Tai nạn dẫu sao cũng xảy ra ngay bên dưới khách sạn, nhanh chóng kinh động đến đám người nhà họ Chu đang mừng sinh nhật trên tầng.
Một đám người bu lại hỏi han ân cần, nhưng thực tế thì lo lắng thật lòng nhiều hơn hay hả hê trong bụng nhiều hơn, chẳng ai nói rõ được.
Đám đông chặn gió đêm, khiến không khí mát mẻ cũng trở nên ngột ngạt.
Mặt Chu Mính Viễn còn lạnh hơn bình thường, chắn Thư Diêu được khoác tạm áo vest sau lưng mình, chẳng thèm nể mặt ai. Cái lạnh lùng ấy khiến mấy lời giả vờ quan tâm của bọn họ suýt không duy trì nổi, cuối cùng đành giả lả cười cho qua chuyện.
“Thái thượng hoàng” Chu Cảnh đích thân xuống lầu. Nhìn thấy chuyện đã được Chu Mính Viễn xử lý ổn thỏa, ông ta hỏi một câu:
“Chuyện lớn thế này sao không nói sớm?”
“Nói gì cơ? Nói xong thì lại bảo phá đám tiệc sinh nhật của Chu Nhiễm Chi, rồi tặng thêm cháu một cái nhà ma nữa à?” Chu Mính Viễn cười lạnh.
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng, chẳng ai ngờ Chu Mính Viễn lại to gan đến thế, dám đối đầu với Chu Cảnh ngay trước mặt.
Chỉ có Thư Diêu đứng sau anh thoáng khựng lại, “tặng nhà ma” là cụm từ cô vừa nói hôm trước, không ngờ lại bị anh nhớ.
“Đã bảo bao nhiêu lần, Nhiễm Chi là chú ruột của cháu! Không được gọi thẳng tên!”
Chu Cảnh tức muốn bốc khói, Chu Nhiễm Chi vội đứng ra hòa giải:
“Mính Viễn với Thư Diêu chắc là bị dọa sợ rồi, cũng mệt mỏi lắm, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Đây là một bậc thang Chu Nhiễm Chi cố tình đặt dưới chân Chu Mính Viễn, nhưng Chu Mính Viễn lại chẳng buồn bước lên.
Anh kéo tay Thư Diêu, giọng nhạt như gió thoảng: “Làm ơn tránh đường.”
Không khí trở nên quái lạ, Chu Mính Viễn bước đi với phong thái “bá đạo không nể mặt người thân”. Chỉ khi Chu An Đồng nói “Em ba lái xe của anh đi nhé”, anh mới dịu giọng đáp:
“Cảm ơn anh hai.”
Chu An Đồng ném chìa khóa xe qua, Chu Mính Viễn bắt lấy, dẫn Thư Diêu rời khỏi khách sạn Song Tử.
Vừa đóng cửa xe, Thư Diêu đã bắt đầu kêu la.
Cô bám vào ghế lái, thò đầu từ ghế sau lên:
“Anh Mính Viễn, tay em đau quá, đau lắm luôn! Máu còn chảy nữa này, hu hu hu, em cảm giác mình sắp chết rồi!”
Qua gương chiếu hậu có thể thấy cô ngẩng đầu lên, làn da trắng như tuyết, đôi bông tai ngọc trai nhỏ màu hồng lắc lư trong không khí theo từng cử động của cô.
Chu Mính Viễn chẳng buồn vạch trần.
Khi nãy lúc chế nhạo anh rách áo ở nách, sao không thấy cô than đau?
Thư Diêu trước mặt các trưởng bối thì ngoan ngoãn như một con đà điểu, im lặng cúi đầu nhéo mấy cái lông trên váy mình. Chu Mính Viễn lúc ấy còn có cảm giác, nếu không mau rời khỏi cái chỗ tụ tập quỷ quái ấy, có khi cô sẽ nhéo trụi cả váy.
Bây giờ thì cô như biến thành người khác, cái miệng ríu ra ríu rít, không ngừng làm nũng:
“Mính Viễn cưa cưa, tay em thực sự đau kinh khủng.”
“Cảm giác thứ làm xước tay em có độc, em yếu lắm rồi.”
“Chắc là vết thương chí mạng! Em sắp không thở nổi nữa!”
“Em nghe nói có người chết vì nhiễm trùng đó.”
“Anh Mính Viễn, nếu em chết thật, tiền trong thẻ ngân hàng của em anh cứ tiêu thoải mái nhé.”
“Mật khẩu thẻ chính là ngày cưới của chúng ta!”
“Đùa thôi, là ngày sinh nhật em, hahaha…”
…
Chu Mính Viễn dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, ánh mắt chăm chú vào bảng đếm ngược màu đỏ trên cột tín hiệu.
Từng con số giảm dần từ 108 xuống 40 giây, trong khi người ngồi phía sau vẫn líu lo không ngừng. Cuối cùng, anh bất đắc dĩ cất giọng:
“Thư Diêu.”
“Có mặt!”
“Nói xem, cô định làm gì?”
Đôi mắt Thư Diêu sáng bừng. Cô nhanh chóng tháo dây an toàn, nhảy xuống xe từ ghế sau, mở cửa bên phải rồi ngồi vào ghế phụ cạnh anh.
Sau khi cài lại dây an toàn, cô lớn tiếng tuyên bố:
“Em muốn anh Mính Viễn—”
Chu Mính Viễn nghiêng đầu liếc nhìn.
“—trở thành vệ sĩ riêng!”
Cô cố tình ngắt quãng giữa chừng, đợi anh phản ứng mới nở nụ cười đắc ý, chậm rãi hoàn thành câu nói.
Đèn đỏ chuyển xanh, Chu Mính Viễn khởi động xe tiếp tục hành trình.
Sau lời tuyên bố, Thư Diêu ngoan ngoãn cúi đầu nghịch điện thoại. Nhưng chưa đầy hai phút, màn hình điện thoại của cô đã hiện lên dòng chữ màu hồng neon nhấp nháy: “Minh Viễn cưa cưa, vệ sĩ riêng [★][★][★]”.
“Vệ sĩ riêng! Vệ sĩ riêng!”
Thư Diêu giơ điện thoại lên, lắc qua lắc lại trước mặt anh như thể đang cổ vũ trong một buổi concert. Tiếng reo hò của cô vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của con phố khuya.
Hai bên đường, những chiếc lá ngô đồng vàng úa rụng xuống, ve sầu đã rời xa mùa hè, để lại một đêm thu đáng lẽ phải thanh bình và cô tịch. Nhưng sự xuất hiện của Thư Diêu hoàn toàn phá vỡ điều đó.
Cô như một làn sóng đầy sôi nổi, cố gắng đập vỡ lớp băng lạnh lẽo bao quanh Chu Mính Viễn, biến sự yên tĩnh thành náo nhiệt.
Chu Mính Viễn có lẽ chưa từng gặp cô gái nào huyên náo như thế. Đến nửa chặng đường, anh chỉ lái xe bằng một tay, tay còn lại day nhẹ thái dương, như để chịu đựng cơn ồn ào này.
Cuối cùng, anh buông một tiếng “Ừm” nhàn nhạt, như một sự thỏa hiệp bất đắc dĩ.
Thư Diêu lập tức “được đà lấn tới”:
“Vậy bắt đầu từ tối nay nhé! Anh ngủ sofa, em ngủ giường, tuyệt đối không chiếm lợi của anh đâu!”
Lời cô vừa dứt, Chu Mính Viễn khẽ nhếch môi, như thể bật cười nhưng không phản đối, coi như đã ngầm đồng ý.
Thư Diêu tính toán rất chuẩn. Chu Mính Viễn là người lạnh lùng, nhưng lại rất dễ đoán. Cô biết anh sẽ không từ chối những yêu cầu nhỏ nhặt, nhất là khi hôm nay cô bị thương cũng vì liên lụy từ anh.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự. Thư Diêu xuống xe trước, đứng mỉm cười chờ Chu Mính Viễn đỗ xe xong và khóa cửa.
Cuối cùng cũng dụ được người quay về, Thư Diêu liền thu lại mấy trò vặt vãnh, thong thả chọn bừa một chủ đề để nói chuyện:
“Anh hôm nay tự dưng lại bật ông nội, tôi thấy mặt ông suýt chuyển sang màu xanh luôn ấy!”
“Không đời nào.”
“Hả?”
Chu Mính Viễn khẽ nhếch môi, ánh cười mỉa mai thoáng hiện: “Ông ấy dù có cảm xúc gì cũng sẽ không để lộ trên mặt đâu. Muốn thấy ông tức đến xanh mặt à? Đừng mơ.”
Câu nói này khiến Thư Diêu ngẩn người, nhưng ngẫm lại thì cũng không sai.
Càng lớn, Chu Mính Viễn càng không đồng tình với nhiều cách làm của Chu Cảnh, nhưng cái cách anh từ chối một cách âm thầm, không làm rùm beng, sớm đã bị Chu Cảnh phát giác. Chỉ là hai người trước nay chưa từng chính thức nảy sinh xung đột công khai.
Không xung đột, không phải vì anh sợ, mà vì thấy không cần thiết. Cũng chẳng thèm phí sức phản bác.
Vậy mà hôm nay lại lạnh lùng đối chọi không chút nể nang.
Lý do là gì?
Anh ngẫm nghĩ một lúc.
Có lẽ là vì Thư Diêu, người bị liên lụy vô cớ đến mức bị thương.
“Thực ra thì ngủ trên sofa cũng khá ổn. Thỉnh thoảng sau khi luyện múa dưới tầng, lười lên lầu hai, tôi vẫn ngủ tạm trên đó.”
Thư Diêu đưa ngón tay chạm vào cảm ứng khóa vân tay, cửa vừa mở ra, cô mới chợt nhớ đến tình trạng hiện tại của căn nhà.
Hôm qua, Tề Ngôn Thanh vừa dẫn theo hai con golden to chà bá đến, cộng thêm Husky nhà Phùng Linh Tử.
Con “Bánh Quy” vốn ngoan ngoãn, gặp “Mưa bão” và “Mưa Đá” của Tề Ngôn Thanh, ba chú chó không hiểu xảy ra phản ứng hóa học gì mà suýt biến nhà cô thành bãi chiến trường.
Thư Diêu quay đầu nhìn Chu Mính Viễn.
Giờ mà bảo người ta quay về, chắc không ổn đâu nhỉ?
Thôi vậy.
Cứ để anh trải nghiệm một chút “hương vị cuộc sống” cũng…
Cũng khá thú vị mà, đúng không?
Khi cửa vừa bật mở, Thư Diêu nhấn công tắc đèn phòng khách, một mùi vị “cuộc sống” lập tức xộc thẳng vào mặt.
Chu Mính Viễn lùi lại nửa bước, ánh mắt thầm hỏi:
Cô dẫn nhầm nhà à?
Cả căn phòng bừa bộn đồ chơi của chó, ghế ngã lộn xộn, thùng rác đổ nghiêng vào tường, lọ yến sào lăn lóc bên cạnh… Một mớ hỗn độn khó có thể nhìn thẳng.
Trên tủ thấp cạnh cửa là một mớ dây sạc lẫn tai nghe rối tung, quấn cùng một chiếc dây buộc tóc, còn trên dây buộc tóc là hai sợi tóc vắt vẻo.
Dưới tủ thì… khỏi nói.
Nào là chiếc khăn lụa xanh sapphire bị một trong ba chú chó cắn rách tả tơi, nào là con gấu Mickey bị gặm đứt cả hai tai, bông nhồi bên trong rải đầy sàn.
À, và còn cả chú vịt vàng mà lần trước anh mới nhấn dẹp một bên mặt.
Đúng nghĩa là “không còn chỗ đặt chân”. Thư Diêu nhảy lò cò, nhặt khăn lụa với Mickey nhét vào một chiếc thùng giấy lớn, cười gượng gạo:
“Bạn em mang mấy chú chó qua chơi. Chưa kịp dọn dẹp lại…”
Câu sau còn chưa dứt, cô đã im bặt, bởi vừa ngẩng lên đã thấy…
Sofa bày ngổn ngang đủ loại đồ chơi hình đầu chó, và quan trọng nhất là một đống vụn bánh xương gặm răng rải đầy.
Mà sofa lại chính là nơi tối nay Chu Mính Viễn sẽ ngủ.
Không phải chỉ đơn thuần là “mưa bão” hay “mưa đá” nữa, mà phải nói là cả một cơn siêu bão cấp 12 vừa quét qua.
Chu Mính Viễn nhìn thấy tất cả, chân mày nhíu chặt. Không nói lời nào, anh quay người, bước thẳng ra cửa, chỉ để lại hai chữ:
“Về nhé.”
Đùa gì thế, vất vả lắm mới kéo anh về, sao có thể để anh đi được?
Thư Diêu vội túm lấy tay áo anh, trong phút bối rối buột miệng:
“Hay là… anh ngủ tầng hai đi!”
Tầng hai? Chính là tầng hai chỉ có duy nhất… một phòng ngủ ấy!