2 giờ chiều, tầng 100 của tòa nhà Tài chính.
Văn phòng của Chu Mính Viễn kín như bưng với màn chắn ánh sáng ngăn cản hoàn toàn cái nắng chiều nóng hầm hập.
Chu Mính Viễn ngồi trước bàn làm việc, hai tay đan lại đặt trên mặt bàn. Nước da vốn đã tái nhợt, nay lại thêm ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình máy tính, trông chẳng khác gì một pho tượng sáp sống động đến kỳ quái.
Nếu Thư Diêu có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ lại buột miệng cảm thán:
“Trông anh chẳng khác gì ma cà rồng.”
Nhưng Thư Diêu thì vừa rời khỏi vài phút trước. Có lẽ bởi bầu không khí trong văn phòng chỉ quanh quẩn tiếng gõ bàn phím rào rào cùng vài cuộc đối thoại thương mại khách sáo và lạnh lùng, khiến cô chán ngắt.
Cô bảo sẽ xuống tầng dưới tắm nắng, cầm túi xách nhỏ rồi phóng đi.
Chờ đến khi bóng dáng Thư Diêu biến mất, Chu Mính Viễn mới ngẩng đầu khỏi mớ tài liệu công việc, bấm gọi video cho người phụ trách ở Nam Phi:
“Gọi giáo sư Lý Tư đến.”
Đây là một cuộc họp video đột xuất. Giáo sư Lý Tư phụ trách kỹ thuật cho dự án thiết bị y tế ở Nam Phi.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên hiện lên trong màn hình. Ngoại hình bình thường đến mức nhạt nhòa, nhưng ánh mắt ông luôn mang nét cười. Kể cả khi khoác chiếc áo blouse trắng nghiêm túc, nụ cười ấy vẫn không tắt.
Cái dáng vẻ cười mỉm suốt ngày của ông, không hiểu sao khiến Chu Mính Viễn nhớ đến Thư Diêu.
“Hello cậu Chu!” Lý Tư vẫy tay từ phía bên kia màn hình.
Họp video tới bên Nam Phi luôn tiêu tốn không ít thời gian, đôi khi còn khá nhọc nhằn.
Nhưng dưới sự dẫn dắt của Chu Mính Viễn suốt ba năm qua, tình hình ở Nam Phi đã cải thiện rõ rệt. Đầu tư tăng lên, các đối tác thiết bị y tế cũng ngày càng nhiều. Dẫu vậy, trụ sở vẫn chưa được di dời, tín hiệu mạng thì lúc nào cũng chập chờn.
Chu Mính Viễn lặng lẽ quan sát cánh tay vẫy vẫy của Lý Tư trên màn hình, nhấp nhổm như một chú robot bị lỗi, rồi mới gật đầu:
“Giáo sư Lý, tiến độ sao rồi?”
“Cả hợp kim cobalt-chromium và nickel-titanium đều đã thử nghiệm xong. Khung trần ổn, chỉ còn lớp phủ thuốc là cần thử thêm. Tôi nghĩ cậu nên trực tiếp qua Nam Phi một chuyến. Thấy thế nào?”
Chu Mính Viễn lật lịch ghi chú trên bàn, vừa sang trang, ánh mắt chạm phải một vết dầu loang bé xíu nơi mép giấy. Động tác của anh chững lại.
Thủ phạm chính là chiếc quẩy Thư Diêu mua sáng nay.
Chu Mính Viễn bất giác ngẩn người trong nửa giây, anh liếc qua ngày tháng:
“Vài ngày nữa tôi sẽ tới.”
Lý Tư báo cáo thêm vài tiến triển khác, kèm theo số liệu chính xác đã gửi vào email của Chu Mính Viễn. Làm việc dưới trướng anh, hiệu suất luôn phải cao.
Mọi thứ xong xuôi, Lý Tư im lặng chờ đợi câu trả lời nhàn nhạt quen thuộc để kết thúc cuộc họp.
Nhưng lần này không có.
Chu Mính Viễn đổi sang một tư thế thoải mái hơn, bờ vai và cổ thẳng tắp thả lỏng, một cánh tay đặt ngang trên bàn làm việc. Anh bất chợt hỏi:
“Giáo sư Lý, ông đã từng nghe về dự án ‘Thiên Sứ B-T’ chưa?”
Đó là cái tên mà Thư Diêu nhắc đến tối qua trong nhà hàng Pháp.
Anh đã tìm kiếm, nhưng không có bất kỳ thông tin nào về dự án này trên mạng.
Thực ra, Chu Mính Viễn trong lòng đã âm thầm kết luận: cái dự án “Thiên Sứ B-T” kia phần lớn là Thư Diêu lại tiện miệng bịa ra để đùa anh. Nhưng không hiểu sao, chính anh lại cố tình dành cả buổi chiều để gọi cuộc họp video này nhằm xác thực.
Lý Tư, trong giới thiết bị y tế, là một cái tên mà ai cũng phải ngước nhìn. Việc đầu tiên Chu Mính Viễn làm khi tiếp quản dự án Nam Phi là bay thẳng sang Mỹ, đốt sạch quỹ dự án để mời bằng được Lý Tư về làm cố vấn.
Đó là một canh bạc, nhưng may thay, anh đã thắng lớn.
Nếu ngay cả Lý Tư cũng chưa từng nghe tới dự án này, thì tám phần là chuyện tào lao.
Đáy mắt Chu Mính Viễn lướt qua một tia tự giễu, như cười nhạo chính mình.
Vậy mà không ngờ tới, khi nghe cái tên “Thiên Sứ B-T”, mặt Lý Tư đột nhiên đỏ bừng, lửa giận như bốc ra từ từng lỗ chân lông:
“‘Công nghệ đen Thiên Sứ’? Ha! Cái đội ngũ đó mà dám tự nhận là công nghệ đen sao? Đúng là vô liêm sỉ!”
Chu Mính Viễn khẽ sững người:
“Ông biết dự án này?”
“Biết chứ! Chỉ là một trò lố mang danh công nghệ cao để gây chú ý thôi!”
Trong ánh sáng lạnh lẽo của phòng thí nghiệm bên Nam Phi, giọng Lý Tư vừa pha lẫn cơn giận, vừa tràn đầy khinh miệt.
Ban đầu, đội nghiên cứu dự án “Thiên Sứ B-T” còn bày trò mở họp báo, quảng cáo rầm rộ rằng dự án này được thiết kế đặc biệt để chữa béo phì, thậm chí còn tổ chức thuyết phục tới cả trăm tình nguyện viên tham gia bằng những lời đường mật.
“Thực chất, họ chỉ lợi dụng tâm lý muốn đẹp của đàn ông, phụ nữ. Họ nói đây là phương pháp giảm cân tự nhiên nhất, khiến bao người sập bẫy.”
“Dự án có qua được giai đoạn thử nghiệm không?”
“Không! Đã bị dừng lại ngay trong giai đoạn thử nghiệm. Quá phi nhân tính! Thậm chí còn bị cấm như cái dự án phẫu thuật tái cấu trúc toàn bộ xương mặt kia.”
Hai hàng chân mày Chu Mính Viễn nhíu lại thành một nếp gấp sâu hoắm, tựa hình chữ Xuyên.
Những ca phẫu thuật không đảm bảo an toàn như thế, tại sao Thư Diêu lại đồng ý làm tình nguyện viên?
Lý Tư dù không tham gia trực tiếp dự án, cũng chỉ biết loáng thoáng về nó. Nhưng ông vẫn cay đắng kể:
“Nghe nói, một số tình nguyện viên sau phẫu thuật gặp phải phản ứng phụ nghiêm trọng. Đến mức ăn uống bình thường cũng không nổi. Đúng là tạo nghiệp!”
“Phản ứng phụ không thể chữa trị được sao?”
“Không ai dám chữa. Vì chẳng ai rõ được quy trình phẫu thuật và vật liệu sử dụng. Không lẽ lại bảo bệnh nhân mổ bụng lấy dạ dày ra kiểm tra?”
Lý Tư hận nhất là những kẻ không có đạo đức nghề nghiệp, ông thở dài buồn bã:
“Năm ngoái, hay năm trước gì đó, còn có một tình nguyện viên phản ứng nghiêm trọng quá, qua đời rồi.”
Cúp máy chưa đầy 5 phút, Bạch Hủ gõ cửa, thò đầu vào:
“Tiểu Chu Tổng?”
Ánh sáng từ màn hình máy tính đã tắt, rèm chắn sáng vẫn chưa kéo lên. Văn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có kim dạ quang của chiếc đồng hồ treo tường le lói ánh xanh lục nhạt.
Chu Mính Viễn ngồi yên trong không gian u ám ấy, lặng thinh không nói một lời.
Bạch Hủ đẩy cửa bước vào, ánh sáng từ hành lang chỉ kịp rọi nửa khuôn mặt anh. Không rõ có phải là ảo giác hay không, nhưng ánh mắt Chu Mính Viễn dường như mang theo một thứ cảm xúc nặng nề khó diễn tả.
Có vẻ là nỗi buồn.
Hoặc có lẽ, là sự tiếc thương cho ai đó.
Còn chưa kịp lên tiếng, Thư Diêu bất thình lình ló đầu ra từ phía sau Bạch Hủ:
“Tránh ra, tránh ra nào!”
Cô xách theo hai chiếc túi giấy màu nâu, dùng vai đẩy mạnh cửa:
“Chu Mính Viễn, anh sống trong hang động đấy à? Văn phòng này còn tối hơn cả cái phòng thoát hiểm bên đường Hữu Nghị!”
Thư Diêu đặt túi giấy lên bàn, cô kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng chiều vàng rực rỡ tràn vào, xua tan hoàn toàn cảm giác ngột ngạt trước đó.
Chu Mính Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào chiếc khung ảnh để nơi mép bàn, là ảnh của Sầm Nguyệt Bạch.
Chu Mính Viễn: “…”
Ánh nắng lấp lánh trên khung ảnh kim loại, sáng đến mức như muốn chọc thẳng vào mắt người đối diện.
Bức ảnh bên trong là một sản phẩm của Photoshop mà ai cũng đoán được thủ phạm: Thư Diêu.
Bên cạnh cơ bụng sáu múi của Sầm Nguyệt Bạch, cô tỉ mẩn thêm vào một hình vẽ ngộ nghĩnh – một chú người tí hon với đôi mắt trái tim, trán còn khắc ba chữ to đùng: “Chu Mính Viễn.”
Chu Mính Viễn mặt không biểu cảm, vươn tay úp ngược khung ảnh xuống bàn. Một tiếng “cạch” nhẹ vang lên, như thể đó là cách duy nhất anh có thể giữ chút thể diện cuối cùng cho bản thân.
Tâm trạng anh hiện giờ, nói nhẹ thì là “khó ở”, nói thẳng thì là “đầu bốc khói”.
Trong trí nhớ của anh, Thư Diêu không phải kiểu người sẵn sàng lao vào nguy hiểm chỉ để đổi lấy vài phần nhan sắc. Nhưng bất kể lý do là gì, khi nghe Lý Tư kể về những tình nguyện viên phải bỏ mạng vì phản ứng phụ của ca phẫu thuật, anh không khỏi cảm giác như có một khối đá đè nặng trong lồng ngực, không thở nổi.
Vậy mà người đã từng không thể ăn uống bình thường lại đang ngồi chồm hỗm trước bàn trà, tay xé giấy gói, miệng hớn hở reo lên:
“Bạch Hủ, lại đây nhanh! Tôi mua cà phê này, muốn uống vị nào?”
Mùi cà phê lan tỏa khắp căn phòng, át đi cả bầu không khí u ám trước đó. Bạch Hủ hí hửng chạy đến:
“Woa, có cả vị hạt dẻ à? Tôi uống hạt dẻ được không?”
“Đương nhiên là được!”
“Chị dâu đúng là thiên thần!”
Bạch Hủ cầm cốc latte hạt dẻ, không ngần ngại tung một tràng lời khen sặc mùi nịnh nọt.
Chỉ mới nửa ngày thôi, mà hai người này từ chỗ gọi nhau là “cô Thư” và “trợ lý Bạch” đã nhảy thẳng sang thân thiết như bạn chí cốt.
Chu Mính Viễn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, mặt lạnh như tiền, lách qua người Thư Diêu, bước thẳng đến trước mặt Bạch Hủ:
“Lúc nãy tìm tôi có việc gì?”
“À, việc gì nhỉ?” Bạch Hủ nuốt vội ngụm latte hạt dẻ, rồi vỗ trán một cái rõ kêu: “À đúng rồi, lát nữa có buổi báo cáo của các giám đốc, cậu phải tham dự đấy.”
Bị phớt lờ hoàn toàn, Thư Diêu lẳng lặng nhìn bóng lưng Chu Mính Viễn. Anh bước đi, bóng dài đổ xuống sàn, vừa vặn đến ngay trước chân cô.
Thư Diêu nhấc chân lên, bình tĩnh giẫm vài cái lên cái bóng ấy, như thể đang nghiền nát sự bực bội của chính mình.
Trong khi Chu Mính Viễn lấy tài liệu chuẩn bị đi họp, cô và Bạch Hủ vẫn tiếp tục câu chuyện. Anh đi ngang qua và vô tình nghe thấy Bạch Hủ cười hỏi:
“Cốc này là vị gì thế? Trông dễ thương quá.”
“À, đây là sản phẩm mới của quán, latte thỏ con đó.”
Bạch Hủ bật cười: “Các cô gái như chị đúng là mê mấy thứ này.”
Thư Diêu thản nhiên phẩy tay:
“Ai bảo vậy, cái này là tôi mua riêng cho Chu Mính Viễn đấy. Tôi nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ thích.”
Nụ cười trên môi Bạch Hủ bỗng đông cứng lại, như thể vừa nghe thấy điều phi lý thế kỷ.
Chu Mính Viễn… thích latte thỏ con? Từ đâu cô ấy nhìn ra điều đó???
Khi Chu Mính Viễn cầm tài liệu bước ngang qua, Thư Diêu đột ngột chìa chân dài ra, thản nhiên chặn đường anh.
Cái chân kia, gầy mà săn chắc, mang theo đường nét sắc sảo của người nhảy múa nhiều năm, lại trắng đến mức như phát sáng dưới nắng.
Chu Mính Viễn liếc qua, ánh mắt như có lò xo, lập tức chuyển sang nhìn Thư Diêu.
Thư Diêu đang cười. Không phải kiểu cười bình thường, mà là nụ cười “tôi sắp làm chuyện xấu” đặc trưng của cô:
“Đi họp phải không? Đây đây, cầm theo ly cà phê đi, vừa tỉnh táo lại vừa đỡ khát.”
Ánh mắt Chu Mính Viễn đáp xuống chiếc cốc, nhưng tay thì chẳng có ý định giơ ra nhận.
Không rõ quán cà phê kia trả cô bao nhiêu tiền, mà nhìn cô không khác gì một nhân viên tiếp thị tận tụy:
“Cà phê này ngon cực, đỉnh của chóp! Hạt cà phê toàn hàng nhập khẩu, thơm chuẩn chỉnh. Tôi chạy qua hai con phố, phơi nắng đến cháy da cháy thịt để mua cho anh đó, anh Mính Viễn, nể mặt một chút đi!”
Người tự nhận “phơi nắng đến cháy da” kia lại đang phơi bày cái gương mặt trắng sáng, bóng mịn không tì vết, mạnh tay nhét luôn cái cốc giấy in hình cà rốt và thỏ con vào tay Chu Mính Viễn.
“Nhớ bỏ cái marshmallow thỏ con này vào trước khi uống nhé.”
Cô vừa cười vừa lấy một túi nhỏ hình vuông, nhẹ nhàng đặt vào túi quần tây của anh, động tác tự nhiên đến mức khiến người ta không thể nổi cáu.
Chu Mính Viễn cúi đầu nhìn cái cốc màu hồng, hoàn toàn không ăn nhập với khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của mình. Anh nhíu mày, từ kẽ răng phun ra một câu:
“Cảm ơn.”
Mỗi lần họp có mặt Chu Mính Viễn, đám giám đốc cao cấp đều kéo đến sớm để chuẩn bị, không dám liều mình vào sau giờ, bởi ánh mắt sắc như dao cạo của anh đủ để khiến bất kỳ ai muốn lánh đời.
Nhưng hôm nay, khi vị sếp tổng bước vào phòng họp, thứ khiến họ sững sờ không phải là thái độ mà là… cái ly cà phê trên tay anh.
Ly màu hồng? Có hình thỏ con?
Vài vị giám đốc già đời lén liếc nhìn nhau, ánh mắt trao đổi dữ dội trong im lặng:
“Tôi nhìn nhầm à?”
“Không nhầm đâu. Hình thỏ thật đấy.”
Sau vài giây chấn động tinh thần, họ tự tìm cho mình một lời biện hộ chấp nhận được:
“Chắc là quán hết cà phê thường, chỉ còn loại này thôi.”
Mùi hương ngọt ngào của cà phê sữa lan tỏa khắp phòng, một mùi hoàn toàn xa lạ với phong cách uống cà phê đậm chất “kỷ luật thép” của Chu Mính Viễn – lúc nào cũng là Americano không đường, không sữa, chỉ để đạt hiệu quả tỉnh táo tối đa.
Chỉ còn hai phút là đến giờ họp, các giám đốc đã nhanh chóng xếp gọn công việc, mở sẵn tài liệu, chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn.
Bỗng nhiên, vị sếp tổng ngồi ở ghế chủ tọa động đậy. Anh rút từ túi quần ra một túi nhỏ màu hồng y hệt ly cà phê, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, bình thản xé toạc túi “xoẹt”.
Không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái “tĩnh lặng đỉnh cao”.
Một con marshmallow hình thỏ mềm mịn, tròn trịa, ngọt ngào lộ ra.
Mười hai vị giám đốc như bị điểm huyệt, im lặng nhìn sếp tổng với khuôn mặt lạnh băng… chậm rãi thả con thỏ nhỏ ấy vào ly cà phê đang bốc khói.
Tác giả có lời muốn nói:
Các giám đốc:
“Sếp bị nhập hồn rồi!!! Đây chắc chắn không phải là sếp của chúng ta!”