“Hay là… anh ngủ trên tầng hai đi.”
Câu nói này nếu được thốt ra với giọng ỏn ẻn chắc chắn Chu Mính Viễn sẽ coi như gió thoảng bên tai.
Nhưng khổ nỗi, cô lại nghiêm túc đến mức dễ khiến người ta hiểu nhầm rằng đây là một lời mời đường hoàng… ngủ chung.
Đặc biệt là khi ánh mắt lãnh đạm của anh khẽ hạ xuống, dừng lại trên tay cô đang nắm lấy cánh tay anh.
Chính xác hơn, anh nhìn vào vết thương trên tay cô.
Thư Diêu bỗng có một cảm giác quái lạ.
Cô như đang lấy vết thương ra để ép buộc người đàn ông này phải cúi đầu.
Thôi kệ.
Hiểu nhầm thì hiểu nhầm.
Dù sao anh cũng không đời nào đồng ý.
Nhưng anh lại mở miệng, nhấn mạnh một vấn đề khác: “Cô chắc trên đó gọn gàng hơn dưới này chứ?”
“Dĩ nhiên!”
Thư Diêu rụt tay về, còn Chu Mính Viễn thì đã bước về phía cầu thang. Chỉ có điều, căn phòng bừa bộn khiến mỗi bước đi của anh không thể thong dong như phong thái thường ngày. Anh phải dừng lại tránh đồ chơi cho chó rải rác trên sàn, thậm chí còn bước qua một cái nĩa bạc nằm chềnh ềnh.
Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, anh cúi người, nhặt lên một chiếc gối ôm hình chim cánh cụt, nhìn trái nhìn phải, rồi với tay đặt nó lên bàn gần đó.
Hình ảnh anh bị “hương vị cuộc sống” trong nhà cô ép đến mức phải cúi mình khiến Thư Diêu đứng sau không nhịn được bật cười.
Cô vừa cười vừa theo sát anh, mãi đến khi anh gần lên tầng hai, cô mới đột nhiên nhận ra:
Sao Chu Mính Viễn lại dễ dàng đồng ý như thế?
Anh thật sự định ngủ tầng hai?
Chẳng lẽ anh không biết tầng hai chỉ có một phòng ngủ?
Cầu thang dẫn lên tầng hai được lắp đèn cảm ứng trọng lực. Bình thường ánh sáng mờ xám, mỗi bước chân lại kích hoạt một làn sáng trắng nhè nhẹ.
Dẫu sao cũng là nơi anh từng sống, anh không cần tìm công tắc đèn chính mà cứ thế quen thuộc bước lên, để từng bậc thang rực sáng theo nhịp chân.
Khung cảnh ấy thật đẹp, bỏ qua vẻ lạnh lùng bẩm sinh của anh, Chu Mính Viễn tựa như một ảo thuật gia thắp sáng màn đêm.
Khi Thư Diêu mới dọn đến Đông Cẩn, điều duy nhất khiến cô hài lòng về căn biệt thự này chính là thiết kế cầu thang. Cô còn từng tưởng tượng dáng vẻ Chu Mính Viễn bước đi trên đó sẽ thế nào.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến, quả nhiên đẹp mắt hơn cô tưởng tượng nhiều.
Lên đến tầng hai, anh đưa tay bấm mở dải đèn dây chiếu sáng dịu dàng quanh phòng.
Thực ra, Chu Mính Viễn cũng có chút dịu dàng, chỉ là nó ẩn sâu đến mức chính anh cũng không nhận ra.
Ví dụ như lúc này, chỉ mở đèn dây chứ không bật đèn chính sáng chói đến mức làm người ta phải nheo mắt khó chịu.
Nhìn rõ cách bài trí tầng hai, Chu Mính Viễn đột nhiên quay đầu nhìn Thư Diêu. Ánh mắt như muốn nói:
— Chỉ thế này thôi, mà cô gọi là ngăn nắp?
Thực ra cũng không quá lộn xộn, chỉ là đồ đạc linh tinh của Thư Diêu quá nhiều.
Trên bàn bày một loạt búp bê nhỏ cởi truồng, mấy khung ảnh chụp chung với các nhóm nhạc nam nữ. Đèn đứng thì treo lủng lẳng một mặt trăng lông xù, tường dán đầy ảnh chụp lấy liền… Trông chẳng ngăn nắp chút nào.
Thư Diêu nhìn quanh một vòng, cảm thấy chỉ có hai bộ nội y và váy ngủ lụa mắc trên giá phơi là cần thu dọn.
Cô thu dọn chúng về phòng ngủ, rồi đứng trước mặt Chu Mính Viễn, chống cằm, cười tươi như hoa hướng dương, dịu dàng hỏi:
“Anh Mính Viễn sao anh lại đồng ý lên tầng hai ngủ thế? Chẳng lẽ là mê mẩn nhan sắc của tôi, định làm gì đó à? Chết mất, tôi hồi hộp quá đi.”
Chu Mính Viễn không nói gì, nét mặt khó đoán, bỗng bước lên, từng bước từng bước áp sát.
Chiếc áo sơ mi anh mặc do nhân viên khách sạn chuẩn bị, không phải loại may đo gọn gàng thường ngày, trông hơi rộng rãi. Cổ áo buông lơi, không cài nút, khiến dáng vẻ lạnh lùng của anh lại thêm phần bất cần.
Phản ứng này khiến Thư Diêu bất ngờ. Nụ cười tươi tắn như hoa hướng dương của cô cũng héo tàn, hai tay buông xuống, ngơ ngác lùi lại.
Khoảng cách đến tường không xa, cô lùi vài bước, lưng gần như tựa vào tường. Nhìn thấy Chu Mính Viễn vẫn không dừng bước, cô lẩm bẩm khó hiểu:
“… Không phải anh định dồn tôi vào góc tường đấy chứ?”
Chu Mính Viễn khẽ nhếch khóe môi. Đột nhiên, anh nâng cánh tay lên, để lộ những vết xước trên mu bàn tay. Làn da trắng lạnh khiến vết thương càng thêm rõ rệt.
Cánh tay ấy vươn qua bên má Thư Diêu, ấn lên tường.
Thư Diêu ngẩn ra.
Thật sự là dồn góc tường sao?
Nhưng ngay giây tiếp theo, bức tường phía sau phát ra một tiếng “tít” khẽ. Thư Diêu bỗng mất trọng tâm, người loạng choạng ngã về sau. May mà Chu Mính Viễn nhanh tay kéo cô lại, cô mới không té ngã.
Đứng vững rồi, Thư Diêu ngoái đầu nhìn, phát hiện bức tường phía sau đã mở ra.
Hóa ra là một cánh cửa bí mật!
Cô đã sống ở căn nhà này ba năm, vậy mà chưa từng phát hiện ra nơi này. Nhìn không gian bên trong khá rộng, cô kinh ngạc thốt lên:
“Chu Mính Viễn, nhà anh còn giấu cả phòng bí mật?”
Làm gì có phòng bí mật. Chỉ là cửa được thiết kế ẩn đi để trông đẹp mắt.
Cô nghĩ gì trong đầu vậy?
Chu Mính Viễn liếc cô một cái, vòng qua cô bước vào bên trong:
“Kho chứa đồ, để vài thứ linh tinh không dùng đến.”
Anh nói là kho chứa, nhưng Thư Diêu ghé đầu nhìn vào, thấy trên các kệ phân loại ngăn nắp có đủ mọi thứ. Thậm chí còn có hai chiếc laptop mới toanh chưa bóc tem.
Chu Mính Viễn lấy ra một bộ quần áo sạch, rồi mang thêm một chiếc giường gấp có đệm bông:
“Tôi ngủ ngoài này.”
Nói xong, không thấy Thư Diêu đáp lại, anh đặt giường xuống, quay đầu nhìn, phát hiện cô đã chui tọt vào trong kho. Cô như vừa phát hiện ra một thế giới mới, mắt sáng rực, nhảy nhót tung tăng.
Khung cảnh này trông quen đến lạ.
Từng có một người cũng nhảy cẫng lên trong một căn nhà đổ nát, nói với anh:
“Phải tìm thử xem, biết đâu có đồ ăn thì sao.”
Liệu có phải…
Vừa thoáng qua suy nghĩ ấy, Chu Mính Viễn liền nghiêng đầu, cười nhạt tự giễu.
Không phải.
Không thể nào là cô ấy.
Dù anh từng giãy giụa, từng để lại tên mình, nhưng anh vẫn không tin người đó thực sự sẽ quay lại tìm anh.
Chỉ là những giãy giụa vô ích mà thôi.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn chiếu sáng cả màn đêm. Những chuyện ấy đã quá xa xưa, Chu Mính Viễn không muốn nghĩ đến những điều “vô vọng” nữa. Anh ngồi xuống chiếc giường gấp, lấy điện thoại ra xem số liệu.
Thư Diêu thì lại đi loanh quanh trong kho, cơn hứng thú nhanh chóng lắng xuống. Cô vừa nghêu ngao hát, vừa chuẩn bị đi tắm.
Trước khi vào phòng tắm, cô còn cố ý ra báo cho anh một tiếng.
Nhưng cách báo này thì không bình thường chút nào.
Thư Diêu cầm một chiếc q.uần ló.t màu xanh đậm, vung vẩy như vẫy khăn tay:
“Anh Mính Viễn, tôi đi tắm đây nha. Muốn tắm uyên ương không?”
Chu Mính Viễn chỉ liếc cô một cái rồi quay đi, ánh mắt rơi lại trên màn hình điện thoại. Anh hờ hững đưa mu bàn tay ra, khẽ vẫy vài cái, ý bảo cô tự nhiên.
Bình thường, khi đọc tài liệu, Chu Mính Viễn rất tập trung. Những âm thanh bên ngoài gần như không lọt vào tai. Chính nhờ vậy, anh mới đạt được hiệu quả tối đa, xử lý xong công việc trong thời gian ngắn nhất.
Bạch Hủ từng hay càm ràm: “Cứ mỗi lần cậu đọc tài liệu là y như câm điếc, gọi bao nhiêu lần cũng chẳng thèm phản ứng.”
Nhưng hôm nay thì không được như thế. Không rõ tại sao, anh không thể tập trung nổi.
Có vẻ Thư Diêu lúc tắm không đóng chặt cửa phòng tắm, mà ngay cả cửa phòng ngủ cũng chỉ khép hờ. Dường như chẳng có chút đề phòng nào.
Tiếng nước chảy róc rách lúc ngắt lúc nối, xen lẫn giọng hát vu vơ của cô, vọng ra ngoài. Những âm thanh ấy len lỏi, chui thẳng vào tai Chu Mính Viễn.
Cách hành xử không hề phòng bị này khiến anh bỗng nhớ đến một người khác.
Năm phút trôi qua, anh vẫn chưa đọc xong nổi một trang dữ liệu. Chu Mính Viễn đứng bật dậy, đi xuống lầu, tiến đến cửa ra vào, nhặt lên một mớ rối rắm gồm tai nghe, dây sạc và dây buộc tóc quấn chặt vào nhau.
Anh không hiểu nổi, tại sao tai nghe lại có thể rối đến mức này.
Tháo gỡ tai nghe đã tiêu tốn gần như toàn bộ sự kiên nhẫn trong đời anh. Khi quay lại tầng trên, tiếng nước vẫn tiếp tục chảy. Giọng hát của Thư Diệu càng lúc càng cao vút, càng tùy tiện không chút e dè.
Chu Mính Viễn khẽ nhíu mày. Anh cắm tai nghe vào tai, cố gắng thoát khỏi những âm thanh làm mình phân tâm.
Thế giới trở về yên tĩnh.
Nhạc nhẹ len lỏi vào tai, Chu Mính Viễn đã phớt lờ nó. Sau khi xem xong cả đống số liệu và xử lý hai tập tài liệu, anh ngẩng đầu lên, không biết đã qua bao lâu.
Bên ngoài, màn đêm càng thêm sâu thẳm. Phòng của Thư Diêu ở tầng trên cũng đã tắt đèn.
Chu Mính Viễn tắt dải đèn trên trần, để cả tầng hai chìm vào bóng tối, rồi đặt điện thoại xuống cạnh mình.
Vừa mới khép mắt, trong phòng Thư Diêu lại phát ra những âm thanh lục đục nho nhỏ.
Biệt thự yên tĩnh đến mức những âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng. Như thể ai đó vừa đạp tung chăn, rồi mò mẫm bước xuống giường, chân trần xoay vòng tìm đôi dép.
Thư Diêu luôn có giấc ngủ ngon, nhưng cái dạ dày không ngoan ngoãn của cô lại thường xuyên làm phiền.
Cảm giác khó chịu từ dạ dày khiến cô nhíu mày, trở mình, rồi mơ màng tỉnh dậy.
Cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hẳn, cô chỉ nghĩ mình nên xuống tầng một rót một cốc nước ấm.
Trong trạng thái lơ mơ, cô chợt nhớ ra Chu Mính Viễn đang ngủ bên ngoài phòng.
Thư Diêu chỉ mặc độc chiếc q.uần l.ót lụa mỏng, giờ còn phải rời khỏi giường, cô chẳng buồn khoác thêm váy ngủ. Thậm chí, mắt cô cũng không mở hẳn, chỉ tiện tay nhấc chiếc gối đặt lên trước ngực.
Trong mơ màng, cô nghĩ: Dù sao cũng không bật đèn, Chu Mính Viễn có nhìn thấy đâu.
Nhưng Chu Mính Viễn lại không nghĩ thế.
Anh nhắm mắt, lắng nghe tiếng lục đục trong phòng Thư Diêu. Sau một hồi lâu vẫn không thấy cô bật đèn, chỉ nghe tiếng va chạm khi cô tìm dép. Hình như cô vừa va vào đâu đó, còn hừ một tiếng.
Tiếng lầm bầm vọng ra:
“Đang chửi cái tủ đầu giường sao?”
Tại sao đi vệ sinh lại không bật đèn? Cô đang mộng du à?
Ngay sau đó, tiếng dép lê kéo lê vang lên trong bóng tối, bước được hai bước lại dừng một chút, cứ như người say rượu.
Chu Mính Viễn kiên nhẫn nghe, cho đến khi âm thanh ngày càng gần cầu thang, chân mày anh bất giác nhíu lại.
Mộng du có thể xuống cầu thang sao?
Lo cô ngã từ cầu thang xuống, anh bật dậy, nhanh chóng bật toàn bộ hệ thống đèn trong tầng hai.
Dải đèn, đèn chùm pha lê và đèn rọi sáng đồng loạt bật lên, ánh sáng rực rỡ đến mức có thể làm người ta lóa mắt.
Trong tích tắc ánh sáng tràn ngập, Chu Mính Viễn nhắm mắt lại vì chưa quen, nhưng vẫn không quên gọi lớn để đánh thức Thư Diêu:
“Thư Diêu! Cô có phải đang mộng—”
Chưa kịp nói hết câu, một thứ gì đó mềm mềm bay đến đập thẳng vào người anh, khiến anh nghiêng hẳn sang một bên, suýt ngã khỏi mép giường gấp.
Theo sau đó là tiếng hét giận dữ của Thư Diêu:
“Chu Mính Viễn! Anh đồ bi.ến th.ái! Đồ không biết xấu hổ!”
“Rầm!”
Cửa phòng ngủ đóng sập lại.
Chu Mính Viễn dần quen với ánh sáng, cúi xuống nhìn chiếc gối màu be dưới chân mình. Khuôn mặt anh lạnh lùng đến mức gần như đóng băng.
Thậm chí, anh còn không thể tin nổi, tự hỏi bản thân:
“Tôi? Bi.ến t.hái? Không biết xấu hổ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Minh Viễn: Tôi thề, tôi chẳng nhìn thấy gì cả! Thật oan ức!