Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 18

Thư Diêu ngồi tựa vào chiếc ghế mềm trong quán trà, lưng dựa vào bức tường phủ đầy mảng xanh của dây leo.

Cô nâng cốc nước chanh pha mật ong lên nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày, giọng không chút hào hứng:
“Đúng là công cốc. Tớ đã chuẩn bị cả đống lời thoại, còn cẩn thận mặc đồ tông xoẹt tông với cậu nữa.”

Cô gái đi xem mắt với Tề Ngôn Thanh có vẻ khá nhạy bén. Vừa xong màn giới thiệu rụt rè, e thẹn, ngẩng lên đã thấy Thư Diêu uyển chuyển bước tới, ánh mắt lạnh lùng liếc qua. Không nói không rằng, mặt cô ta trắng bệch, hậm hực quay người bỏ đi ngay.

“Khổ thân cô Diêu nhà tôi, vất vả quá rồi!” Tề Ngôn Thanh cười ngả nghiêng, tay nắm thành quyền nhẹ nhàng chống lên môi, “Ai mà ngờ cổ phản ứng nhanh thế. Tớ còn tính để cô ấy uống xong tách trà chiều rồi mới đi đó!”

Hoàn thành xong “nhiệm vụ” xem mắt, Tề Ngôn Thanh nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, nụ cười của cậu sáng rỡ như cơn gió xuân thổi qua.

Cậu niềm nở đẩy đĩa bánh ngọt về phía Thư Diêu:
“Đây, cô Diêu, ăn chút gì đi.”

“Thôi bớt bày trò đi, cất luôn cái bộ mát mát của cậu lại!” Thư Diêu tựa lưng vào ghế, tay khẽ đảo lát chanh trong cốc bằng que khuấy, ánh mắt lười biếng thoáng chút khinh khỉnh:
“Tớ không ăn được, chẳng phải cậu rõ hơn ai hết sao?”

Nghe vậy, nụ cười của Tề Ngôn Thanh dần thu lại. Cậu đổi giọng, ánh mắt trầm xuống, nghiêm túc nói:
“Tớ ở Mỹ tra hỏi đủ kiểu, thậm chí thuê cả thám tử tư, mà vẫn không tìm ra được vị bác sĩ phụ trách dự án đó. Tớ nghi ngờ có người cố tình giấu ông ấy đi.”

Ca phẫu thuật dạ dày của Thư Diêu năm đó được xem như một công nghệ y học đột phá. Nhưng từ khâu kỹ thuật đến vật liệu sử dụng, người nắm được thông tin cụ thể chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi dự án bị đóng băng, Thư Diêu đã thử đến nhiều bệnh viện danh tiếng, nhưng các bác sĩ đều bó tay. Thao tác can thiệp chỉ khiến cơ thể chịu thêm tổn thương.

Chìa khóa giải quyết vẫn nằm trong tay người đã bắt đầu tất cả.

Cả Tề Ngôn Thanh lẫn Phùng Linh Tử đều tin rằng tìm được vị bác sĩ năm ấy chính là hy vọng duy nhất.

Thư Diêu thoáng nhíu mày, nhưng ngay sau đó, nụ cười nhàn nhạt lại hiện lên trên môi. Nốt ruồi son dưới mắt trái của cô hơi động, như nhấn thêm vào vẻ ung dung đầy chấp nhận của cô khi khẽ nói, giọng nhẹ tênh:
“Thôi, không tìm thì không tìm nữa. Bao nhiêu cô gái mong có được thân hình mảnh mai như tớ mà chẳng được!”

“Xì!”

Tề Ngôn Thanh nhíu chặt mày, lầm bầm:
“Vẫn phải nghĩ cách thôi. Câụ cứ sống dựa vào bột dinh dưỡng với thức ăn lỏng như thế, chẳng mấy mà thân thể rệu rã đâu.”

Thực tế đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rồi.

Một điệu nhảy hoàn chỉnh còn không thể hoàn thành, chỉ mới nửa chừng đã thở không ra hơi.

Nhưng Thư Diêu chẳng nói những điều này ra. Cô cười, định đổi chủ đề, thì chiếc điện thoại đặt trên bàn bất chợt rung lên.

Hả?

Lại là tin nhắn của Chu Mính Viễn?

Không phải chứ, hôm nay Chu Mính Viễn ăn nhầm thuốc à? Sao cứ nhắn tin liên tục thế này?

Thư Diêu thoăn thoắt trả lời tin nhắn, cảm thấy tâm trạng có phần phấn chấn hơn. Đến mức, cô còn nảy ý định nếm thử một chút món trà bánh trước mặt.

Dù sao thì việc mà cô đang lên kế hoạch cuối cùng cũng có chút tiến triển rồi.

Cô nâng một miếng bánh dứa xoài lên, cắn một miếng nhỏ.

Quán trà không quá tĩnh lặng, cây cối chỉ là vật trang trí, chẳng thể ngăn cách âm thanh, nhưng nếu lắng tai nghe, mọi người đều tự động hạ thấp giọng khi trò chuyện.

Bên cạnh, hai nữ phục vụ đi qua hành lang, dù đã cố gắng nói khẽ, nhưng cuộc trò chuyện của họ vẫn lọt vào tai Tề Ngôn Thanh và Thư Diêu:

“Lần đầu tiên tôi thấy ba người đàn ông lớn tuổi ngồi uống trà chiều ở Hoa Đô.”

“Nhưng có một người đẹp trai quá, giống như sao màn bạc, chỉ là trông có vẻ khó gần.”

“Giờ người ta không phải thích kiểu dáng ấy sao? Làm sao gọi nhỉ?”

“Gương mặt lạnh lùng, có vẻ cấm dục, như không dễ dàng tiếp cận?”

“Đúng rồi, gương mặt lạnh lùng, cấm dục!”

Nghe đến cụm từ “lạnh lùng cấm dục”, Thư Diêu vô thức quay đầu lại, nhìn qua khe hở giữa những bụi cây. Các bàn khác đều là các đôi tình nhân ngọt ngào hay nhóm bạn gái đang chụp selfie, chẳng thấy bàn nào có người có vẻ ngoài như vậy.

Tề Ngôn Thanh vừa ăn xong nửa miếng bánh velvet, thấy Thư Diêu nhìn quanh, cậu đặt dĩa xuống, trêu chọc:
“Nhìn gì vậy? Gương mặt lạnh lùng cấm dục chưa chắc là dành cho mỗi anh nhà cậu đâu, Mính Viễn nhà cậu sẽ đến Hoa Đô chắc”

“Chắc không đâu.”

Nhìn Thư Diêu đặt miếng bánh ngọt xuống, Tề Ngôn Thanh đột nhiên lên tiếng hỏi:
“ Diêu tiểu thư lấy Chu Mính Viễn vì lý do gì vậy?”

“Là mẹ tớ, bị ép buộc.”

Tề Ngôn Thanh nhướng mày, chỉ tay vào Thư Diêu rồi chỉ về phía mình:
“Chúng ta đều sinh cùng bệnh viện phụ sản đó, từ lúc sinh ra đã quen nhau, thân đến mức không cần nói dối nữa phải không?”

Thư Diêu cười nhẹ:
“Ba năm rồi mới hỏi, nếu tình cảm tớ và Chu Mính Viễn tốt hơn một chút, con cái đã có từ lâu rồi. Hỏi trễ vậy, chắc cậu tự có câu trả lời trong lòng rồi.”

“Quả nhiên.”

Thư Diêu lấy một tờ giấy ướt lau tay, mùi bạc hà nhẹ nhàng lan tỏa từ tờ giấy.

Đó quả là chuyện rất xa xưa, lúc đó cô mới 14 tuổi, ôm chiếc cúp vàng rực rỡ, đứng trên sân khấu với tư thế ba lê hoàn hảo, nở nụ cười giả tạo trước ống kính.

Bức ảnh chụp cùng chiếc cúp giờ vẫn được treo trong trường học ở Đức và trong phòng ngủ của mẹ cô.

Cô mặc váy ba lê trắng, tóc búi gọn gàng, vai hạ xuống, khuỷu tay nâng lên, ngẩng cao đầu, vững vàng ôm lấy chiếc cúp.

Trong mắt mọi người, đó là khoảnh khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời cô.

Ai mà biết được rằng, từ khi 3 tuổi đã bắt đầu học ba lê, Thư Diêu lại ghét ba lê đến vậy.

Không ai nhận ra rằng, chỉ khi xem những điệu nhảy đường phố, cô mới thực sự tập trung.

Cô không có tuổi thơ, không có niềm vui.

Cũng không có kẹo và phim hoạt hình, không có công viên hay những trò chơi trốn tìm.

Thư Diêu chỉ có duy nhất việc tập múa, mỗi sáng phải dậy từ 5 giờ để luyện tập những động tác cơ bản. Cô phải tập sao cho mẹ hài lòng, mới có thể nhận được một phần “cơm hộp.”

” Cơm hộp” là cách Thư Diêu gọi bữa ăn của mình một cách hài hước. Thực ra, chế độ ăn của cô được kiểm soát rất nghiêm ngặt:

Những ngày lẻ, bữa sáng là trứng luộc và nước lọc, bữa trưa là salad bò, bữa tối chỉ có chuối và nước lọc.

Những ngày chẵn, bữa sáng là dâu tây và bánh mì nguyên cám, bữa trưa là bơ và thịt gà luộc, bữa tối chỉ có một cốc sữa.

Nếu tháng đó có 31 ngày, ngày 31 cô được phép chọn một loại trái cây, có thể là một quả cam, một quả lê hay nửa chùm nho gì đó.

Tuy nhiên, tuyệt đối không được ăn những loại trái cây giàu năng lượng như sầu riêng hay mãng cầu.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Thư Diêu giống như một con thú bị nhốt trong lồng.

Bị giam hãm trong ballet.

Vào đêm trước Halloween, ngay sau khi nhận giải thưởng, cô quyết định làm điều gì đó khác biệt. Mọi người đều hóa trang thành những nhân vật kỳ quái, tay cầm đèn bí ngô.

Có một bạn nhiệt tình đề nghị Thư Diêu hóa trang thành công chúa, nhưng cô lắc đầu, nhất quyết tô mặt thành một chú hề, vẽ mũi đỏ chót và đôi môi đỏ tươi nhấn mạnh.

Lợi dụng sự lộn xộn, cô lén rời khỏi biệt thự mà giáo viên yêu cầu ở lại, chiếc cúp vàng cô ôm suốt từ khi nhận giải cuối cùng cũng được cô nâng lên, ném vào thùng rác ở góc phố.

Chiếc cúp kim loại va vào thùng rác, phát ra âm thanh trầm đục trong tiếng mưa rơi.

Thư Diêu cảm thấy rất hả hê.

Cô thậm chí muốn hát lên.

Rất muốn thoát khỏi cái lồng không có điểm dừng này, rất muốn thoát khỏi những danh vọng mà cô không hề mong đợi.

Và rồi vào cái đêm mưa đó, cô gặp một con thú khác cũng bị mắc kẹt trong cuộc sống.

Người đó chính là Chu Mính Viễn.

Lúc ấy, Chu Mính Viễn khoảng 16, 17 tuổi, mặc bộ vest trắng, làn da lạnh lùng như bạch kim, một nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối của con phố, chỉ có nửa khuôn mặt hiện ra, lộ ra trong không khí ẩm ướt của đêm mưa.

Thư Diêu lúc đầu còn nghĩ anh ta đang trang điểm, giả làm bá tước ma cà rồng.

Nhưng sau này cô mới biết, Chu Mính Viễn không cần trang điểm, đó chính là màu da tự nhiên của anh.

Khi đó, Thư Diêu thật sự bị ấn tượng mạnh. Cô có nhiều bạn nam học múa ballet, người thì điển trai, người thì có nét mặt góc cạnh hay thanh tú, nhưng không ai có thể so được với cái vẻ bất cần và lạnh lùng tựa thiên thần sa ngã mà Chu Mính Viễn toát ra lúc ấy.

Có lẽ cái nhìn của cô quá trực diện.

Chu Mính Viễn nghiêng đầu, nhìn cô.

Ánh mắt anh lạnh lùng, xa cách, như đóng băng, dừng lại trên khuôn mặt Thư Diêu.

Trong lòng Thư Diêu chỉ còn một tiếng thở dài:

“Giá mà nghe lời bạn bè, hóa trang thành công chúa thì tốt biết mấy.”

“Tại sao lại phải làm hề chứ!”

Sau khi thở dài một hơi, Thư Diêu mới chú ý thấy sau lưng Chu Mính Viễn có người.

Hai người đàn ông mặc đồ đen, dáng người vạm vỡ, đội mũ lưỡi trai. Một người đặt tay lên vai Chu Mính Viễn, nhìn lên và vẻ mặt có chút cảnh giác nhìn về phía Thư Diêu.

Con phố hẻo lánh đến mức ngay cả thùng rác cũng chỉ có chiếc cúp vàng mà cô ném vào lúc nãy.

Cái tay đặt trên vai Chu Mính Viễn vừa xấu vừa thô, hoàn toàn không hợp với bộ vest trắng tinh tươm của anh.

Thư Diêu giống như một nàng công chúa bị giam cầm trong tháp ngà, chỉ biết đến múa ballet.

Nhưng hôm đó, cô bất ngờ nhận ra tình hình không ổn. Cô nhíu mày, mở miệng với vẻ lo lắng: “Các người là ai?”

“Đi đi!” Chu Mính Viễn đột ngột lên tiếng.

Âm thanh nhộn nhịp từ phố chính vọng lại, tiếng người trò chuyện và cười đùa vang lên, có tiếng Anh, tiếng Pháp, thậm chí cả tiếng Đức.

Lời nói của Chu Mính Viễn đột ngột cắt ngang không gian, rơi vào tai Thư Diêu.

Cô không những không nghe theo, mà còn chạy đến, đôi mắt sáng lên, giọng điệu chân thành: “Các người đang bắt cóc à? Có thể bắt tôi đi luôn không? Nhà tôi cũng rất giàu đấy!”

Nghĩ đến cái ngày còn ở Paris, Thư Diêu bất lực đưa tay vỗ trán, cười nhẹ rồi cụp mắt: “Quả thật là những chuyện không muốn nhớ lại.”

Bình Luận (0)
Comment