Rời Bến - Sơn Từ

Chương 66

Trên ngọn núi của Flåm, những vịnh hẹp phủ đầy tuyết hiện ra trong ánh nắng vàng như một bức tranh trải dài. Lương Uyển đã chụp rất nhiều bức ảnh, có vài tấm còn được cô cắt chỉnh cẩn thận. Cô có đôi mắt biết phát hiện cái đẹp, thật ra cô luôn có một niềm yêu thích với nghệ thuật chưa từng phai nhạt, chỉ là đã bị chôn vùi bởi sự cam chịu với hiện thực.

Chối bỏ ảnh hưởng của Lương Liên Thấm đối với cô là điều giả dối.

Cô không can đảm đến thế, có phần nhút nhát, thỏa hiệp và mỏi mệt. Một người thực sự dũng cảm, có lẽ đã sớm nhặt lại giấc mơ năm xưa bị buộc phải từ bỏ. Nhưng tái tạo lý tưởng là một việc cực kỳ tiêu hao sức lực.

Chu Lịch lật xem album ảnh rất lâu, lâu đến mức Lương Uyển gối đầu lên cánh tay anh mấy lần suýt ngủ thiếp đi. Cảm lạnh khiến đầu óc cô hơi mơ màng, sau khi uống thuốc lại càng buồn ngủ hơn. Giọng nói trầm thấp, trong trẻo của Chu Lịch vang bên tai như một khúc hát ru, đưa cô vào giấc ngủ. Cô thậm chí cảm nhận được tiếng rung trong lồng ng.ực anh mỗi khi anh nói.

Một trang đầy hình ảnh vịnh hẹp trong ánh sáng ban mai, nhưng người cẩn trọng và tỉ mỉ như Chu Lịch vẫn lập tức nhận ra bóng người bị làm mờ ở giữa núi — đó là anh.

Lương Uyển đã lén chụp anh.

Chu Lịch cúi đầu định mở miệng, lại thấy cô đã nhắm mắt, hàng mi dày dài rủ xuống dưới mí, làn da nhạt hiện mạch máu xanh mờ. Do cảm lạnh nên hơi thở của Lương Uyển nặng nề hơn thường ngày.

Anh bật cười không tiếng, đầu ngón tay lưu luyến dừng lại trên tấm ảnh kia một chút, sau đó cúi người bế cô lên.

Cô lờ mờ tỉnh lại, vòng tay ôm cổ anh, đầu chui vào khe hở giữa chăn, ngang nhiên chiếm tiện nghi của Chu Lịch, chỗ này chạm một cái, chỗ kia lại cắn một cái, có vẻ hơi lưu manh, không say mà cũng như say, dựa vào cơn cảm nhẹ để được thả lỏng vô tư. Chu Lịch đành bó tay với cô, bất đắc dĩ bế cô vào phòng ngủ.

Đặt lên giường rồi, cô vẫn không chịu buông tay.

"Sao anh không ngủ cùng em?"

"Đợi anh giặt đồ xong đã."

Lương Uyển vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Không sao, nếu anh thấy chăn không thoải mái thì cứ cởi sạch vào nằm đi, em không chê đâu."

Cô nhướng mày, tiếp tục lối cư xử lưu manh đến cùng.

Chu Lịch hít sâu một hơi, bật cười không thành tiếng, khẽ chạm trán cô, "Chờ em khỏe lại rồi, anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."

Trên ngực anh đã in một dấu răng cô cố tình cắn.

Đèn phòng ngủ tắt, không lâu sau Lương Uyển đã ngủ.

Chu Lịch chuyển đồ từ máy giặt sang máy sấy, rồi quay về phòng làm việc tiếp tục xem album ảnh.

Ống ngắm của máy ảnh chính là thế giới trong mắt cô.

Sạch sẽ như những viên sỏi trắng bên bờ biển, trong mắt cô cũng là một cảnh đẹp. Chim bay là biểu tượng cho sự tự do trong nắng, tuyết là nỗi cô đơn mà cũng là sự bao la. Trong mỗi bức ảnh, cô đang thả trôi bản thân mình. Hình ảnh thay đổi theo tâm trạng cô. Khóm hoa rực rỡ ở góc phố, ánh đèn lấp lánh bất ổn trong quán bar.

Khi đó cô chụp anh, cô đang nghĩ gì nhỉ?

Trên đỉnh núi, giữa những rặng núi dưới ánh bình minh. Trong xe, trên đoạn đường tuyết giá truy tìm cực quang.

Cô chưa từng chụp thẳng mặt anh, lúc nào cũng lặng lẽ như vậy. Hai bức ảnh đó thậm chí chẳng thể thấy rõ mặt anh, chỉ có dáng hình chứng minh anh là nhân vật chính của bức ảnh, chứng minh anh từng để lại dấu vết trong đời cô.

Chu Lịch nghĩ, nếu như anh không chọn trở về nước, không chọn công ty quảng cáo Fingerprint sau khi về nước, không kiên trì dây dưa với cô, nếu như anh đối xử với cô như cách anh từng làm với những kẻ phản bội khác — thì câu chuyện của họ chắc chắn đã kết thúc vào mùa đông năm đó, trở thành một cuộc tình thoáng qua.

Lương Uyển có lẽ là người theo chủ nghĩa bi quan, nhưng trong lòng lại khao khát niềm vui và tiếng cười. Cô không mong đợi từ người khác, chỉ muốn tự viết nên một câu chuyện, rồi sống nốt đời với nó.

Cô không đến quán bar để săn tình một đêm.

Cô đến để tìm sự an ủi và tìm lại cái tôi táo bạo.

Chu Lịch cúi đầu cười nhẹ.

Họ vẫn không phải là người cùng đường, họ khác biệt quá nhiều.

Nhưng họ có thể là người đồng hành trên cùng một chặng đường.

Câu hỏi anh định hỏi khi nãy, Lương Uyển từng cho anh câu trả lời.

— Nếu như lúc ấy anh không xuất hiện ở HKOK, nếu như khi đó anh không có mặt ở Na Uy, nếu như họ không gặp nhau, thì câu chuyện của cô vẫn sẽ tiếp tục, nhưng sẽ là với người khác.

Có lẽ là chàng người mẫu có ý đồ không trong sáng kia, may mắn hơn thì có thể gặp một người đàn ông tư tưởng phóng khoáng nhưng vẫn lãng mạn.

Tạo nên ký ức với ai dường như không quan trọng, có thể là bất kỳ người đàn ông nào lọt vào mắt cô.

Chu Lịch ngẩng đầu nhìn bức tường trống không trang trí, tiêu điểm của ánh nhìn dần dần tan đi, anh tự cười giễu mình. Không phải anh không có cảm xúc, chỉ là anh cảm thấy có những cảm xúc là không cần thiết, cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Tâm trạng đôi lúc cũng giống như dòng xe kẹt cứng, nhưng anh không phải là kẻ bị nhốt. Anh hiểu rõ điều quan trọng là những gì trước mắt, tất cả giả định và "nếu như" đều vô nghĩa.

Anh gập album lại, đi ra ban công lặng lẽ nhìn máy sấy quay vòng.

Bão tuyết ngoài cửa sổ không có dấu hiệu dừng lại, sáng mai cả thành Bắc Kinh sẽ được phủ trắng.

Tựa vào khung cửa sổ, đợi vài phút cuối cùng của chu trình sấy, khóe môi Chu Lịch bất giác nhếch lên. Nói ra thì không được tử tế cho lắm, nhưng khoảnh khắc ấy, anh lại thầm cảm ơn cơn bão tuyết đã khiến anh không thể về nhà.

Cánh cửa trái tim Lương Uyển hé mở một khe nhỏ, anh đã nhìn thấy cảm xúc mà cô giấu trong bóng tối.

*

Lương Uyển sau khi ngủ bị tiếng rung của điện thoại đánh thức.

Cô sờ bên cạnh, Chu Lịch vẫn chưa lên giường, ánh đèn trong phòng khách len qua khe cửa lọt vào.

Cô hít hít mũi, đầu nhức âm ỉ, cố với lấy điện thoại, trong bóng tối nheo một mắt, chỉ dùng mắt trái nhìn vào ánh sáng chói lóa kia.

Tin nhắn là từ Lương Liên Thấm.

"Chu Lịch là người tốt, mẹ chúc phúc cho hai con. Nếu con thực sự thích cậu ấy thì kết hôn sớm đi, đừng để lỡ. Mẹ sẽ chuẩn bị cho con một khoản hồi môn."

Lương Uyển cau mày, mắt phải vốn cay xè không dám mở cũng đột nhiên mở to.

Cô tưởng mình nhìn nhầm.

Lương Liên Thấm đột nhiên nói gì thế này?

Cơ thể như ngâm trong suối nóng bỗng bị dội một chậu tuyết lạnh, cô ngồi bật dậy, tựa vào đầu giường, co gối lại suy nghĩ về ý nghĩa của tin nhắn đó.

Là vì Chu Lịch là con của Trình Liên Thư sao? Hay là hai người họ đã gặp nhau? Vậy tại sao Chu Lịch lại không nói gì với cô?

Cô không thể tưởng tượng nổi, Lương Liên Thấm sẽ nói chuyện với anh thế nào.

Kết hôn? Là ý của Chu Lịch sao? Anh muốn kết hôn? Nhưng tại sao lại phải kết hôn? Lương Uyển nhớ rõ Chu Lịch không thích trẻ con mà.

Điều khiến người ta dở khóc dở cười nhất chính là câu "của hồi môn" của Lương Liên Thấm. Từ hồi cấp ba, Lương Uyển đã nghe bà ấy nói đi nói lại.

Hồi đó, Lương Liên Thấm nửa đùa nửa thật nói rằng, nếu Lương Uyển dám cãi lại bà, bỏ trốn với một gã đàn ông mà bà không ưa nổi, thì bà sẽ không chuẩn bị của hồi môn gì hết. Còn nếu là một người đàn ông điều kiện tốt mọi mặt, bà sẽ chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh, không để nhà chồng xem thường người nhà họ Lương.

Hiển nhiên, Chu Lịch đã lọt vào mắt xanh của Lương Liên Thấm.

Lương Uyển bực bội vò rối tóc, nhét điện thoại xuống dưới gối, khoanh tay nhìn chằm chằm vào bóng tối.

Chuyện Chu Lịch là con trai của Trình Liên Thư, cô thật sự không biết nên coi là tốt hay xấu.

Công bằng mà nói, Lương Uyển khá thích Trình Liên Thư, bà ấy giống Chu Lịch, đều mang một loại khí chất khiến người khác cảm thấy an tâm. Quan hệ giữa cô và Chu Lịch cũng giống như một căn bệnh bất ngờ bị chẩn đoán, đột nhiên được gắn mác thanh mai trúc mã. Nhưng kiểu "thanh mai trúc mã" này thì vô vị vô cùng, ngoài hai bức ảnh chứng minh hồi nhỏ từng gặp nhau, cả hai đều không có chút ấn tượng nào về đối phương. Na Uy mới thực sự là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.

Nói trắng ra, mối quan hệ này chẳng những không khiến họ thân thiết hơn, mà ngược lại còn kéo theo sự phiền toái mang tên Lương Liên Thấm.

Lương Uyển không còn là đứa trẻ tuổi dậy thì, cô hiểu không nên hành động theo cảm xúc. Nhưng cứ hễ có chuyện gì mà Lương Liên Thấm nhúng tay vào, cô lại bốc hỏa đến mức muốn nổ tung.

Cô lười trả lời tin nhắn của Lương Liên Thấm, chỉ mong từ giờ về sau bà đừng phát biểu ý kiến gì nữa. Cô không mong ngóng gì của hồi môn, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, gia đình là thứ phiền phức lắm.

Đang nghĩ ngợi, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng ngủ, vội nhắm mắt, nín thở nằm im.

Chu Lịch bước vào.

Anh nằm xuống sau lưng cô, giường lún xuống, Lương Uyển trượt hẳn về phía anh.

Đụng vào rồi, cô dứt khoát giả vờ vừa tỉnh dậy, khàn giọng hỏi: "Xem xong ảnh rồi à?"

"Ừ."

Cô sờ lên ngực anh, rồi lại dùng chân khẽ dò xuống phần dưới của anh, cười nói: "Sao lại mặc đồ rồi?"

"Sợ em chiếm hời."

"Em đâu phải lưu manh."

Họ trò chuyện vài câu vu vơ, rồi Chu Lịch ôm cô vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

*

Sau trận bão tuyết, Bắc Kinh vẫn liên tiếp đổ tuyết vài ngày, thực sự là một màu trắng bạc phủ khắp nơi. Cố Cung tuyết trắng viền tường đỏ, ngói vàng nổi bật dưới nền trời xanh.

Tạ Vãn Hinh hẹn Lương Uyển từ sớm để vào thăm quan và chụp ảnh.

Đến Bắc Kinh đã lâu mà Lương Uyển vẫn chưa vào bên trong Cố Cung, chỉ mới nhìn từ xa.

Cô đeo máy ảnh, gặp Tạ Vãn Hinh – người hôm nay mặc hẳn một bộ Hán phục. Nhiệm vụ của Lương Uyển hôm nay là làm nhiếp ảnh gia.

Tạ Vãn Hinh trang điểm, làm tóc cầu kỳ đến từng lọn tóc, nhưng còn chưa vào đến Cố Cung thì vạt váy và giày đã bị ướt sũng vì tuyết.

Thẩm Gia cũng đến, cùng Tạ Vãn Hinh mặc đồ Hán phục.

Đây là lần đầu tiên Lương Uyển gặp Thẩm Gia, anh chàng có vẻ ngoài sạch sẽ, cao ráo, để lại ấn tượng đầu rất dễ chịu.

Lương Uyển nhìn hai người họ, cười nói: "Hai người một người mặc Hán phục đời Đường, người kia mặc Hán phục đời Minh, nghĩ gì vậy? Sao không thống nhất cho rồi?"

Tạ Vãn Hinh chẳng để tâm, phẩy tay: "Có sao đâu? Tụi mình còn định chụp ảnh ở khu Thanh triều nữa cơ. Gọi là mối tình xuyên thời gian!"

Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để Lương Uyển thư giãn trước Tết, cô cũng chẳng phiền lòng gì khi dành thời gian cho hai người này.

"Cậu nên dẫn bạn trai theo nữa, hẹn hò bốn người." Tạ Vãn Hinh không nhịn được càu nhàu, "Cậu làm bạn thân kiểu gì đấy, có bạn trai mà giấu kỹ thế? Nhìn mình đi, lần nào cũng kể cho cậu nghe."

Lương Uyển lại tìm cách đánh trống lảng, rồi cùng họ hoà vào dòng người bước vào Cố Cung.

Mới đến trước cổng Thái Hòa, Lương Uyển đã cảm thấy bức bối giữa tường thành, không phải vì tường cao, vì cô còn chưa đi vào những con đường bị bao quanh bởi tường. Mà là vì... người ở đây quá đông. Mặc đồ từ đủ các triều đại, có những nhiếp ảnh gia mang theo cả ê-kíp, nào đèn chiếu, nào tấm hắt sáng, vài người đã chiếm gần hết không gian. Những cái đầu nhấp nhô quanh cô, còn áp lực hơn cả tường thành.

Lương Uyển chỉ có thể ngẩng đầu, hít thở qua bầu trời xám xanh và mái hiên.

Đi mãi tới Tây Lục Cung, họ mới tìm được một chỗ ít người, tranh thủ chiếm được một mảng tường cung.

Lương Uyển dùng cành khô phủ tuyết làm tiền cảnh, vừa bấm máy thì đúng lúc chụp được một con mèo của Cố Cung – một con mèo cam tròn trĩnh, lững thững bước đi trên tường.

Chụp xong, họ tìm một góc để nghỉ ngơi, Lương Uyển đang uống nước thì nhận được một cuộc gọi lạ. Cô bắt máy, nghe thấy một giọng đàn ông nói tiếng Anh giọng Mỹ: "Mẹ con đang ở Bệnh viện Số Một Đại học Bắc Kinh, con có thể đến không?"

Bên cạnh còn có tiếng của một bé trai.

Bệnh viện?

Lương Uyển vô thức đứng bật dậy, ánh mắt dõi theo con mèo cam vừa nhảy từ bức tường này sang bức tường khác, để lại một dải tuyết trắng rơi xuống.

Tạ Vãn Hinh bóc một gói lớn đồ ăn vặt, đưa cho Lương Uyển hai gói. Cô cúi đầu nhận lấy, cầm trong tay.

Ngồi xuống lại, Lương Uyển thản nhiên nói: "Tôi không có thời gian. Bà ấy là vợ của ông, ông nên chăm sóc bà ấy."

Bình Luận (0)
Comment