Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 2

Có một vị “đại Phật” như Chu Mính Viễn đang ngồi ngay trước mặt, Thư Diêu vừa trò chuyện qua loa vài câu với Phùng Lăng Tử, vừa cúp điện thoại, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.

Vừa nãy cô suýt nữa đã định làm một màn tự giới thiệu đầy thân thiết với Chu Mính Viễn:

“Chào anh, tôi là vợ anh đây.”

Thế nên, cái người trong điện thoại bị chặt thành khúc, băm thành miếng, trở thành “ông già còn mỗi trứng” kia, chính là anh đấy.

Chó cũng là anh, đồ khốn nạn cũng là anh.

Chu Mính Viễn luôn giữ dáng vẻ “gió tám phương không lay động”, Thư Diêu thật sự rất muốn nhìn thử xem biểu cảm của anh sẽ ra sao khi bị chửi thẳng mặt.

Nhưng cái ý nghĩ ấy, cũng chỉ kịp loé lên trong đầu rồi tắt ngấm. Cô và Chu Mính Viễn, nếu đem cái độ thân quen ra đo, chắc cũng chỉ ngang cây treo quần áo ngoài ban công.

Ở Berlin, quanh năm suốt tháng theo chân nhóm nhạc nữ luyện tập, quả là vắt kiệt sức lực. Mỗi ngày, Thư Diêu chỉ chợp mắt được ba bốn tiếng.

Còn những mười mấy tiếng đồng hồ bay nữa. Cô khép mắt, tựa lưng vào ghế, chìm vào giấc ngủ nhọc nhằn giữa bầu không khí ngột ngạt mùi máy bay.

Tỉnh dậy lúc giữa trưa, khoang máy bay tràn ngập ánh nắng như ai đó trót quên kéo rèm trời. Những tiếp viên hàng không trong bộ đồng phục xanh sẫm, vẻ mặt như tượng sứ, tay cầm menu đi từng hàng ghế, dịu dàng hỏi hành khách muốn dùng bữa gì.

Tới lượt Thư Diêu, cô nhìn thoáng qua mấy món trên thực đơn: tart trái cây, bò cuộn… rồi khe khẽ thở dài, khéo léo giấu đi sự uể oải:
“Phiền chị, cho tôi một bát cháo.”

Tiếp viên cười lịch sự, âm điệu như gió thoảng:
“Chỉ cháo thôi ạ? Có muốn thêm trứng cá muối, thịt bò viên hay làm thành cháo rau củ không?”

Cô xua tay nhã nhặn:
“Không cần đâu, cháo trắng thôi, cảm ơn.”

Khoang máy bay lúc này thoảng mùi thơm của đồ ăn – khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa chuyến hành trình dài lê thê. Nhưng Thư Diêu, với tô cháo trắng đơn sơ cùng một gói bột vitamin tự mang theo, nhẩn nha ăn như kẻ tìm chút ý nghĩa trong cuộc sống nhạt nhẽo.

Trong khi đó, Chu Mính Viễn, ngồi đâu đó ở hàng ghế phía trước, như vừa được khai sáng bởi cuộc điện thoại “gà qué” ban sáng. Bỗng dưng, anh nhớ ra một sự thật động trời: hóa ra mình có… vợ.

Thư Diêu ăn đến một phần ba bát cháo, tay cầm khăn lau khóe miệng, thì nghe giọng nói trầm ấm của Chu Mính Viễn vang lên từ phía trước. Giọng của kẻ lăn lộn thương trường lâu năm, không vội vã, không nặng nề, như mưa đêm thấm đất:
“Bạch Hủ, cô gái tôi cưới… tên là gì nhỉ?”

Người đàn ông ấy cúi đầu, như thể đang lục tung mớ tài liệu chất đống trong trí não, cố đào bới lấy một mẩu ký ức ít ỏi về cô vợ mà mình cưới về.

Về dung mạo, tất nhiên là không nhớ nổi rồi. Nhưng trong đầu Chu Mính Viễn, với tình thế ngày ấy, cô gái chịu làm dâu nhà anh, chắc chắn là loại hiền lành, dễ nói, chẳng có chút chính kiến nào, đến mức chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của gia đình.

Người trợ lý Bạch Hủ ngồi bên cạnh lên tiếng giải đáp
“…Tiểu Chu tổng, cô ấy tên Thư Diêu.”

Thư Diêu?

Nghe cũng quen quen.

Chu Mính Viễn nhớ tới chữ “Diêu” có bộ “Điểu” (chim), lòng dửng dưng nảy lên chút liên tưởng, rồi lại quên béng ngay.

Chỉ có điều, bỗng dưng anh thấy, cô Thư Diêu này, quả thực có chút đáng thương.

Dù là kiểu phụ nữ nào, có lẽ chẳng ai muốn sống kiếp chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng, quanh quẩn ở nhà đợi ngày tháng trôi qua.

Việc đã qua rồi, chi bằng thả cô ấy tự do.

“Soạn một bản thỏa thuận ly hôn đi,” Chu Mính Viễn cụp mắt, suy nghĩ chưa đến nửa giây, lạnh nhạt nói tiếp, “Bồi thường hậu hĩnh một chút. Có thể chia gì thì chia hết cho cô ấy.”

Để cô ấy về nhà mẹ đẻ không phải sống quá cực khổ.

Bạch Hủ không ngờ ông chủ nhà mình vừa mở miệng đã muốn ly hôn, dù có bồi thường thế nào cũng vẫn là quyết định lớn. Nghĩ ngợi một chút, anh ta cố gắng khuyên nhủ:
“Lần này về Đế Đô, không định gặp cô ấy ạ?”

“Gặp ai cơ?”

Trong thói quen của Chu Mính Viễn, việc anh dặn dò xong coi như đã kết thúc, Bạch Hủ cũng rất hiếm khi dám hỏi ngược lại.

Thế nên khi nghe câu hỏi này, Chu Mính Viễn thoáng ngẩn người. Sau vài giây im lặng, anh mới như sực nhớ ra:
“À, ý cậu là con chim nhỏ trong nhà tôi?”

Ngữ điệu của anh rõ ràng không mang chút không khí công việc nào, khiến Bạch Hủ cũng nhẹ nhõm hơn, bắt đầu tán gẫu:
“Hay là gặp một lần rồi quyết định ly hôn cũng chưa muộn. À, thật ra… tôi có nghe qua đôi chút về cô Thư Diêu này.”

“Nói thử xem.”

Bạch Hủ vốn không định nhiều lời, nhưng cơn tò mò chẳng kìm được, mở miệng là một câu đầy sấm sét:
“Nghe nói, cô Thư ấy… đặc biệt đặc biệt yêu cậu!”

Chu Mính Viễn đang cầm cốc giấy dùng một lần, tay bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Bạch Hủ với ánh mắt không rõ cảm xúc.

Khoang hạng nhất chỉ có tám chỗ ngồi, Thư Diêu dù không cố ý cũng có thể nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai người đàn ông ngồi trước.

Nghe đến đoạn Chu Mính Viễn hỏi tên mình, cô còn khoái chí lén cười thầm:

Cũng may mà mình lấy chồng không phải vì tình yêu. Chứ nếu nghe ông chồng ba năm trời còn chẳng biết tên vợ, chắc mình đột quỵ chết ngay trên độ cao 8000 mét này rồi.

Không yêu, không đau, không phiền phức.

Cổ nhân quả không gạt ta!

Vừa mới lâng lâng được hai phút, câu “con chim nhỏ trong nhà tôi” của Chu Mính Viễn đã thành công khiến Thư Diêu tức điên.

Cô phải vận hết công lực mới kìm lại được ý định úp luôn nửa bát cháo trắng còn thừa lên đầu anh ta.

Bị ly hôn thì chẳng sao, nhưng dám gọi tôi là chim?

Chim cái đầu anh! Cả nhà anh mới là chim ấy!

Đang hừng hực cơn giận, Thư Diêu lại nghe thấy giọng của vị trợ lý phía trước:
“Nghe nói cô Thư… đặc biệt, đặc biệt yêu cậu!”

“Khụ!”

Thư Diêu suýt nghẹn. Ánh mắt cô lập tức phóng tới lưng ghế chéo phía trước, vẻ không tin nổi.

Đáng tiếc, người ngồi trong ghế chẳng hề nhận ra, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Hôm cưới, cậu không đến. Sau đó có người thấy cô Thư khóc ở nhà hàng, khóc đến mức không thể tự chủ.”

Thư Diêu: “…”

Không thể tự chủ cái gì?

Tôi chỉ là cắn nhầm lưỡi thôi mà, hiểu chưa?

“Còn hai năm trước, có người bắt gặp cô Thư ở Paris, vào đúng ngày Valentine. Cô ấy một mình đứng khóc giữa đường, chắc chắn là vì nhớ anh quá!”

Thư Diêu: “…”

Nhớ anh cái búa!

Tôi từ nhỏ đã bị gió thổi là chảy nước mắt, có vấn đề gì không?

“Rồi năm ngoái, cô Thư đi mua kim cương, còn nhắc đến tên cậu. Dù cậu lạnh lùng không thèm để ý, cô ấy vẫn không ngừng nghĩ về cậu.”

Thư Diêu: “…”

Cái này… thì đúng thật.

Nhưng nhắc đến tên anh, chẳng qua là để được hưởng giá VIP thôi mà!

Thư Diêu hối hận thấu trời xanh. Sớm biết vậy, cô thà tốn thêm nghìn tệ còn hơn.

Đàn ông mà buôn chuyện thì đúng là giỏi thêm mắm dặm muối, càng nói càng xa sự thật. Thư Diêu đảo mắt, chán chẳng buồn đáp lại, nhét tai nghe vào, tìm giấc ngủ ngắn giữa chuyến hành trình lê thê.

Cả nửa tháng trời không nghỉ ngơi đàng hoàng, nên vừa tựa đầu, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Tới khi máy bay hạ cánh ở Đế Đô, cô mới bị tiếp viên lay dậy, mắt nhắm mắt mở tỉnh táo lại.

Trong khoang hạng nhất, chỉ còn mỗi Thư Diêu chưa xuống máy bay. Chu Mính Viễn, đoán chừng đã từ VIP lounge chuồn mất từ lâu rồi.

Thoắt cái, Thư Diêu đã xoay người lướt ra khoang phổ thông, trước khi đi còn không quên căn dặn năm cô gái trong nhóm idol phải về thẳng công ty. Xong xuôi, cô vẫy tay tự bắt taxi, quyết định thưởng cho mình một giấc ngủ ngon sau khi về nhà.

Xe taxi lăn bánh chậm chạp giữa dòng xe cộ tắc nghẽn, đến mức suýt chút nữa Thư Diêu lại ngủ gật ngay trên xe.

Khi chiếc taxi trườn vào khu biệt thự Đông Cẩn, không khí như đổi khác hẳn. Nơi này xây cất quá khéo, bốn bề là rừng xanh, ve sầu líu lo, chim hót ríu rít, giữa mùa hè oi ả lại khiến người ta thấy như đang ẩn mình khỏi bụi trần náo nhiệt.

Lúc Thư Diêu đi Berlin, cũng là cuối tháng bảy, khi ấy hoa hòe đang nở trắng như mưa tuyết. Vậy mà chưa đầy nửa tháng, cây hòe giờ đây đã rụng sạch hoa, chỉ còn trơ lại những chùm quả xanh mướt.

Nhìn qua ô cửa kính, thấy những chùm quả vụt qua ngoài tầm mắt, Thư Diêu thoáng nghĩ:

Chà, nếu Chu Minh Viễn lần này về Đế Đô mà không định đi đâu nữa, liệu anh ta sẽ ở đâu nhỉ?

Chẳng lẽ định chuyển về Đông Cẩn này ở à?

Còn chưa kịp nghĩ thông, xe đã đỗ ngay trước cổng biệt thự. Tài xế với giọng Bắc Kinh đặc sệt cất tiếng:

“Đến nơi rồi đấy, cô gái!”

“Vâng, cảm ơn bác.”

Bước vào nhà, cả người Thư Diêu mệt mỏi, đôi mắt còn chưa kịp tỉnh táo.

Nghĩ bụng: Thôi, mặc kệ Chu Mính Viễn, anh ta muốn ở đâu thì ở. Đã mệt thế này rồi, ngủ cái đã.

_

Phố Thiên Đường, câu lạc bộ OB.

Đèn đuốc trong bar nhấp nháy loạn xạ, xanh chớp đỏ loe, laser quét ngang quét dọc. Tiếng nhạc bùm chát ầm ĩ khiến ai nấy đều hiểu ngay: đây chẳng phải nơi tử tế để nói chuyện nghiêm túc.

Ấy thế mà oái oăm thay, bao nhiêu thương vụ lớn nhỏ lại cứ thích được chốt trong khung cảnh như thế này.

Nói xong việc, Chu Mính Viễn phủi nhẹ một mẩu giấy bạc loé sáng vừa dính vào đầu gối, định đứng lên rời đi.

Sở Duật quen biết anh đã nhiều năm, chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh tanh kia là hiểu ngay ý định. Anh ta cười, đẩy một ly rượu Chivas tới trước mặt:

“Ơ hay, ba năm mới gặp, vừa nói xong việc đã muốn chuồn luôn à? Không ngồi lại tám chuyện, ôn chút kỷ niệm xưa với anh em sao?”

“Có gì đáng nói đâu.”

“Đừng thế chứ, mất cả hứng! Ngồi lại chút đi,” Sở Duật xoay xoay ly rượu trong tay, đột nhiên nở một nụ cười đầy châm biếm, “À, suýt thì quên, giờ ông đã có gia đình rồi còn gì. Sao rồi, vợ chồng ông sống với nhau hoà thuận chứ hả?”

Chu Mính Viễn ngồi trong chiếc sofa da thật, chân dang rộng. Bộ quần tây màu be cùng chiếc áo sơ mi tay xắn đến khuỷu làm anh trông vừa lịch lãm, vừa phớt đời.

Anh ngước mắt lên, liếc Sở Duật một cái, ánh mắt nhàn nhạt, không buồn đáp.

Trong không gian không một bóng người ngoài, Bạch Hủ – trợ lý của anh, được nước lớn tiếng:

“Hòa thuận gì chứ, Tiểu Chu Tổng vừa bảo tôi soạn sẵn hợp đồng ly hôn đây này!”

“Ơ kìa! Vừa về đã đòi ly hôn, máu lạnh thế? Tôi nghe bảo phu nhân của cậu mê cậu như điếu đổ cơ mà.”

Chu Mính Viễn nhấp một ngụm rượu, ánh mắt hơi trầm xuống. Ba năm không ở Đế Đô, sao bỗng dưng ai cũng bảo cô Thư đó yêu anh đến chết đi sống lại?

Yêu thật sao? Hay lại có mưu đồ gì?

“Ây dà! Đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo đến kìa!”

Sở Duật vừa liếc mắt đã thấy bóng Thư Diêu ở cửa bar, quay sang trách móc Bạch Hủ:

“Cậu làm trợ lý kiểu gì thế? Ly hôn cái gì, người ta còn được cậu ấy gọi tới đây cơ mà!”

Chu Mính Viễn khẽ dừng cổ tay, trong ly rượu màu hổ phách lập tức gợn sóng. Anh nhìn về phía cửa, xuyên qua ánh đèn nhấp nháy và đám đông náo nhiệt để ngắm Thư Diêu.

Cô mặc một chiếc váy xanh cobalt dây mảnh, tóc búi lơi lả sau gáy, bờ vai nhỏ nhắn, cả người toát lên vẻ thanh mảnh yếu đuối.

Cô không giống khách quen của bar. Giống như vừa từ một bức tranh thủy mặc bước ra thì đúng hơn.

“Thư Diêu! Em dâu!”

Sở Duật chẳng sợ phiền, trèo hẳn lên ghế, tay vung vẩy một chiếc đèn phát sáng lòe loẹt:

“Ơi dồi ôi, đối diện em dâu nhìn sang đây! Nhìn sang đây! Nhìn sang đây!”

Thư Diêu như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, ánh mắt khựng lại một chút.

Bạch Hủ ghé tai Chu Mính Viễn nói nhỏ:

“Cậu đi vắng, cô Thư chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên. Nhìn cô ấy kìa, gầy hẳn đi, vì cậu mà tiều tụy mất thôi!”

Chu Mính Viễn khẽ cười nhạt:

“Thơ văn phết nhỉ?”

Nhận ra chút khó chịu trong giọng anh, Bạch Hủ lập tức im bặt, quay sang nháy mắt ra hiệu cho Sở Duật.

Sở Duật thì chẳng biết ngại, kéo tay Thư Diêu về phía bàn họ. Nhưng đi được nửa đường, Thư Diêu bất chợt nghiêng đầu, rồi quay lại nhìn Chu Mính Viễn, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn sắc màu.

Là… cô đang khóc?

Vì xúc động? Hay bất ngờ?

Chu Mính Viễn chau mày, thầm nghĩ, cô Thư này thật sự yêu anh đến thế à?

Cùng lúc đó, Thư Diêu bị Sở Duật kéo đi, bất chợt mệt mỏi ngáp một cái, mắt ngấn lệ, trong lòng đầy ấm ức.

Ai mà vui nổi khi bị gọi dậy từ một giấc ngủ ngon lành?

Mấy cô nàng trong nhóm idol mới quả thật không cho cô nghỉ ngơi. Hôm qua, quản lý đã gọi điện khóc lóc vì mấy cô nàng chưa quay lại công ty, Thư Diêu gọi không biết bao nhiêu cuộc, cuối cùng phải đuổi kịp hị đến quán bar này.

Lúc giao lại mấy cô nàng kia cho quản lý, Thư Diêu tính bụng sẽ về ngủ một giấc đến sáng, nào ngờ vừa quay người đã gặp phải Chu Mính Viễn.

Người làm phiền giấc ngủ của cô đều là đồ đáng ghét.

Đặc biệt là Chu Mính Viễn, anh còn bảo cô là “chim nhỏ”.

Thư Diêu là người nhớ lâu thù dai, nếu Chu Mính Viễn không xuất hiện, cô cũng coi như xong.

Nhưng anh lại đúng lúc xuất hiện.

Làm hỏng lễ cưới.

Ba năm không về nhà.

Bảo cô là chim nhỏ.

Còn không cho cô ngủ.

Nghĩ tới đó, hình như nếu không báo thù thì trời đất cũng không dung.

Mọi người không phải nghĩ cô yêu Chu Mính Viễn đến mức không thể tự kiềm chế sao?

Vậy thì để cô cho mọi người thấy, cô yêu anh ta đến thế nào!

Vậy là, Chu Mính Viễn nhìn cô Thư yêu dấu càng lúc càng gần.

Nhưng lại thấy cô bất ngờ nước mắt rơi lưng tròng, lao thẳng về phía Bạch Hủ:

“Anh Mính Viễn! Cuối cùng anh cũng về rồi! Em nhớ anh đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên! Sắp phát điên rồi đây!”

Chu Mính Viễn: “???”

Bạch Hủ: “???”

_

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Hủ: Lúc đó tôi sợ xanh mặt.

Bình Luận (0)
Comment