Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 13

Từ vùng ngoại ô hoang vắng, qua khu trung tâm đô thị nhộn nhịp là đến khu trang viên, khoảng cách từ Thụy Mỹ Ân Nhạc đến Đông Cẩn thật không gần. Suốt quãng đường, hai người trên xe giữ im lặng đến lạ kỳ.

Chu Mính Viễn dừng xe trước biệt thự, Thư Diêu nhảy lò cò xuống xe bằng một chân. Cô đóng cửa, rồi chợt nhớ ra điều gì, quay lại gõ cửa sổ bên ghế phụ.

Nghĩ bụng để Chu Mính Viễn đưa mình về mà không nói một lời cảm ơn thì thật thất lễ, Thư Diêu định khách sáo đôi câu. Ai ngờ, ánh mắt lãnh đạm của Chu Mính Viễn xuyên qua lớp kính nhìn cô, lướt qua cái chân đứng không vững. Chưa đầy nửa giây, anh xuống xe, thẳng tay bế cô lên. Nhưng lần này, thay vì kiểu bế công chúa lãng mạn, tên khốn nạn này lại vác cô như vác bao tải.

“Quét vân tay,” Chu Mính Viễn ra lệnh, giọng bình thản.

Bị vác trên vai, Thư Diêu vươn dài cánh tay quét vân tay, nghiến răng nói: “Kiểu bảo vệ sát sao thế này, anh Minh Viễn ca em đúng là… thích chết đi được!”

Chu Mính Viễn có lẽ chẳng buồn đôi co, cứ thế vác cô lên tận tầng hai, quăng thẳng lên giường như vứt một món đồ. Sau đó, anh cắm hai tay vào túi quần tây, quay người rời đi.

Nếu nói anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, thì vừa rồi cũng xem như “tinh tế” một lần, ít nhất không để cô nhảy lò cò lên lầu. Nhưng nếu bảo anh thương hoa tiếc ngọc, cái cách vác người như vác heo chết kia khiến người ta nghiến răng ken két.

“Trên không chính, dưới lệch.”

Thư Diêu âm thầm lôi tổ tiên nhà Chu Mính Viễn ra chửi mắng cả trăm lượt.

Quay cuồng cả buổi sáng, vừa thấy Chu Mính Viễn đi, Thư Diêu lập tức thò tay xuống dưới gối lôi ra cái điều khiển rèm cửa. Tấm rèm chắn sáng chậm rãi kéo lại, che khuất ánh nắng gắt buổi trưa. Cô nằm phịch xuống chiếc giường mềm mại, miệng thì thầm:
“Sống quý giá, nhưng giấc ngủ còn quý giá hơn.”

Vốn dĩ định ngủ một giấc ngon lành, ai ngờ vừa nhắm mắt chưa được mấy phút, điện thoại đã bắt đầu rung.

Cuộc gọi video kiên trì đến phát phiền: rung đến khi tự ngắt rồi lại gọi tiếp.

“Quỷ quái nào dám quấy rầy giấc ngủ của bổn cô nương thế này!” Thư Diêu lừ mắt nhìn tên người gọi.
Xong rồi, giấc ngủ ngon này coi như tan tành.

Không phải một, mà là sáu “yêu quái” cùng kéo đến.

Kéo rèm lên, ánh sáng dịu dần tràn trong căn phòng, Thư Diêu nhấn nút nhận cuộc gọi video.

Trên màn hình chen chúc sáu gương mặt, sáu chàng trai trẻ mỉm cười rạng rỡ, đồng thanh chào: “Hi!”

Đây là Healer, nhóm nhạc nam đông nhất mà Thư Diêu từng dẫn dắt.

Healer chỉ mới ra mắt ba năm, nhưng đã gặt hái vô số giải thưởng, là nhóm nhạc nam hot nhất hiện nay. Các thành viên đều rất trẻ, người nhỏ nhất năm nay mới 18 tuổi, từng đứa một như em trai trong nhà Thư Diêu vậy.

Một cậu trai tóc nhuộm màu xám tro phấn khởi lên tiếng: “Thư lão sư ở nhà có chuyện hay ho đây!”

Thư Diêu ngồi tựa vào đầu giường, đối diện sáu khuôn mặt điển trai, thở dài bất lực: “Có chuyện gì đấy?”

Với Healer, Thư Diêu chẳng còn xa lạ. Từ khi họ còn là thực tập sinh, cô đã là giáo viên dạy vũ đạo cho nhóm, từng bước dìu dắt họ trong hành trình trở thành idol.

Tuy lúc tập luyện Thư Diêu rất nghiêm khắc, nhưng ngoài đời lại cực kỳ thoải mái, luôn có thể đùa giỡn. Các cậu trai này cứ bám lấy cô, gọi “Thư lão sư” hết lần này đến lần khác, gần gũi như với chị ruột mình.

“Thư lão sư, tụi em đang bí bách vụ tập nhảy quá, cô qua giúp tụi em được không?”

Thằng út Lục Hân chen lên đầu video, đôi mắt cún con long lanh, giọng nũng nịu.

“Đúng đó, Thư lão sư đi Berlin một chuyến mà mất tiêu cả nửa tháng.”
“Điện thoại cũng không buồn gọi cho tụi em.”
“Giờ có nhóm nữ mới rồi quên tụi em luôn hả, chậc.”
“Cô qua giúp tụi em đi, tụi em cần cô, Thư lão sư à!”

Thư Diêu chống tay lấy một cái gối, dựng lên làm điểm tựa, phất phất tay: “Không đi. Thư lão sư của các cậu vừa thoát chết trở về, chân cẳng không tiện.”

“Thoát chết?!”
“ Cô chơi game sinh tồn à?”
“Thoát khỏi phòng kín?”
“Hay là nhảy bungee?!”

Sáu gương mặt đẹp trai với hàng triệu fan mỗi đứa ghé sát màn hình, nhao nhao lên. Đẹp thì đẹp thật, nhưng tụi nó đông mà còn ồn, làm người ta chỉ muốn nhét bông vô tai.

Bất giác, Thư Diêu thấy nhớ sự yên tĩnh mỗi khi có Chu Mính Viễn bên cạnh. Mặc dù nửa tiếng trước cô còn ngầm “đánh hội đồng” anh lẫn ông nội anh trong đầu.

“Sáng nay tôi bị kẹt thang máy,” Thư Diêu bật camera sau, giơ cổ chân sưng vù lên, “thấy chưa, chân sưng thế này, khỏi đi đâu hết.”

Cả bọn vẫn không chịu bỏ qua, ồn ào tiếp:
“Vậy tụi em xin phép quản lý, mua quà tới thăm cô nha!”
“Quản lý tụi em dễ dãi với cô nhất mà, chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Trời ơi, lâu rồi không ghé nhà Thư lão sư.”
“Nhà cô còn tổ yến không, dạo này da em xấu quá, cần bổ sung collagen.”

Biệt thự Đông Cẩn, với tụi Healer, chẳng xa lạ gì.

Ngày Healer mới nổi tiếng, đứa lớn nhất nhóm cũng mới 20 tuổi, cả bọn vẫn là lũ thiếu niên lơ ngơ vừa bước vào đời.

Dù quản lý đã nhai đi nhai lại chuyện giữ gìn riêng tư, tụi nhỏ vẫn không để tâm, khiến phòng tập lẫn ký túc xá bị fan cuồng mò ra. Người thì chặn đường, người gửi đồ kỳ quái, thậm chí còn có kẻ thuê nhà đối diện để dùng ống nhòm rình.

Lúc đó, Thư Diêu là biên đạo duy nhất đồng hành lâu dài với nhóm. Một hôm cô buột miệng:
“Không thì tới nhà tôi tập đi.”

Biệt thự Đông Cẩn an ninh nghiêm ngặt, không có danh sách đăng ký thì đừng hòng vào. Quản lý mừng như bắt được vàng, hôm sau đã “ném” cả lũ phiền phức này tới nhà Thư Diêu.

Khi ấy, Healer đang chuẩn bị tour diễn toàn quốc, cả nhóm luyện điên cuồng suốt cả tháng trời, cũng ở lì trong biệt thự của Thư Diêu suốt tháng đó.

“Thôi được, mấy đứa tới đi, nhưng đừng mua gì hết,” Thư Diêu chỉnh lại tóc, “gọi luôn chị Linh Tử qua, dạo này chị ấy rảnh, nhờ chị nấu tổ yến cho mà ăn.”

“Được ạ!”

Chưa đầy ba phút sau khi tắt video, điện thoại của Thư Diêu lại rung. Lần này là Phùng Linh Tử, với giọng bức xúc:
“Ngày nào nhìn mấy cái ‘kê bệnh’ , chị đây muốn trầm cảm luôn, để tớ qua nhìn trai đẹp giải sầu. Nửa tiếng nữa tớ tới.”

“Đi nhanh nhé, tụi nó ồn lắm, mình tớ không quản nổi.”

“Có muốn gặp con đỡ đầu của câụ không? Tớ mang nó qua luôn.” Phùng Linh Tử giơ con husky ngố trước camera: “Bánh Quy, chào mẹ đỡ đầu nào!”

“Cứ mang qua. Đồ chơi tớ mua cho nó vẫn còn nguyên dưới lầu.”

Một thùng đồ chơi đó vẫn ở dưới nhà, nhưng gần đây Thư Diêu mới để ý có một con vịt vàng bị bẹp mất một bên, như thể có ai đó đạp trúng.

Cô nhảy lò cò xuống lầu, vừa tới nơi thì lũ Healer đã xộc vào như cơn lốc.

“Thư lão sư! Nhớ cô quá!”

“Thư lão sư thấy tóc em mới làm đẹp không?”

“Cô thấy chân sao rồi? Tụi em mang xịt giảm đau tới đây!”

Đám nhóc này náo động như một trận gió lốc, còn Thư Diêu thì mệt mỏi ngả người lên sofa, bấm nhạc:
“Tắt tiếng ngay. Đến đây để chơi à? Đi tập nhảy!”

Lũ nhóc nhảy trong phòng khách rộng rãi, Thư Diêu thỉnh thoảng dừng nhạc chỉ dẫn, còn Phùng Linh Tử trong bếp nấu một nồi tổ yến.

Trên sofa, con husky ngáo đang cắn dở con vịt vàng, nước miếng chảy lòng thòng.

Dù buổi sáng có thế nào, thì ánh nắng buổi chiều vẫn dịu dàng, xuyên qua rèm cửa sổ mờ mờ, soi sáng những gương mặt trẻ trung đẫm mồ hôi.

“Dừng, Đại Sâm! Nhịp thứ hai lưng cậu chưa đủ lực, làm lại!”

Được gọi tên, Đại Sâm ngã vật xuống sàn: “Trời ơi, tôi cảm giác lưng mình sắp gãy rồi!”

“Cậu không bảo mình có ‘lưng chó đực’ mạnh mẽ à? Sao thế?”

“Đàn ông không thể nói mình không được nha, anh Sâm.”

“Cút!”

Những tiếng đùa cợt của lũ trai khiến cả căn nhà như muốn nổ tung. Thư Diêu day day thái dương và trong giây phút đó, cô lại nhớ tới Chu Mính Viễn.

Không thể để cô một mình chịu cảnh náo loạn này.

Vợ chồng mà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Thư Diêu lấy điện thoại, nã tin nhắn liên tiếp cho Chu Mính Viễn, đến khi màn hình hiện thông báo “đã gửi” cô mới hài lòng bỏ xuống.

Chu Mính Viễn vừa về công ty lập tức lao đầu vào làm việc.

Đợi đến khi anh giải quyết xong công việc bị trì hoãn vào buổi sáng, chủ trì một cuộc hội thảo nguyên liệu dài vô tận và bước ra khỏi phòng họp đã là lúc chiều tà.

Thành phố hoa lệ chìm trong ánh đèn hào nhoáng.

Chu Mính Viễn đứng trầm ngâm trước cửa kính sát đất của văn phòng, ánh sáng thành phố rực rỡ phía sau anh trải dài vô tận.

Nhưng anh chẳng buồn để ý.

Đèn neon quá rực, làm mờ cả những ngôi sao trên bầu trời vốn đã thưa thớt. Chỉ còn một ngôi sao nhỏ nhoi lấp ló qua tầng mây mỏng.

Cảnh này quen đến lạ, giống như gì nhỉ?

Anh khẽ cau mày.

Một lát sau, ký ức mới hiện về: nốt ruồi son nơi khóe mắt Thư Diêu.

Khi cô cười, nốt ruồi như nhảy nhót theo đôi mắt cong cong. Cô bày trò, nốt ruồi lại khiến ánh mắt thêm phần nghịch ngợm.

Chu Mính Viễn rất hiếm khi bị người hay việc gì làm phân tâm trong công việc.

Nhưng lúc này, anh hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của chính mình. Chỉ là, bỗng dưng nhớ ra. Cái chân của Thư Diêu chắc còn sưng, liệu tối nay cô ấy có xuống lầu ăn được không?

“Chu tổng.” Bạch Hủ bước tới, phá tan dòng suy nghĩ của anh: “Phó tổng bên Nam Phi sắp trình báo cáo. Anh vẫn muốn nghe chứ?”

Chiếc áo khoác của Chu Mính Viễn vẫn nằm đó, nhăn nhúm như miếng giẻ lau, sau khi bị Thư Diêu ngồi đè lên cả buổi sáng.

Anh chỉ mặc sơ mi trắng, rất bình thường, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng đến khắc nghiệt.

Anh quay người, hai tay đút túi quần, nói một câu khiến Bạch Hủ ngớ người: “Cậu nghe đi. Ngày mai gửi báo cáo lại tôi. Giờ tôi có chút việc riêng.”

Xe dừng bên ngoài Đông Cẩn, ánh đèn hắt lên thân xe bóng loáng.

Chu Mính Viễn không xuống.

Anh ngước nhìn căn biệt thự.

Từ tầng cao nhất tới tầng thấp nhất, đèn đuốc sáng trưng.

Tiếng cười đùa vọng ra từ khung cửa sổ mở toang, lan đến cả ngoài đường.

Một khung cảnh hoàn toàn không ăn nhập với cái hình dung “cô độc” trong đầu anh.

Giây phút đó, Chu Mính Viễn đột nhiên cảm thấy, chuyến đi này không chỉ thừa thãi, mà còn thật vô lý.

Anh cười khẩy, quay đầu xe.

Tác giả có lời muốn nói:

Thu Diêu: “Xin lỗi nhé, cô đơn chỉ có mình anh thôi :)”

Bình Luận (0)
Comment