một thợ săn non nớt.
Một khi ngồi xuống, cô bắt đầu lặng lẽ quan sát, ánh mắt dừng lại lâu hơn trên những người đàn ông có vẻ độc thân.
Cô đến đây để săn tình một đêm.
Trông cô giống như một con cáo đi bắt thỏ, thế nhưng lại có thể bị những kẻ săn mồi lớn hơn nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Chu Lịch bật cười, thu lại ánh mắt.
Bọn họ vốn không cùng một thế giới.
"Lương Uyển."
Chu Lịch nâng nhẹ một bên má cô, xoay mặt cô về phía mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Đôi mắt trong trẻo kia phản chiếu từng gợn sóng cảm xúc, vì bị bệnh mà vằn lên vài tia đỏ. Đôi mắt cô không mang chút sắc bén nào, tròn trịa, đuôi mắt dù dài nhưng không hề cong lên.
Vậy mà chính đôi mắt ấy gần như chưa từng để lộ vẻ yếu đuối. Giờ phút này, đôi mắt hoe đỏ trông như một con thỏ nhỏ — nhưng vẫn là con thỏ sẵn sàng giãy giụa phản kháng. Chỉ khi vừa tận hưởng khoái lạc, hoặc khi đỉnh điểm mất đi kiểm soát, cô mới lộ ra một chút yếu mềm và lệ thuộc.
Thôi vậy.
Chu Lịch nuốt lại những lời định hỏi vào lòng.
Có những chuyện càng truy hỏi, càng dễ làm tổn thương người khác. Không phải lúc nào con người cũng cần phải sống quá mức tỉnh táo.