Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 14

Đêm buông xuống, cái nóng ban ngày dần tan theo ánh tà dương. Đám nhóc Healer sau khi tập nhảy xong thì ngồi bệt xuống sàn phòng khách, ríu rít trò chuyện như chim sẻ.

“Hay là ở lại chơi với Thư lão sư lâu hơn chút.”

“Cả nhóm ăn tối ở đây luôn đi.”

Có người quay qua hỏi: “Thư lão sư, tụi em đi mua đồ ăn, tối nay nấu lẩu ở nhà cô được không?”

Thư Diêu đang ngồi ôm con husky với Phùng Linh Tử trên ghế sofa, đầu ngón tay luồn vào bộ lông mượt mà của Bánh Quy, cảm giác mềm mại dễ chịu.

Nghe vậy, cô hơi nghiêng đầu, nhìn sang Sầm Nguyệt Bạch:
“Nguyệt Bạch, em có muốn ăn lẩu không?”

Bị gọi tên, Sầm Nguyệt Bạch hơi gãi gãi mũi, giọng điềm đạm:
“Em thế nào cũng được, không kén chọn.”

Sầm Nguyệt Bạch năm nay 20 tuổi, trong nhóm Healer thì tuổi tác nằm lưng chừng, tính tình lại hiền nhất, đúng kiểu “người tốt quốc dân.”

Cậu nhóc ấy quá nhút nhát, ít khi bày tỏ ý kiến, hễ có chuyện gì đều chỉ nghe theo mọi người.

Thư Diêu và Phùng Linh Tử lớn hơn vài tuổi, nên cứ xem Sầm Nguyệt Bạch như đứa em trai nhỏ nhất nhà, sợ cậu bị lạc lõng, chuyện gì cũng phải hỏi han một chút.

“Nguyệt Bạch quê ở Giang Thành nhỉ? Thích ăn lẩu cay không?” Phùng Linh Tử hỏi thêm.

“Ừm, được ạ,” Sầm Nguyệt Bạch gật đầu.

Thư Diêu cầm trên tay một món đồ chơi hình chiếc xương cho chó, chỉ vào sáu cậu trai trẻ:
“Mua một gói nước lẩu cay, thêm một gói thanh đạm nữa, nhà có nồi uyên ương mà. Đừng chỉ mua rau không, lấy thêm ít thịt đi, con trai đừng giảm cân quá mức, không thì nhảy múa sẽ mất lực. Tăng cường tập luyện là tiêu hết calo thôi.”

Nghe quyết định của Thư Diêu, ánh mắt Nguyệt Bạch sáng rực lên, nụ cười cũng rạng rỡ hơn hẳn.

Mấy cậu trai đội mũ, đeo khẩu trang, chuẩn bị rời khỏi nhà. Thư Diêu lục lọi ngăn kéo, lấy ra một thẻ thành viên ném qua:
“Đi siêu thị dành cho thành viên ngay ngoài khu biệt thự ấy, chỗ đó vắng lắm, lần nào đi tôi cũng tưởng nó sắp đóng cửa. Yên tâm đi dạo, không sợ fan hay paparazzi đâu.”

Bình thường, cả nhóm đi siêu thị đều phải phân công cụ thể, ai lo món gì, từng người lần lượt vào mua, vì nếu cả đám đi cùng thì quá nổi bật.

Nghe vậy, mắt cả nhóm sáng rực lên: “Thế nhân viên cũng không hỏi gì ạ?”

“Không đâu, ở đây toàn người nổi tiếng sống, nhân viên siêu thị bị cấm tám chuyện với khách khi làm việc. Cứ thoải mái mà mua sắm.”

Đám nhóc reo hò rồi chạy ùa đi. Đi sau cùng, Nguyệt Bạch quay lại nhìn Thư Diêu, lấy hết can đảm hỏi:
“ Thư lão sư, cô có muốn ăn gì đặc biệt không ạ?”

“Rau cần tây và nấm trúc.”

“Em nhớ rồi,” Sầm Nguyệt Bạch cười tươi rồi đi theo nhóm.

Đợi nhóm đi rồi, không khí trong biệt thự bỗng chốc trở nên yên ắng.

Phùng Linh Tử nhìn cánh cửa vừa khép lại, quay sang Thư Diêu, nghi hoặc:
“Lần trước cậu bảo từng gặp Chu Mính Viễn rồi, tớ không để ý lắm, nhưng nghĩ lại thấy không đúng. Hồi học ba lê cậu toàn ở nước ngoài, ngay cả tớ còn ít gặp, làm sao mà gặp được Chu Mính Viễn?”

“Gặp lúc còn bé tí.”

Phùng Linh Tử cau mày: “Không đúng, nói thật đi, có phải cậu từng gặp hắn rồi đâm ra yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”

Thư Diêu sững người, suýt chút nữa giật lông chú chó đang vuốt. Mắt mở to ngạc nhiên:
“Sao tớ phải yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên?”

“Dù không muốn thừa nhận, nhưng ngoài tính cách đáng ghét, hắn ta quả thật có ngoại hình gây xao xuyến. Bị mê trai đẹp cũng không có gì lạ.”

Thư Diêu bật cười, nằm ngả ra ghế sofa, lười biếng nói:
“Đẹp thì có đẹp, nhưng yêu với đương thì miễn đi.”

“Dù tớ rất không muốn thừa nhận, nhưng ngoài cái tính nết chẳng ưa được, Chu Mính Viễn quả thực có cái diện mạo… khiến người ta phải động lòng. Việc cậu bị mê hoặc cũng không phải không có lý.”

Thư Diêu nghe thế thì cười ngặt nghẽo, nằm dài ra ghế sô pha, giọng điệu chậm rãi, uể oải như gió thu:
“Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng bảo yêu anh ấy thì thôi đi.”

“Đừng có giả bộ cứng miệng!” Phùng Linh Tử chỉ tay lên cái đèn chùm trên trần nhà, hất hàm hỏi:
“Thế trên đó viết cái gì?”

Căn biệt thự này là do Chu Mính Viễn tự thiết kế, mà nói cho đúng, cái người này cũng phải gọi là kỳ cục. Đèn chùm pha lê vốn là thứ lộng lẫy, xa hoa, quyền quý, ấy vậy mà đến tay anh lại biến thành thứ màu xám xịt, kiểu dáng tối giản, trông lạnh lùng như cái lòng người mùa đông.

Ngày Thư Diêu mới chuyển đến biệt thự Đông Cẩn, vừa nhìn cái đèn chùm lần đầu đã thấy ngứa mắt. Cô mua một đống dải lụa nguyện ước, treo tùm lum lên, biến cái đèn thành “cây điều ước” đầy sắc màu.

Trên đó có đủ thứ cầu chúc: nào là “mạnh khỏe”, nào là “vạn sự như ý”, “tâm tưởng sự thành”, “đại cát đại lợi”. Cái gì may mắn là viết, viết hết.

Viết đến cái dải cuối cùng thì chẳng còn gì để cầu, đành để trống, chờ có dịp nghĩ ra lời hay ý đẹp.

“Thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành, đại cát đại lợi…”

Mọi câu chúc tốt đẹp trên đời Thư Diêu đều viết hết treo lên, đến cái dải cuối cùng thì nghĩ mãi chẳng ra câu gì mới, đành để trống. Thế mà cái dải lụa ấy nằm đó mãi, cho đến tận ngày cô kết hôn.

Chu Mính Viễn bay đi Nam Phi, đến cả đám cưới cũng không thèm xuất hiện. Thư Diêu quay về, nhìn thấy cái dải lụa ấy, lửa giận bốc lên đầu, liền viết nguệch ngoạc lên đó một câu: “Chu Mính Viễn, đồ khốn nạn!”

Viết xong còn thấy hả hê, nghĩ bụng mỗi ngày nhìn thấy sẽ nhẹ lòng đôi chút. Ai ngờ, Phùng Linh Tử lại nhè ra đọc ngược:
“Chu Mính Viễn, đồ khốn nạn, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành…”

Hóa ra tất cả lời chúc tốt đẹp trên cái đèn kia đều vô tình rơi hết vào đầu Chu Mính Viễn?!

Trời chạng vạng tối, Thư Diêu tức đến suýt phun máu:
“Linh Tử, không phải đọc như thế… cái dải lụa của Chu Mính Viễn ấy, xin hãy hiểu rằng nó chỉ để chửi người thôi được không?”

Phùng Linh Tử nheo mắt, nghi ngờ:
“Cậu thật sự không có ý gì với hắn chứ?”

“Không có.”

“Một chút cũng không?”

“Không có, trời đất chứng giám.”

Thư Diêu nằm tựa vào sô pha, giơ ba ngón tay lên, trịnh trọng tuyên thệ.

“Vậy thì ổn rồi.”

Nhưng chưa yên tâm được ba mươi giây, Phùng Linh Tử đã lại bừng tỉnh:
“Không đúng, hai người đã từng gặp nhau mà, thế sao cái đồ chó Chu Mính Viễn ấy lại làm như không nhớ cậu?”

Nghe vậy, Thư Diêu như nhớ lại chuyện cũ, buông tay chống trán, thở dài não nề:
“Anh ta không nhớ lại càng tốt hơn.”

Là bạn thân nhiều năm, Thư Diêu không nói rõ, Phùng Linh Tử cũng tự hiểu ý mà không hỏi thêm. Căn phòng chỉ còn lại âm thanh “hà hà hà” của Bánh Quy lè lưỡi thở d.ốc.

Nằm giữa thành phố phương Bắc, nhưng khu biệt thự Đông Cẩn lại cố tình trồng một đám cây miền Nam với lá to bản, dưới làn gió đêm nhẹ nhàng lay động.

Thư Diêu đứng bên cửa sổ, nhặt một con vịt vàng nhỏ đã xẹp lép, ném ra ngoài:
“Bánh Quy, bắt lấy!”

Bánh Quy từ sô pha bật lên như lò xo, đuổi theo con vịt vàng, nhảy phốc lên cắn gọn trong miệng.

Con vịt phát ra tiếng “kít két——,” làm Bánh Quy sững sờ, há hốc miệng, đúng kiểu “chó nhìn trời sập”.

Thư Diêu dựa người vào cửa sổ sáng đèn, cười không ngớt. Nhưng càng cười, khóe mắt lại vô tình bắt gặp một tia đỏ lóe lên trong bụi cây.

Có người hút thuốc sao?

Cô nhìn kỹ hơn.

Chiếc đèn đường trong khu vừa bị trận mưa lớn phá hỏng, ánh sáng lờ mờ đến mức không nhìn rõ bóng người.

Nhưng những cậu trai trẻ đi mua đồ đã ríu rít quay về, từ xa đã nghe thấy họ cất cao giọng hát, mà lại hát chính bài hit đưa Healer lên hàng ngũ sao hạng A.

Thư Diêu thầm nghĩ, mấy tên đầu óc đơn giản này đúng là không biết ý thức nổi tiếng là gì, như thể sợ người khác không nhận ra mình.

Chiếc xe của Chu Mính Viễn dừng ngay dưới một cột đèn đường. Đèn hỏng, chiếc xe đen kịt như hòa lẫn vào bóng đêm.

Anh ngồi trong xe, nghe tiếng ồn ào vọng ra từ biệt thự mà bỗng thấy lòng nặng trĩu, chẳng hiểu vì sao lại bực bội.

Mấy khung cửa sổ tầng một vẫn mở, hình như còn có cả tiếng chó sủa vọng ra?

Điện thoại công việc liên tục réo lên, vài email nối tiếp nhau đến.

Cuối cùng, sau một thời gian đàm phán về vật liệu hợp kim ở Berlin, giá cả đã có sự điều chỉnh, đến mức mà cả hai bên đều có thể chấp nhận được.

Chu Mính Viễn tắt máy xe, ngả người vào ghế lái, xử lý hết đống email. Khi anh ngẩng đầu lên, đã trôi qua gần hai tiếng.

Cây chuối trước mặt lay động những chiếc lá trong làn gió đêm. Anh hạ cửa sổ xe xuống một nửa, châm một điếu thuốc.

Không biết từ khi nào, biệt thự im lặng hẳn.

Chu Mính Viễn mở ngăn đựng đồ ở ghế phụ, lấy ra một chiếc chìa khóa.

Đó là chìa khóa dự phòng của biệt thự.

Có lẽ anh nên vào xem thử vết thương ở chân của Thư Diêu có nghiêm trọng không?

Đang suy nghĩ, một nhóm thanh niên đeo khẩu trang và đội mũ từ xa đi đến.

Hai người đi đầu trong nhóm mỗi người xách một túi đồ, vừa đi vừa hát.

Hướng đi của họ hình như là về nhà anh?

Chu Mính Viễn nheo mắt nhìn.

Hát cái gì vậy, cứ ê a, nghe thật khó chịu.

Khi hai người đi đến cửa biệt thự, một trong số họ, mặc áo phông hồng, giơ tay lên, tự nhiên ấn vân tay mở cửa.

Chu Mính Viễn: “???”

Ba bốn người còn lại cầm theo túi đồ lớn, lẩm bẩm:
“Ê, chỉ thiếu chút nữa thôi, không biết mở cửa cho bọn mình vào sao?”

“Không cho hai con chó kia ăn thịt, lũ súc vật.”

Nói xong, một tên con trai tháo mũ ra, vung vung trước mặt, để lộ mái tóc màu xám tro, rồi tùy tiện đặt ngón trỏ lên khóa vân tay, mở cửa.

Bốn tên con trai cũng ung dung bước vào nhà của Chu Mính Viễn, tự nhiên như thể về nhà mình.

Chu Mính Viễn: “???”

Cái quái gì vậy, sao ai cũng có thể vào vậy?

Chiếc chìa khóa dự phòng trong tay Chu Mính Viễn bỗng nhiên chẳng còn hấp dẫn nữa.

Anh đang nhíu mày suy nghĩ thì một giọng nữ cao vút cắt ngang sự yên tĩnh: “Bánh quy, nhanh lên!”

Một người phụ nữ và con chó chạy đến gần nhà Chu Mính Viễn.

Anh tựa vào xe, lặng lẽ quan sát.

Người phụ nữ này trông không giống Thư Diêu một chút nào, vậy cũng là bạn của cô sao?

Cô có bao nhiêu bạn bè, thích sự ồn ào như vậy, sao lại cưới anh?

Không thấy chán sao?

Cô ấy bước nhanh đến cửa biệt thự, con chó Husky chạy theo, đi được vài bước lại nằm lăn ra đất, không chịu đi nữa.

“Bánh quy? Nếu không vào thì mẹ đóng cửa ngoài đó đấy!”

“Nhanh lên, thật sự sẽ để con ở ngoài đấy!”

“Bánh quy!”

Cô ấy đe dọa vài câu, con Husky không nhúc nhích, nằm quay cuồng trên đất.

Cô ấy quay đầu, thẳng thắn ấn mở khóa vân tay, bước vào, thật sự đóng cửa lại để con chó ở ngoài.

Cả đàn ông lẫn phụ nữ đều có thể mở khóa vân tay, Chu Mính Viễn liếc mắt nhìn con chó đang đi qua lại gần cửa.

Mấy ngày trước, anh cũng đã bị nhốt ngoài cửa…

Không thể nào… lại giống như con chó vậy chứ?

Chu Mính Viễn mặt tối sầm lại.

Con Husky đi vài vòng quanh cửa, “ư ử” kêu vài tiếng, rồi giơ chân trước lên, đặt lên vùng nhận diện vân tay, “tít”, cửa mở.

Chu Mính Viễn: “???”

Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: Hừ.

Bình Luận (0)
Comment