Chu Mính Viễn vừa xông ra khỏi quán trà kiểu Tây, mặt lạnh tanh, chân dài thoăn thoắt, bước lên xe rồi đóng sầm cửa một cái “phập” nghe mà phát rợn.
Phía sau, Bạch Hủ và Sở Duật chạy theo, chỉ kịp chứng kiến màn kịch đóng cửa xe hoành tráng ấy. Hai người nhìn nhau đầy ngỡ ngàng, đôi mắt ngời lên câu hỏi: “Chuyện quái gì thế này?”
Phải nói, từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ, họ chưa bao giờ thấy Chu Mính Viễn mất bình tĩnh như thế.
Thực tế, cậu chủ nhỏ nhà họ Chu đôi khi cũng có màn “quăng hồ sơ dỗi” trong các cuộc họp, nhưng là vì đám nhân viên làm bản kế hoạch như nồi cám lợn. Ai có tính khí khá hơn một chút cũng bực, còn mấy ông nóng tính thì chắc lôi cả họ nhà nhân viên ra mà xả.
Thế mà, sống 1/3 kiếp người, Chu Mính Viễn lại như ngọn núi băng ngàn năm, không bao giờ hỉ nộ ái ố. Ấy vậy mà giờ, cái “đầu lạnh” ấy bỗng như bị chích phải kim, rớt sạch khí thế, khiến Sở Duật và Bạch Hủ không khỏi ngẩn tò te.
“Chẳng lẽ… là vì Thư Diêu?”
Trong khi Bạch Hủ lái xe, Sở Duật ngồi ghế phụ, thì Chu tiểu thiếu gia ngồi sau, chân dài vắt chéo, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời thu cao vời vợi, gió mát rượi, cửa sổ xe kéo xuống một nửa, để làn gió thổi qua hàng mày đang cau chặt của Chu Mính Viễn. Anh nhấc tay xoa thái dương, lòng ngổn ngang khó tả, như có viên đá lớn chặn ngang lồng ngực.
Sở Duật và Bạch Hủ là những người thân thiết nhất với Chu Mính Viễn, cũng hiểu rằng con người lạnh lùng kia thực ra không khó gần như vẻ ngoài.
Thế nên, không khí im lặng trong xe chỉ kéo dài chưa đến một phút, Sở Duật đã không nhịn được, ngoái đầu qua khe giữa ghế lái và ghế phụ, cười hề hề:
“Này, Mính Viễn, ông đang ghen đúng không?”
Chu Mính Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao lia thẳng qua, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Thật ra, chính anh cũng chẳng rõ vì sao lúc đó lại đứng dậy bỏ đi. Nhưng để tự bảo vệ cái tôi của mình, anh nhanh chóng nghĩ ra một lý do:
Chắc là do chuyện làm ăn mình kiểm soát được hết, còn Thư Diêu thì như một câu đố không lời giải, khiến mình thấy bực mình.
Sở Duật thấy anh không đáp, lại tiếp tục trêu:
“Không phải ghen? Chứ tôi chưa từng thấy ông bực thế bao giờ!”
Chu Mính Viễn vẫn im lặng, không thèm đáp lại câu nào.
Mà anh không nói, thì hai tên ngồi trước là Bạch Hủ với Sở Duật cũng chẳng ngại buôn dưa:
“Thật ra cô Thư ấy chắc thuộc kiểu người thích ồn ào, hài hước. Bởi vậy nên tiểu Chu tổng cứ nghĩ hôn nhân của cô có ẩn tình gì.”
“Vậy đoán được cô ấy đang ấp ủ mưu kế gì chưa?”
“Chưa.”
“Hừm, thôi đừng đoán, lòng dạ đàn bà mà, như mò kim đánh bể, đoán cỡ nào cũng trật lất.”
“Chuẩn. Này, mẹ tôi dạo trước mua cho bố tôi cái ghế massage, ông ngồi sướng quá, ngày nào cũng dùng. Thế mà hôm qua gọi điện kêu ca, bảo mẹ tôi lại đòi ly hôn, chỉ vì ông quên ngày kỷ niệm cưới. Mẹ tôi bảo, bà nhớ, nhớ nên mới tặng ghế massage đó. Bố tôi lại trách bà không nói thẳng là ‘Kỷ niệm cưới sắp tới, tôi muốn quà’ ?!”
“Vậy nên mới bảo, đoán tâm tư đàn bà là vô vọng!”
Sở Duật liếc vào gương chiếu hậu, nhếch mép cười: “Mà biết đâu, cô Thư ấy chẳng qua là đã mất đi ánh trăng sáng của đời mình, nên mới thất vọng với hôn nhân, buông xuôi mà lấy bừa.”
Bất ngờ, từ hàng ghế sau, Chu Mính Viễn cất giọng:
“Ánh trăng sáng là cái gì?”
Chu thiếu gia, người mà mỗi con số thầu ở Nam Phi hay biến động tỷ giá hối đoái đều nắm rõ trong lòng bàn tay, lại chẳng biết đến cái khái niệm nghe qua đầy chất thơ ấy.
Đúng lúc đèn đỏ, Bạch Hủ dừng xe, quay đầu giải thích: “Ánh trăng sáng là một người mà cậu luôn khao khát, nhưng không bao giờ với tới được.”
Sở Duật tiếp lời, kèm thêm chút kịch tính: “Không chỉ không đạt được, mà còn chẳng thể quên, cứ sống mãi trong tim cậu như một bóng ma, mà ma đẹp nha.”
Nói xong, anh ta cố ý liếc mắt quan sát Chu Mính Viễn, nhưng cái mặt kia chẳng biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí chẳng buồn nhíu mày, như thể anh chỉ đơn giản muốn hỏi cho biết, chứ chẳng hề dính dáng đến khái niệm ấy.
Nhưng khi xe vừa lăn bánh, trong đầu Chu Mính Viễn bỗng dưng vọng lại lời Thư Diêu từng nói.
Hôm đó, khi cả hai bị kẹt trong thang máy, giọng Thư Diêu pha chút hoài niệm:
“Tôi từng gặp tình cảnh tương tự, thậm chí còn nguy hiểm hơn bây giờ.”
“Khi đó tôi thật sự đã rất sợ, nhưng tôi đã gặp một người…”
Ánh nắng chiều rực rỡ len qua cửa kính, chiếu lên gương mặt lạnh lùng. Không ai để ý, kể cả chính anh, rằng đôi mày của Chu Mính Viễn đã khẽ cau lại trong thoáng chốc.
Phải đến gần một tuần sau, anh mới nhận ra mình khác thường. Mà nếu không nhờ Sở Duật gọi điện phàn nàn rằng Bạch Hủ ngày nào cũng kêu anh là “máy lạnh di động”, thì có khi anh cũng chẳng bận tâm.
—
“Tiểu Chu tổng, tôi có một tin không hay lắm, và một tin rất hay. Cậu muốn nghe cái nào trước?”
Chu Mính Viễn chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ tiếp tục gõ phím: “Nói theo thứ tự thời gian đi.”
“Tin không hay: chú nhỏ của cậu, Chu Nhiễm Chi, tổ chức sinh nhật cuối tuần này, ông cụ quyết định làm lớn.”
Anh ngừng tay, nhướng mày.
“Làm lớn” tức là sẽ có mặt không chỉ người nhà họ Chu, mà còn các đối tác kinh doanh, các cổ đông lớn. Một lời tuyên bố ngầm: từ nay Chu Nhiễm Chi sẽ là nhân vật trung tâm, còn anh không còn là đứa cháu được ông nội trọng dụng nhất nữa.
Chu Mính Viễn chỉ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, ý bảo: “Tiếp đi.”
“Tin hay đây: ông cụ bảo toàn bộ người nhà họ Chu phải tham dự.”
Bạch Hủ ngừng lại, lấy tay che miệng như thể sắp tiết lộ bí mật động trời: “Điều đó nghĩa là, cô Thư cũng sẽ đi cùng cậu.”
Tiếng gõ phím dừng lại. Chu Mính Viễn ngước mắt, lặng lẽ đánh giá Bạch Hủ, ánh mắt như hỏi:
“Đó mà là tin tốt sao?”
—
Bữa tiệc sinh nhật của Chu Nhiễm Chi, nếu nói thẳng ra, là điều mà Thư Diêu thật lòng chẳng muốn tham dự chút nào.
Vì sao ư? Đơn giản thôi: tiệc tùng tức là có sơn hào hải vị bày trước mặt, mà cô, người luôn phải kiêng khem đủ đường, chỉ có thể nhìn mà không được ăn.
Đấy chẳng phải là tra tấn thì là gì?
Chưa kể, Chu Nhiễm Chi – nhân vật chính của bữa tiệc – đích thị là kẻ khó xơi.
Dù biết rõ anh ta là một mối đe dọa tiềm tàng, cả trong dòng tộc lẫn thương trường, nhưng ai nấy đều phải công nhận anh ta… quá tử tế.
Chu Nhiễm Chi, nói ngắn gọn, là hình mẫu đối lập hoàn toàn của Chu Mính Viễn.
Nếu Chu Mính Viễn sắc bén, lạnh lùng, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay, thì Chu Nhiễm Chi lại là người có thể mắc sai lầm, có thể bị mắng trong thư phòng và thậm chí tỏ ra luống cuống trước “miếng bánh ngon” bất ngờ rơi xuống.
Anh ta không ngại cúi mình, luôn giữ thái độ nhún nhường với tất cả, thế nên ở đâu cũng khéo léo, được lòng người.
Thư Diêu chỉ từng trò chuyện với Chu Nhiễm Chi hai lần.
Vậy mà chỉ qua vài câu nói xã giao, anh ta đã nhận ra sức khỏe của cô không tốt.
Lần trước, trong bữa tiệc mừng thọ ông nội, Chu Nhiễm Chi còn đặc biệt tặng cô một lọ vitamin, bảo rằng anh ta mua từ nước ngoài, thấy tốt nên mang về.
Quả thực, đó là đồ quý, nhưng tiếc thay, lọ vitamin ấy đã bị Chu Mính Viễn tiện tay ném vào thùng rác.
Tuy tử tế là thế, nhưng với Thư Diêu, Chu Nhiễm Chi lại khiến cô càng thêm cảnh giác.
Bản năng của phụ nữ, hay chính xác hơn là trực giác thứ sáu, mách bảo cô rằng: người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.
Thế nhưng, vào ngày sinh nhật Chu Nhiễm Chi, Thư Diêu vẫn xuất hiện, hơn nữa còn mặc một bộ váy dài màu hồng nude, được may hoàn toàn từ lông vũ, mềm mại, lộng lẫy.
Bộ váy không chỉ tôn lên khí chất của cô, mà còn như hòa quyện vào cái lạnh đầu thu, khiến cô trở nên nổi bật giữa khung cảnh.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Song Tử – một trong những nơi xa hoa nhất Đế đô.
Hai tòa nhà vàng son đứng sừng sững, ánh sáng rực rỡ làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
Thư Diêu mỉm cười nhẹ nhàng, tay cầm phần váy lông vũ, từ từ bước xuống xe.
Cô còn chưa kịp xác định xem bữa tiệc được tổ chức ở tòa nào, đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc của quản lý Triệu Nhã đang đứng ở cửa, trông vô cùng lo lắng.
“Chị Triệu?”
Triệu Nhã quay lại, ánh mắt đầy vẻ căng thẳng liền dịu đi khi thấy Thư Diêu.
“Tiểu Thư, em có thể vào trong khách sạn Song Tử không?”
Vào khách sạn này?
Với danh phận “bà Chu” thì đương nhiên là có.
Thư Diêu gật đầu: “Có chuyện vậy chị?”
Triệu Nhã xòe tay, trong đó là một cặp in-ear màu xanh lam pha lê.
“Là của Nguyệt Bạch, cậu ấy để quên trên xe bảo mẫu. Tòa A đang có một lễ trao giải nhỏ, lát nữa nhóm chúng nó phải lên sân khấu.”
In-ear là vật dụng quan trọng với ca sĩ, bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến phần trình diễn.
Thực tế đã có không ít sự cố sân khấu xảy ra vì tai nghe trục trặc.
Healer từ trước đến nay luôn dùng thiết bị riêng, không mượn đồ.
Thư Diêu cầm lấy tai nghe, gật đầu đồng ý: “Để tôi thử xem có liên lạc được với họ không.”
Cô xoay người, hướng về phía tòa A, bước vào giữa những ánh đèn lộng lẫy.
—
Khi bước vào tòa nhà, bảo vệ đã chặn lại một lúc, khi ra ngoài, Thư Diêu luôn chỉ nói mình là biên đạo múa, chỉ có một lần duy nhất dùng danh xưng “Chu phu nhân” vì đi mua trang sức và có thể được giảm giá nhờ Chu Mính Viễn.
Thư Diêu vuốt nhẹ chiếc bông tai ngọc trai hồng trên vành tai, không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng dùng danh xưng “Chu phu nhân “.
Chu Mính Viễn quả thật rất hữu dụng.
Bảo vệ lập tức thay đổi thái độ 180 độ, ở tầng một đã có người liên lạc với Sầm Nguyệt Bạch.
Sảnh rộng rãi sáng sủa lộng lẫy, Thư Diêu đứng thẳng lưng giữa sảnh.
Sầm Nguyệt Bạch từ thang máy chạy ra: “Cô Thư!”
Thư Diêu giơ đôi in-ear lên lắc nhẹ: “Cậu ấy cứ quên suốt, mẹ ruột Triệu Nhã của cậu đang ngoài kia lo chết đi sống lại kìa.”
“Cảm ơn cô Thư.”
Sầm Nguyệt Bạch mặt đầy vẻ hối lỗi, rồi lấy lại tinh thần hỏi, “Cô Thư đến xem buổi biểu diễn của chúng em ạ? Hôm nay còn được đề cử một giải thưởng nhỏ, không biết có thể lọt vào danh sách không.”
Thư Diêu mỉm cười, chỉ tay sang bên cạnh: “Tôi ở khu B tham gia tiệc, mong các em sẽ giành giải.”
“Vâng, vậy em lên trước.”
“Chúc may mắn nhé.”
Thư Diêu tạo dáng như một fan cuồng, giơ tay lên, nắm chặt làm động tác cổ vũ.
Sầm Nguyệt Bạch cười vui vẻ rồi chạy vào thang máy.
Thư Diêu dõi ánh mắt theo cậu rời đi, rồi mới quay người lại.
Nụ cười trên mặt chưa kịp thu lại, thì đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Chu Mính Viễn.
“Anh Mính Viễn, sao anh cũng đến đây vậy?”
Thư Diêu cười tươi đi về phía anh, một cách tự nhiên khoác tay lên cánh tay Chu Mính Viễn, “Chúng ta ở khu B, không phải ở đây.”
Chu Mính Viễn nheo mắt, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên, ánh nhìn như vô tình dừng lại trên người Thư Diêu, rơi vào suy tư.
Người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi… hình như anh đã gặp ở đâu rồi?
Anh suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nhớ lại, là vào một buổi tối gần đây, khi anh ngồi trong xe, nghe tiếng cười nói vui vẻ từ biệt thự Đông Cẩn.
Chính là người đàn ông ấy, đeo tai nghe, tựa vào cửa sổ biệt thự, còn Thư Diêu đứng bên cạnh, cả hai cùng trò chuyện vui vẻ.
Mà hơn nữa, mỗi khi Thư Diêu không để ý, người đàn ông ấy lại khẽ ngẩng đầu, thoáng liếc nhìn cô một cái, rồi lại vội vàng thu lại ánh mắt.
Chu Mính Viễn khẽ mím môi, nghĩ đến những lời của Sở Duật từng nói: “Ánh trăng sáng.”
Thư Diêu đối diện chẳng hay biết gì, chỉ cảm thấy dạo này Chu Mính Viễn có chút kỳ quặc. Sau hôm anh bất ngờ nhắn cho cô vài tin vớ vẩn, người đàn ông này lại biến mất như thể bị xóa sổ khỏi thế gian.
Thế nên, cô quyết định phá vỡ sự im lặng trước:
“Anh Mính Viễn, hôm trước em bảo anh làm vệ sĩ riêng cho em, anh nghĩ kỹ chưa?”
Chu Mính Viễn cúi đầu nhìn bàn tay mảnh mai đang “vô tình” đặt trên cánh tay mình, giọng trầm trầm: “Cô muốn tôi bảo vệ thế nào?”
Thư Diêu bỗng nghiêng người, đôi môi hé mở, thì thầm sát tai anh:
“Cùng ăn, cùng ở…” Cô ngừng lại một chút, rồi khẽ buông thêm hai chữ, như rắc thêm chút mùi trêu chọc: “Cùng ngủ.”
Chu Mính Viễn nhướng mày, liếc cô một cái đầy hờ hững, giọng lạnh nhạt đến mức đủ để đông cứng cả bầu không khí:
“Tôi không sống được với người hở tí là nói dối.”
Thư Diêu cười khẽ, đôi mắt cong cong như trăng non, vẻ mặt đầy giả lả nhưng lại mang theo chút tinh nghịch:
“Thế để em nói thật vậy.” Cô đưa ba ngón tay lên làm bộ thề thốt, giọng nhỏ nhẹ như thể đang ném ra một sự thật hiếm hoi: “Em thề, em không phải đồng minh của Chu Nhiễm Chi. Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Chu Mính Viễn lặng im trong giây lát, ánh mắt sâu thẳm tựa hồ giấu đi ngàn câu hỏi. Rồi bất ngờ, anh lên tiếng, giọng nói không hề báo trước:
“Thư Diêu, cô có ‘ánh trăng sáng’ không?”