Berlin, sân bay Brandenburg.
Trong không gian ồn ào, phát thanh viên liên tục thông báo thông tin chuyến bay bằng tiếng Đức và tiếng Anh. Vài cô gái có gương mặt châu Á, thành viên một nhóm nhạc nữ, len lỏi giữa dòng người châu Âu cao lớn, bước vội tới cổng lên máy bay.
Chuyến bay từ Berlin về Đế Đô. Họ đến khá muộn, chỉ thêm vài phút nữa là khoang sẽ đóng cửa.
Ở cửa lên máy bay, tiếp viên hàng không lặng lẽ đếm người. Chỉ còn thiếu một hành khách hạng nhất. Ánh mắt cô ta bất giác nhìn ra phía ngoài.
Nắng trải trên đường băng, biến mặt đất xi măng thành một sa mạc trắng lóa. Dưới chân thang, một người phụ nữ đứng đó, cô đơn như bị thế giới quên lãng.
Cô đội chiếc mũ lưỡi trai đen, mặc chiếc áo khoác denim rộng thùng thình và quần cargo giống các thành viên nhóm nhạc, nhưng vóc dáng gầy guộc của cô vẫn lộ rõ.
Như thể chỉ cần gió mạnh hơn một chút, cô sẽ bị cuốn bay.
Thư Diêu đứng bên máy bay, cổ tay trắng nõn lộ ra khỏi ống tay áo, cầm điện thoại áp lên tai:
“Bắt kịp rồi. Có chuyện gì thì đợi về nước hẵng nói. Tôi lên máy bay đây.”
Đầu dây bên kia là quản lý của nhóm nhạc. Nhóm vừa mới thành lập, mọi thứ còn bề bộn.
Quản lý và trợ lý đều đã được công ty gọi về nước, giao tạm năm cô gái trẻ 18, 19 tuổi cho Thư Diêu – biên đạo tạm thời của họ.
Tuổi này, những cô gái vẫn còn ham chơi. Quản lý và trợ lý vừa vắng mặt, tối qua không biết họ đã quậy phá ra sao.
Sáng nay cả nhóm ngủ quên, suýt lỡ chuyến bay.
Hiểu rõ nghệ sĩ của mình, giọng quản lý trong điện thoại đầy áy náy:
“Thật cảm ơn cô Thư, về nước tôi mời cô ăn cơm nhé.”
“Không cần khách sáo thế.”
Cúp máy, Thư Diêu mới bước lên thang.
Tiếp viên nở nụ cười chuyên nghiệp, chào đón cô bằng tiếng Anh.
Thư Diêu để lộ khuôn mặt dưới vành mũ, ngẩng đầu đáp lại.
Đó là một khuôn mặt điển hình của người phương Đông: mặt trái xoan, làn da trắng mịn, đôi mày liễu và ánh mắt sáng tựa sơn thủy, mũi cao cùng xương hàm nhỏ nhắn.
Nổi bật giữa những gương mặt Âu Tây đậm nét, cô toát lên một vẻ đẹp dịu dàng và đượm chất Á Đông.
Đặc biệt, bên dưới mắt trái của cô, một nốt ruồi son nhỏ ẩn trên bọng mắt, theo từng cái chớp mắt như nhảy múa, gợi lên cảm giác như cất giữ một câu chuyện chưa thể nói ra.
Thư Diêu đối diện đôi mắt xanh thẳm mang chút dò xét của tiếp viên hàng không, khẽ cười, rồi tiếp tục tiến vào khoang máy bay.
Sau lưng cô, ánh nhìn của tiếp viên vẫn dõi theo, thoáng thêm vẻ ngạc nhiên:
Người phụ nữ này, từ nét mặt đến khung xương đều toát lên vẻ yếu ớt, như một cành hoa mong manh dễ gãy, nhưng từng bước đi lại mang theo khí thế rắn rỏi, kiên định.
Khoang máy bay được thiết kế với gam màu nhã nhặn, ghế bọc da màu kem, mỗi chỗ còn đặt thêm một chiếc gối ôm màu nâu nhạt. Vừa đi vài bước, ánh mắt Thư Diêu đã bắt gặp một bộ vest trắng được ủi phẳng phiu.
Dù ở bất cứ đâu, chỉ cần có anh xuất hiện, muốn làm ngơ cũng khó.
Chu Mính Viễn tựa vào ghế da, đầu hơi nghiêng, nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, trông như đang bàn công việc.
Chỉ cần ngồi yên đó, anh đã toát lên vẻ lạnh lùng, như một luồng gió từ chiếc điều hòa trong khoang phả ra.
Ở một nơi xa lạ thế này, Thư Diêu thực sự không nghĩ sẽ gặp anh tại đây.
Cô chỉ liếc qua một thoáng, không dừng bước, cúi đầu nhìn vé máy bay trên tay – 3C, ngay phía sau Chu Mính Viễn.
Thư Diêu bình thản ngồi xuống, không có ý định chào hỏi.
Quan hệ giữa cô và Chu Mính Viễn thật khó mà gọi tên. Nói trắng ra thì hai người họ có quan hệ liên hôn.
Dù ảnh cưới là do nhà họ Chu nhờ người ghép lại, thậm chí giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng phải do họ tự đi làm, nhưng trên danh nghĩa, họ là vợ chồng hợp pháp.
Nhưng nếu bảo thân thiết, thì chẳng đúng là bao. Họ hầu như giống hai người xa lạ hơn, lần cuối gặp mặt đã là ba năm trước.
Ba năm ấy, Chu Mính Viễn ở Nam Phi. Nghe nói mỗi lần anh về nước cũng hiếm khi ở lại Đế Đô.
Hôm nay Berlin trời trong xanh không một gợn mây, bầu trời tựa như vừa được gột rửa.
Không định diễn vở kịch đoàn tụ đầy nước mắt, Thư Diêu ngả người vào ghế, đeo kính râm, che nửa khuôn mặt lẫn ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ.
Còn một lúc nữa mới đến giờ cất cánh. Cô nhét tai nghe, khép mắt, nghe nhạc tìm cảm hứng cho các động tác vũ đạo.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Thư Diêu giật mình, đôi mắt sau kính râm bật mở.
Người gọi đến là Phùng Linh Tử, bạn thân từ nhỏ của cô.
Cô gái này mang cái tên nghe đầy vẻ văn nhã, nhưng lại là sinh viên ngành y học thực nghiệm. Hiện cô ấy đang theo một giáo sư hướng dẫn nghiên cứu về các bệnh và phương pháp điều trị liên quan đến cơ quan của nam giới, rất ít khi có thời gian rảnh để buôn chuyện với Thư Diêu.
Thư Diêu vừa nhận cuộc gọi, ngay lập tức âm thanh vội vã của Phùng Linh Tử lọt vào tai cô qua chiếc tai nghe:
“Tớ mới nhận được tin sốc này, cái ông chồng chết ba năm của cậu bây giờ sống lại rồi, ngày mai sẽ về nước, về Đế Đô! Cậu biết chuyện này chưa?”
Đôi mắt của Thư Diêu sau chiếc kính râm khẽ nâng lên, nhìn về phía trước.
Cái vị bị gọi là “sống lại” này, đang ngay trước mắt cô.
“Tớ nghe nói anh ta sẽ ở lại một thời gian, cậu biết chuyện này không?”
Hai câu hỏi của Phùng Linh Tử đều nhằm hỏi xem cô có biết không.
Thư Diêu biết Chu Mính Viễn ngày mai sẽ về Đế Đô, dù sao thì chuyến bay này cũng là chuyến bay chung.
Nhưng anh sẽ ở lại một khoảng thời gian? Cái này cô không biết.
Cô khẽ gõ ngón tay lên tai nghe, mất một lúc mới phản ứng lại, rồi mới từ từ lên tiếng: “Coi như là biết đi.”
Phùng Linh Tử quả nhiên không hài lòng với câu trả lời mơ hồ của Thư Diêu:
“Biết thì nói là biết, không biết thì nói không biết, có cần phải đắn đo thế không? Đợi đã, không đúng, cậu lấy tin này từ đâu ra? Chu Mính Viễn cái tên chó đấy, hắn còn liên lạc với cậu à?!”
“…Không liên lạc.”
Chỉ là tình cờ gặp mặt thôi.
Mỗi lần nhắc đến Chu Mính Viễn, Phùng Linh Tử lại có cái giọng điệu chua chát này.
Phùng Linh Tử lớn lên cùng Thư Diêu, cô ấy đã thấy Thư Diêu học múa ba lê từ năm ba tuổi, 13 tuổi được nhận vào học viện nghệ thuật Đức, 14 tuổi giành giải thưởng.
Dù cuối cùng Thư Diêu không trở thành một vũ công ba lê chuyên nghiệp, nhưng trong mắt Phùng Linh Tử, người bạn này chính là nữ thần nhỏ của cô ấy, là một hình mẫu không gì sánh kịp.
Thế mà, nữ thần nhỏ của cô lại bị một kẻ nào đó kéo xuống khỏi bệ thờ?!
Ngày cưới anh ta không xuất hiện, từ khi đi Nam Phi đã ba năm.
Dù người đàn ông này đẹp trai đến mức nổi danh, hắn vẫn là một con chó!
“Chu Mính Viễn lần này mà thật sự không đi nữa, cậu và hắn chắc chắn sẽ gặp lại nhau, đến lúc đó đừng mềm lòng, tớ dã gửi cho cậu một bức ảnh làm tham khảo.”
Phùng Linh Tử càng nghĩ càng tức giận, tay cầm dao phẫu thuật đâm vào bộ phận giả làm từ silicone, lưỡi dao xuyên qua bộ phận đó “xì—” một tiếng cắt lên mặt bàn kim loại.
Tiếng ma sát kim loại vang vọng qua điện thoại, Thư Diêu vừa mở bức ảnh thì bị âm thanh đột ngột khó chịu trong tai nghe làm giật mình, vai khẽ co lại.
Cô dừng lại một chút, rồi điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn, chân vắt chéo, chợt quên mất chiếc điện thoại đang nằm trên đùi.
Điện thoại trượt xuống theo chiếc quần rộng thùng thình, Thư Diêu theo phản xạ dùng chân để đỡ, nhưng không những không thể ngăn được điện thoại rơi xuống, mà còn khiến nó lăn đi nhanh hơn.
Đôi bốt Martin trên chân cô khẽ nhấc lên, chạm nhẹ vào điện thoại.
Sau đó, chiếc điện thoại như một đứa trẻ vui mừng nhảy lên, thoát khỏi sự trói buộc của dây tai nghe, trượt một mạch xuống dọc theo lối đi rồi dừng lại bên ghế trước.
Có lẽ vì tiếng động từ phía cô quá ầm ĩ, nên trong điện thoại Phùng Linh Tử lúc này không còn lên tiếng nữa.
Thư Diêu chống tay lên đầu gối, vội vã cúi người về phía trước.
Chưa kịp duỗi tay ra, một bàn tay thon dài đã nhanh chóng nhấc chiếc điện thoại lên.
Bàn tay này, móng tay cắt ngắn gọn gàng, các khớp xương rõ ràng, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ nam thiết kế đơn giản.
Dây đồng hồ bằng da đen bóng, tôn lên làn da trắng như men gốm.
Thực ra, trước khi Chu Mính Viễn sang Nam Phi, anh còn trắng hơn bây giờ một chút.
Cái trắng b.ệnh h.oạn ấy, có lẽ là do suốt ngày làm việc trong phòng điều hòa, không tắm nắng, không giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Lúc xem những bản tin về anh trên tivi, Thư Diêu thường cảm thấy anh như một vị bá tước ma cà rồng, bước ra từ những ngôi mộ cổ ở châu Âu, lẫn mình vào đám đông.
Tuy nhiên, đôi mắt của Chu Mính Viễn không hề ấm áp như những vị bá tước ma cà rồng trong phim.
Anh sở hữu đôi mắt hình như hoa đào, ít khi cười, ánh nhìn rơi vào văn kiện vẫn toát lên sự nghiêm túc, còn những lúc khác thì lạnh lùng đến mức như thể không quan tâm đến điều gì, đầy vẻ lãnh đạm.
Bàn tay cầm điện thoại đưa đến trước mặt Thư Diêu, cô đang vướng vào những suy nghĩ rối ren, bừng tỉnh nhìn lên, đương nhiên là lại va phải đôi mắt đen láy, không chút cảm xúc của Chu Mính Viễn.
Cô còn chưa kịp nói một tiếng “Cảm ơn”, thì trong điện thoại, Phùng Lăng Tử đã cất tiếng, mang theo vẻ châm chọc:
“Đang làm gì thế? Đùng đùng với đàn ông à? Ối giồi ôi, cuối cùng thì cũng chuẩn bị ngoại tình rồi, tuyệt cà là vời! Tin vui lớn, hạnh phúc vô bờ!”
Âm thanh ồn ào từ điện thoại vang lên, Chu Mính Viễn vô thức cúi xuống, màn hình điện thoại hiện lên một bức tranh rõ ràng:
Một hình vẽ hoạt hình của bộ phận nam giới, trông giống như nấm bào ngư, với hai lưỡi dao sắc nhọn găm vào.
Bức tranh kèm theo dòng chú thích:
“Xẻo đứt t.ry.m của hắn.”
Chu Mính Viễn vẫn giữ điện thoại trên tay, chưa kịp trả lại, chỉ biết im lặng.
Dù chuyến bay này đến Đế đô, trên máy bay có không ít hành khách nói tiếng Trung, nghe được những lời này của Phùng Lăng Tử, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô, nhiều hơn cả các thành viên trong nhóm nữ.
Thư Diêu hơi lo lắng, sợ Phùng Linh Tử vì sự bùng nổ này mà lỡ nói tên Chu Mính Viễn ra, cô vội vàng duỗi tay nhận lấy điện thoại.
Hai người đối diện một thoáng.
Dựa vào vẻ mặt của Chu Mính Viễn, có lẽ anh không nhận ra cô.
“Thank you.” Thư Diêu che điện thoại, bình tĩnh nói.
“No problem.”
Lẽ ra, ánh mắt của họ đã có thể kết thúc trong một không khí hòa nhã và lễ phép, Thư Diêu còn thử mỉm cười một cách lịch sự về phía “gã đàn ông” kia.
Kết quả, vừa mới nhếch môi cười, thì giọng của Phùng Lăng Tử lại lên cao vút:
“Nghe tớ nói này, loại đàn ông không đến dự đám cưới, mấy năm không về nhà, chết đi cũng chẳng quay lại, cái loại chó ấy, phải cắt đứt d.ươ.ng v*t của hắn! Hãy cho hắn biết thế nào là, Người! Già! Còn! Mỗi! Trứng!”
Chu Mính Viễn, người không đến dự đám cưới, ba năm không về nhà: “…”